Tức Mặc Vô Bạch vì để Hình Việt an tâm tuyệt đối, thực ra đã nói dối một điều. Ngoại trừ Sư Vũ, Mặc thành hãy còn một người từng gặp hoàng đế, người này chính là thứ sử Mặc thành trước đây do hoàng đế đích thân ủy nhiệm.
Đây vốn là một nước cờ hay, nhưng người này lại là kẻ bo bo giữ mình, ở Mặc thành nhiều năm cũng chưa từng có công tích gì, dần dần lâu ngày, Gia Hi Đế cũng chẳng còn ôm hi vọng gì với hắn.
Chúng quan viên đứng ở bên dưới bậc thang vào phủ thành chủ, chia ra hai bên căn cứ theo phẩm cấp từ trên xuống dưới, thứ sử đương nhiên ở hàng đầu tiên.
Tiểu lại báo tin đằng trước tới báo ba lần, bệ hạ đã sắp tới Mặc thành, ông ta cũng hết sức mong chờ, hi vọng bệ hạ có thể nhận ra ông ta, tốt nhất là đại phát từ bi điều ông ta rời khỏi vùng đất thị phi này.
Người chủ trì đứng trên bậc thang tuyên bố giờ lành đã tới, điển lễ thành hôn bắt đầu, các quan viên lập tức đứng nghiêm. Quan viên bên trong phủ, chúng bách tính bên ngoài phủ, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn.
Vào lúc này, thành chủ dẫn quyền thành chủ xuất hiện ở bậc thang.
Không ngờ quyền thành chủ thường ngày một mình lo liệu mọi việc giờ phút này lại tựa vào lòng thành chủ, để ngài ấy ôm eo nâng đỡ, tựa như chú chim nhỏ nương tựa chủ nhân, nghĩ thấy tình cảm của hai người thật đậm sâu.
Người chủ trì tuyên bố bắt đầu đại lễ giao bái, thứ sử bước lên trước một bước, vừa định nhắc bệ hạ sắp đến rồi thì lại nghe thấy hắn cao giọng hô: “Cung nghênh bệ hạ!”
Ô, thì ra bệ hạ đã tới rồi.
Quan viên và bách tính đồng loạt quỳ xuống, nhưng lại thầm thấy hết sức kỳ lạ, rõ ràng cũng chưa từng thấy xa giá nghi trượng của hoàng đế, vậy mà ngài ấy tới rồi.
Cúi đầu, nhưng ánh mắt lại liều lĩnh hướng lên trên, hoàng đế bệ hạ kim quan huyền phục quả nhiên xuất hiện bên cạnh hai vị thành chủ, mặc dù không có long bào, nhưng vẫn như cũ khí chất uy nghi, nghiêm nghị vô cùng.
Đáng tiếc bệ hạ và hai vị thành chủ đứng cách quá xa, mặc dù là thứ sử ở khoảng cách trước mắt cũng nhìn không rõ, thật hi vọng bọn họ sẽ di chuyển xuống vài bước mà.
Nhưng đây rõ ràng là mơ ước viễn vông, hoàng đế căn bản ngay cả một bậc thang cũng không bước xuống, thần sắc nghiêm túc, không nói một lời.
Người chủ trì ở bên cạnh tuyên bố tân lang tân nương bái thiên địa, quan viên và bách tính mới có thể bình thân tiếp tục xem lễ.
Lễ nghi từng bước từng bước được xướng lên, thành chủ một tay nắm tay quyền thành chủ, tay kia đặt ở eo nàng, bái thiên bái địa, tới bước cuối cùng khi giao bái thì vẫn một tay nâng cánh tay nàng, dường như sợ nàng té ngã.
Trong chúng bách tính vây kín cửa có nữ tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tay ôm tim hâm mộ vô cùng, gả cho tân lang dịu dàng như thành chủ mới đúng đó.
Quyền thành chủ dường như không có tinh thần, dáng người vốn yểu điệu thướt tha rõ ràng yếu ớt như cành liễu. Lúc cuối cùng khi giao bái, nàng quỳ xuống hồi lâu vẫn chưa đứng dậy, cuối cùng vẫn do thành chủ đích thân đỡ nàng dậy.
Trong số các quan viên có người cười trộm nói đùa với người bên cạnh: “Quyền thành chủ hôm nay trông có vẻ còn yếu ớt hơn cả thành chủ, quả nhiên vẫn là lúc gả cho người thì sẽ dịu dàng.”
“Ha ha, chứ còn gì nữa.”
“Lễ xong—“ Người chủ trì du dương cất giọng kết thúc.
Hoàng đế cuối cùng lên tiếng, vầng dương chiếu rọi, dần dần nóng lên, tiếng gió mang theo âm thanh của hắn truyền đi rất xa rất xa: “Nhị vị ái khanh là người tâm phúc ở Mặc thành, hiện nay vĩnh kết đồng tâm, thực sự đáng mừng. Trẫm làm chủ hôn cho nhị vị ái khanh, mong nhị vị sau này đồng tâm hiệp lực, cần cù chăm chỉ, vì sự phồn vinh của Mặc thành, để bách tính an cư lạc nghiệp.”
“Tạ chủ long ân, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hai người quỳ xuống cảm tạ, hoàng đế gật đầu, đỡ cả hai đứng dậy, nụ cười khẽ trên mặt hàm chứa uy nghi, nhưng lòng bàn tay lại mướt mồ hôi.
Đời này có thể cảm thụ được một lần loại cảm giác cao cao tại thượng thế này, cũng đáng lắm. Hình Việt thầm nuốt nước bọt.
Gương mặt Sư Vũ không chút huyết sắc của Sư Vũ giấu sau mạng hỉ, toàn thân yếu ớt không chút sức lực, gần như là được Tức Mặc Vô Bạch nâng đỡ, xoay người, mặt hướng nhìn bên dưới cầu thang.
Trên bầu trời Mặc thành mây mỏng lơ thơ, yên ắng không một tiếng động. Làn gió ấm áp đa tình, lướt qua gò má hàng mày của nàng. Bên dưới quan viên cùng dân chúng tung hô vạn tuế, niềm vui tràn ngập. Như thể trước đây chưa từng sôi nổi, cả thành cùng vui, quần chúng phấn khởi, háo hứng vô cùng. Nàng gắng gượng nhấc tay, hướng toàn thành tuyên bố hỉ sự….
Lễ nghi đã xong, người chủ trì tạm thời tuyên bố vì suy nghĩ tới sức khỏe của thành chủ nên yến tiệc ban đêm sẽ hủy bỏ. Chúng quan viên có không ít người đường xá xa xôi tới đây, khó tránh khỏi có phần thất vọng, nhưng người thất vọng nhất vẫn là thứ sử.
Ông ấy đứng trên bậc thang, nhìn hướng bệ hạ rời đi mà thở dài, bệ hạ căn bản không hề liếc mắt nhìn ông ta lấy một lần.
Nói tới cũng thật kỳ lạ, giá lọng của bệ hạ nhỏ thật, ngay cả nội thị cũng chẳng dẫn theo. Huống chi là tới làm chủ hôn, tốt xấu gì cũng phải ban thưởng chút gì đó chứ?
Ông ta ôm cả một bụng khúc mắc, theo dòng người đi về phía cửa phủ. Chúng bách tính vô cùng nhiệt huyết, vẫn lưu luyến chưa nỡ rời đi. Bởi vì hôm nay tất cả mọi người đều tập trung ở đây nên xe ngựa của ông ta dừng ở tít mãi sau, gần như là tới tận cửa cổng sau của phủ thành chủ. Tùy tùng chỉ có thể bảo hộ ông ta khó khăn lắm mới xuyên qua đám dông, chẳng dễ dàng gì mà tới được cạnh xe ngựa, vừa ngước lên thì giật nảy mình.
Trên con đường ngoằn ngoèo ở cửa sau, nghi trượng sừng sững, ngựa xe rền vang, long kỳ cao vợi, cấm quân giáp đen đen đặc. Chính giữa là một xa giá sáu ngựa kéo, hoa lệ trang nghiêm.
Thứ sử thấy khó hiểu, nhìn khí thế này, sao lại có cảm giác như bệ hạ vừa mới tới thôi nhỉ? Hà cớ gì phải đi cửa sau?
Đợi quan viên và dân chúng đều đã tản đi, Cát Bôn dẫn người bảo vệ cổng lớn phủ thành chủ, phủ đệ huyên náo cuối cùng trở nên yên ắng.
Tức Mặc Vô Bạch đỡ Sư Vũ gần như không chút hơi sức xuyên qua hoa viên, sắp tới cổng chính viện thì bỗng xoay người nói với Hình Việt: “Đi mau.”
Hình Việt ngây ra: “Đi? Đi đâu cơ?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Nếu không muốn chết thì lập tức rời khỏi Mặc thành.”
Hình Việt giậm mạnh chân: “Ta biết ngay ngươi cố ý lừa ta mà! Bệ hạ nào có dễ giả mạo thế chứ!” Nói rồi cũng không kịp cởi bỏ hóa trang, co cẳng chạy về phía cổng sau phủ thành chủ, e là với dáng vẻ này, người dọc đường cũng không dám ngăn cản.
Sư Vũ dõi mắt nhìn hắn chạy đi xa, phát hiện đoạn đường thông tới cổng sau hoàn toàn không thấy bóng thị vệ, bàn tay trước đó định đẩy cổng viện ngừng lại, thoát khỏi sự dìu đỡ của Tức Mặc Vô Bạch: “Ngươi cũng nên đi đi.”
Tức Mặc Vô Bạch cũng đã phát hiện sự khác thường, cười khổ: “E là chạy không thoát rồi, hi vọng Hình Việt có thể thoát được một kiếp.”
Lời còn chưa dứt thì cửa viện đã bị người ta kéo ra từ bên trong, nhóm nô tỳ người hầu Túc Viên quỳ trong viện, hai bên đều là đại nội cấm quân cầm thương đứng đó, người mở cửa đương nhiên cũng là cấm quân.
“ Thành chủ, Kiều đô hộ dẫn người nhân lúc mọi người làm lễ từ cửa sau xông vào, ngay cả bệ hạ cũng tới rồi!” Túc Diên run run rơi lệ, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là chuyện vui, nhưng hôm nay lại xảy ra rất nhiều trắc trở. Nàng nhìn Tức Mặc Vô Bạch, lại càng trở nên run rẩy: “Bọn họ nói Đàm công tử….Đàm công tử ngài ấy….”
Sư Vũ đưa tay xoa đầu nàng ấy, đi về phía cửa phòng.
Trong phòng đứng đầy cấm quân, Gia Hi đế người mặc long bào vàng rực đứng cạnh bàn, quay lưng về phía cửa. Kiều Định Dạ quan phục chỉnh tề từ sau bình phong đi ra, phong thái nho nhã, nhưng một tay lại đặt trên bội kiếm bên hông.
“Sư thành chủ quay lại rồi.” Kiều Định Dạ nhìn Tức Mặc Vô Bạch đứng trước cửa, nho nhã nở nụ cười: “Tử Huyền và Tức Mặc thành chủ tướng mạo vốn giống nhau, không nhìn kỹ thật sự sẽ không nhận ra nhỉ.”
Gia Hi đế xoay người, đầu mày nhíu chặt, ánh mắt quét qua Sư Vũ, rồi lại dừng trên người Tức Mặc Vô Bạch, bỗng tức giận quát một tiếng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Người hầu hết sức sợ hãi, nháy mắt quỳ sụp xuống đất, chỉ có Sư Vũ mặt không chút biểu cảm, không hề nhúc nhích vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng bàng quan.
Tức Mặc Vô Bạch liếc nhìn Sư Vũ, vén áo quỳ xuống: “Thần xin bẩm cáo, thành chủ Tức Mặc Đàm bị kẻ gian làm hại, để ổn định trên dưới Mặc thành, vi thần cả gan giả cùng quyền thành chủ Sư Vũ thành thật, thật sự là bất đắc dĩ.”
Gia Hi Đế hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đã có lý có cơ, Trẫm tha cho ngươi sau này lại bẩm báo chi tiết, nếu có điều che giấu, nghiêm trị không tha!” Lời lẽ dù nặng, nhưng đã có tư tâm bao che.
Tức Mặc Vô Bạch dập đầu đáp vâng, đứng dậy lui sang một bên chờ lệnh.
“Bệ hạ,” Kiều Định Dạ bước ra, chắp tay nói: “Chuyện này e là không đơn giản như vậy, thực không dám giấu, lần này người đích thân đến Mặc thành chủ trì hôn lễ, theo lý Mặc thành nên phái người tới nghênh đón. Sở dĩ vi thần làm thay, dẫn nhân mã tới nghênh đón người là do có ủy thác của thành chủ Mặc thành Tức Mặc Đàm. Ngài ấy từng viết một phong thư cho vi thần, đề cập tới việc lo lắng bản thân bị kẻ gian làm hại, cướp mất ái thê, hi vọng vi thần có thể vào ngày đại hôn tới hỗ trợ, không ngờ cả đoạn đường ra roi thúc ngựa, tới đây rồi cuối cùng vẫn chậm một bước.”
Hắn liên tục thở dài, từ trong ngực lấy ra một phong thư, Sư Vũ liếc mắt nhìn, chỗ niêm phong quả thực có ấn riêng của A Chiêm.
Gia Hi đế nhận lấy, vội mở ra xem, lại nhìn sang Tức Mặc Vô Bạch, sắc mặt thập phần khó coi: “Đây là vật chứng, còn có nhân chứng?”
Kiều Định Dạ nói: “Sơn Thạch đạo nhân nổi tiếng Trung Nguyên là người Tức Mặc thành chủ phái tới thông báo cho thần, chính là nhân chứng.”
Gia Hi đế thốt không nên lời, Tức Mặc Đàm chết bất đắc kỳ tử, ngực có vết thương, rõ ràng là bị giết, mà Tức Mặc Vô Bạch lại đóng giả cùng Sư Vũ ở trước mắt bao người thành thân, làm sao thoát khỏi liên can?
Trong phòng im ắng tựa như đầm chết, Gia Hi đế mím chặt môi, không nói một lời.
Đúng vào lúc này, một tùy tùng của Kiều Định Dạ từ bên ngoài đi vào, ghé bên tai hắn thì thầm mấy câu rồi lại lui ra. Kiều Định Dạ nở nụ cười nho nhã, quay về phía Tức Mặc Vô Bạch: “Nghe nói Tử Huyền hôm nay không chỉ giả mạo tức Mặc thành chủ cùng quyền thành chủ thành thân, còn tìm một kẻ giả mạo bệ hạ, chuyện này là thật?”
Gia Hi đế nổi trận lôi đình: “Còn có chuyện này.”
Tức Mặc Vô Bạch im lặng quỳ xuống.
Hắn là chim sẻ bị bẻ cánh, đi vào cái lồng đã được bố trí sẵn từ trước này, thực sự là chui đầu vào lưới.
“Khi quân phạm thượng, chính là tội chết.” Tay Kiều Định Dạ khẽ vuốt bội kiếm, tựa như hành động vô ý: “Chẳng qua phủ thành chủ canh phòng nghiêm ngặt, nếu như không có nội ứng, há có thể mưu hại thành chủ? Chỉ là không biết chuyện này là do một mình Thái thường thiếu khanh vạch kế hoạch, hay là hợp mưu cùng người khác.” Hắn nhìn Sư Vũ, “Không biết Sư thành chủ liệu có biết nguyên nhân cái chết của Tức Mặc thành chủ hay chăng?”
Sư Vũ cởi mạng che, nhìn hắn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt di chuyển từng tấc từng tấc, hết sức cẩn thận, cứ như sợ đã quên mất điều gì, sau đó quay đầu đi tới cạnh giường ngồi xuống, tay đặt lên mu bàn tay đã lạnh băng của A Chiêm, tựa như hắn hãy còn sống: “Biết, huynh ấy bị kẻ gian làm hại.”
Kiều Định Dạ đi tới bên bình phong, liếc nhìn thi thể đã lạnh băng: “Dám hỏi rốt cuộc là kẻ gian nào đã làm hại Tức Mặc thành chủ?”
“Tức Mặc Vô Bạch.”
Kiều Định Dạ sửng sốt, hãy còn cho rằng mình nghe nhầm: “Ai?”
Gương mặt nửa sáng nửa tối của Sư Vũ dường như trở nên kiên cường hơn, từng chữ từng chữ rõ ràng truyền ra: “Tức Mặc Vô Bạch, hắn ham muốn Mặc thành, mưu toan đổi trắng thay đen thay thế A Chiêm.”
Kiều Định Dạ lập tức xoay gười, không còn nét nho nhã nữa, vẻ mặt hết sức căm phẫn, bảo kiếm trong tay cuối cùng ra ra, chỉ thẳng về phía Tức Mặc Vô Bạch, còn chưa kịp trách mắng thì lại nghe thấy Sư Vũ tiếp tục nói: “Sư Vũ không chịu nổi hổ thẹn này, vẫn xin bệ hạ làm chủ, bắt giữ Tức Mặc Vô Bạch, giành lại công đạo cho A Chiêm.”
Gia Hi đế lập tức nói: “Người đâu! Bắt lấy Tức Mặc Vô Bạch!”
Kiều Định Dạ nào dám đi quá giới hạn, nháy mắt liền thu lại khí thế.
Tức Mặc Vô Bạch tạ ân, đứng dậy đi theo cấm quan ra ngoài, dùng khóe mắt liếc nhinf Sư Vũ bên trong bình phong. Nàng cuối cùng đã giúp A Chiêm khép mắt, quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, tựa như đã nói hết mọi điều.