Đêm khuya yên tĩnh, A Chiêm vẫn chưa ngủ, lững thững tản bộ từ phòng đến hoa viên. Hoắc Kình đang đứng chờ bên dưới gốc cổ thụ trong hoa viên, dáng người thẳng như cán bút.
A Chiêm bỏ lại tùy tùng, đi thẳng tới trước mặt ông, ông chắp tay, lập tức thở dài một tiếng: “Để Tức Mặc Vô Bạch chạy thoát rồi.”
“Chưa diệt trừ?” A Chiêm chống vào thân cây, cũng thở dài: “Quả nhiên là không để con sống dễ dàng mà.”
Hoắc Kình an ủi hắn: “Nếu hắn đã muốn từ quan, sau này không quyền không thế cũng chẳng có gì đáng để lo lắng, toàn bộ nhân mã của lão phu chỉ nghe theo chỉ thị của người, hắn không lung lay được vị trí thành chủ của người.”
Ánh mắt A Chiêm rơi trên sợi tóc mai đã bạc của ông, ngón tay chống trên thân cây từng chút từng chút siết chặt: “Hoắc thúc thúc cũng không còn trẻ, ta cũng không thể để người che chở ta cả đời, chờ sau khi ta thành thân, chi bằng cũng để ta gánh vác một phần quân vụ giúp người nhé.”
Hoắc Kình lập tức hiểu được ý hắn, nhíu mày nói: “Phải chăng người đang trách ta làm việc bất lực?”
A Chiêm không nói không rằng.
Trái tim Hoắc Kình trĩu xuống, mặc dù nói là suy nghĩ cho A Chiêm, nhưng dù gì hắn cũng là thành chủ, lần thứ nhất nhắc tới chuyện này có thể tránh né, nếu lần thứ hai lại lảng tránh, không khỏi có nghi ngờ bất trung.
Ông không thể có lỗi với lão thành chủ.
“Nếu đây là mong muốn của thành chủ, lão phu đương nhiên sẽ thực hiện.” Ông cởi mũ giáp, kẹp dưới nách, hai bên tóc mai đã bạc, nhưng vẫn mạnh mẽ như năm ấy.
Sau nửa đêm, phủ thành chủ trở lại vẻ yên ắng, nhưng cổng lớn lại vẫn như cũ có hạ nhân xách đèn đứng đợi.
Rất rất lâu, cuối cùng trông thấy xe ngựa từ từ chạy đến. Sau khi Sư Vũ xuống xe thì đích thân dìu Tức Mặc Vô Bạch vào phủ, tự nhiên như không, chẳng chút kỳ lạ. Nhóm hạ nhân thậm chsi còn không hề để ý tới người đang tựa nửa người vào nàng, có trộm nhìn nhiều hơn cũng chỉ tưởng là Đàm công tử cùng nàng quay về, dù sao hắn trước giò vẫn luôn là dáng vẻ bệnh tật như vậy, ít giao du với bên goài, hành tung cũng khó đoán.
Túc Diên giấu trường kiếm của Tức Mặc Vô Bạch thật kỹ trong xe, xử lý vết máu còn sót lại rồi mới theo sau Sư Vũ. Nàng thấy Sư Vũ gần như trở thành giá đỡ của Tức Mặc Vô Bạch, tựa như rất gắng sức, muốn đưa tay giúp nàng nhưng lại bị ánh mắt của Sư Vũ ngăn lại.
Bình thường lúc A Chiêm ở cạnh nàng trước nay sẽ không để hạ nhân hỗ trợ, thêm một vài cử chỉ ngược lại sẽ dễ để lộ sơ hở.
Trở về phòng, Sư Vũ căn dặn vài câu, Túc Diên lập tức đóng chặt cửa chính lẫn cửa sổ, đốt một lò huân hương. Trong phòng rất nhanh liền sực nức mùi thơm, lúc này Túc Diên mới lấy dược liệu ra, tránh cho mùi thuốc ở trong phòng quá rõ ràng.
Sư Vũ cởi áo choàng trên người Tức Mặc Vô Bạch xuống, lúc này có ánh sáng, mới phát hiện trên chiếc nho sam nhạt màu của hắn loang lổ vết máu, trước ngực vậy mà còn còn sót lại một đầu tiễn, đuôi đã bị chặt đứt, nhưng đầu tiễn hãy còn cắm trong da thịt, vừa nhìn quả thực khiến người ta rợn người.
Nàng nhíu chặt mày, quan sát Tức Mặc Vô Bạch. Mặt hắn trắng như tờ giấy, nhưng nét mặt lại thản nhiên.
Muộn thế này rồi, chri có thể mời đại phu trong phủ, nhưng đại phu trong phủ đều là để bảo toàn mạng sống của A Chiêm bất cứ lúc nào, khó tránh khỏi sẽ để lộ tin tức. Sư Vũ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách tự mình động thủ, bàn tay vốn đã vươn tới trước ngực hắn, cuối cùng vẫn rụt về, quay đầu nói với Túc Diên: “Em rút đầu tiễn ra cho Thiếu khanh đại nhân.”
Túc Diên sợ đến độ lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch: “Nô, nô tỳ không dám….vạn nhất có sai sót gì…”
Tức Mặc Vô Bạch bỗng kéo tay áo Sư Vũ: “Đây cũng không phải vết thương nhỏ, cô cô cần gì làm khó một hạ nhân như nàng ấy? Chất nhi tin người, chi bằng vẫn là người làm đi.”
Dưới sức lực của hắn, Sư Vũ vẫn chưa thể giật tay áo về, nhíu mày nhìn hắn hồi lâu, giọng buồn bực bảo Túc Diên: “Ra ngoài mang chậu nước ấm đến đây, canh cửa cẩn thận.”
Túc Diên như thể được đại xá, lúc ra ngoài phải nói là chân như cưỡi gió.
Hiển nhiên là Tức Mặc Vô Bạch vội vàng ra khỏi khách điếm, trên người chỉ mặc một nho sam mỏng manh, một chiếc áo trong, vì vậy mũi tên này thực sự ghim sâu.
Sư Vũ chưa từng xử lý những việc thế này, đầu ngón tay nắm phần lông vũ của mũi tiễn, nhìn chằm chằm gương mặt Tức Mặc Vô Bạch, mấy lần định khí thế rút ra, nhưng lại sợ động tác không đúng sẽ khiến không cách nào cầm máu, nhất thời ném chuột sợ vỡ bình, trên trán phủ một tầng mồ hôi.
Tức Mặc Vô Bạch ngược lại rất kiên nhẫn, mỗi lần tay nàng vừa dùng sức, liếc thấy hắn nhíu chặt mày, sắc mặt đau đớn vô cùng, nhưng sống chết không hề rên lấy một tiếng.
Thực ra thà nghe hắn kêu lên còn hơn, cứ như vậy chỉ khiến người ta càng thêm khó chịu. Sư Vũ nới lỏng tay, trấn định tinh thần, tìm kiếm trên bàn một lúc, tìm được bình thuốc trị thương tốt nhất, đổ một ít vào khăn. Sau đó tới gần hắn, một tay ấn chiếc khăn xung quanh miệng vết thương của hắn, tay kia ổn định nắm chặt phần lông vũ đầu tiễn, chợt ngước mắt nhìn Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch yếu ớt nở nụ cười: “Nàng đừng nhìn ta, ta là quan văn, cơ hội bị thương không có nhiều, không thể chỉ dạy nàng điều gì.”
Sư Vũ hừ một tiếng: “Có chết cũng đừng trách ta.”
“Không đâu,” Tức Mặc Vô Bạch tiếp lời vừa nhanh vừa tự nhiên: “Nhưng ta làm ma cũng sẽ không tha cho nàng là được.”
“Sao cơ?” Ánh mắt Sư Vũ bỗng nhuốm vẻ phong tình, chợt tiến đến gần ngậm lấy môi hắn, Tức Mặc Vô Bạch ngạc nhiên, lồng ngực trống rỗng, nơi ngực bỗng đau nhói, môi bất giác dùng sức, cắn nàng một cái.
Sư Vũ bực mình hừ một tiếng, vội đẩy hắn ra, môi đã bị cắn rách một vết nhỏ, chảy máu. Nàng lườm Tức Mặc Vô Bạch, tự vươn đầu lưỡi liếm sạch vết máu, ném đầu tiễn đi, đồng thời tay kia rịt thuốc trị thương lên miệng vết thương của hắn để cầm máu.
Vẻ phong tình mị hoặc khiến người ta khó dằn lòng của hành động vừa nãy hãy còn chưa tản hết, Tức Mặc Vô Bạch dời mắt, cảm giác được vết thương nơi ngực bớt đi mũi tên, nhưng lại nhóm lên ngọn lửa, cháy hừng hực.
“Trước đó ta cũng không thấy họ làm ngươi bị thương, vết thương này sao lại có?” Đoán chừng lúc này đôi bên không nói gì thì có chút ngượng ngập, Sư Vũ tìm một chủ đề.
Tức Mặc Vô Bạch hiện tại mới biết nàng đã có mặt từ sớm, không khỏi nhìn nàng: “Đội cung tiễn sau này mới được điều tới.”
Ngay cả đội cung tiễn cũng được điều động. Sư Vũ nhíu mày, chưa từng nghĩ hành động lớn như vậy là để đẩy hắn vào chỗ chết.
Túc Diên bưng nước nóng tới, Sư Vũ chỉ có thể tiếp nhận tấm lòng, vốn định để nàng ấy xử lý những chuyện còn lại, nhưng Túc Diên vừa thấy trên mặt đất có vũng máu thì không nói lời nào đã quay đầu chạy mất.
Sư Vũ hết cách, xem ra người bên cạnh vẫn phải chọn một kẻ lớn gan mới được.
Dù sao chuyện càng ngượng hơn cũng đã làm rồi, tiếp theo trái lại cũng không có gì mà không gánh được. Sư Vũ nhìn máu trên người Tức Mặc Vô Bạch đã ngừng chảy, lập tức tháo thắt lưng hắn, cởi y phục trên người hắn.
Cơ bắp trên người Tức Mặc Vô Bạch cân đối, nhưng màu dai lại trắng nõn, nói là trơn bóng như ngọc cũng không quá, vết thương kia thoạt nhìn cũng càng trở nên thê thảm.
Sư Vũ vắt khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên người hắn, cả chậu nước nhanh chóng đỏ au. Nàng chỉ làm như không thấy, lại đắp thuốc cho hắn, cẩn thận quấn băng. Y phục đã không thể mặc nữa, chỉ có thể trước dùng áo choàng che chắn cho hắn.
Tiếp đó lại kêu Túc Diên đi vào, nàng ấy coi như không chạy nữa, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp trong phòng sạch sẽ. Sư Vũ quay đầu nhìn cửa sổ, đã có thể thấy được ánh sáng hừng đông le lói, Tức Mặc Vô Bạch mất máu quá nhiều, nhưng tới hiện tại cũng không hề than mệt.
Nàng gọi Túc Diên tới dặn dò một câu, bảo nàng ấy dọn dẹp xong thì tắt đèn, tránh để cả đêm đèn đuốc sáng trưng khiến người khác hoài nghi, lại đặc biệt căn dặn nàng ấy sáng sớm chuẩn bị một bộ y phục của A Chiêm tới đây, lúc đó cũng thuận tiện đưa Tức Mặc Vô Bạch ra khỏi thành.
Túc Diên cẩn thận ghi nhớ, nhanh cóng dọn dẹp xong ra ngoài.
Sư Vũ đỡ Tức Mặc Vô Bạch vòng qua bình phong, dìu hắn tới mép giường, đỡ hắn nằm xuống.
“Làm gì thế?”
Sư Vũ buồn cười: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là để ngươi nghỉ ngơi. Ngươi chẳng có chút tinh thần, ta không có cách nào đưa ngươi ra khỏi thành.” Nói rồi bước ra gian ngoài rửa mặt, một lúc sau quay lại, ngồi trước bàn trang điểm cởi bỏ trang sức áo ngoài, thoải mái tự nhiên bước tới giường nằm xuống.
Tức Mặc Vô Bạch cố ý áp sát bên tai nàng nói: “Ta chỉ là bị thương, chứ không phải không thể động đậy.”
Sư Vũ xoay người đem chăn đắp kín người hắn, đáp lễ nói: “Ta chỉ là không biết võ, chứ không phải không thể giết người.”
Tức Mặc Vô Bạch ở trong chăn ủ rũ cười hai tiếng, rất nhanh đã không còn tiếng động. Sư Vũ khẽ vén một góc chăn ra nhìn, hắn cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, chìm sâu vào giấc ngủ.
Sư Vũ trái lại không ngủ được, nàng nghe nói người bị thương đặc biệt dễ phát sốt, chỉ có thể thi thoảng dùng tay thử độ nóng trên trán hắn, mãi tới khi bên ngoài sáng rực mới mơ mơ màng màng thiếp đi, một tay vẫn đặt trên trán hắn như cũ.
Cả một đêm tim treo lơ lửng, đương nhiên ngủ say, mặt trời lên cao Sư Vũ mới từ trong mộng tỉnh giấc, nghe thấy Túc Diên ở bên ngoài lớn tiếng nói chuyện, nghe thử thì thực sự tựa như đang kêu.
“Đàm công tử xin chờ một chút, nô tỳ đi hầu quyền thành chủ thức dậy.”
“Giờ này rồi nàng ấy vẫn đang ngủ?” Giọng A Chiêm mang theo ý cười.
“Vâng, đêm qua bởi vì xử lý chuyện hữu tướng Nhược Khương chết bất ngờ nên quyền thành chủ bận rộn tới muộn mới quay về, vì vậy có hơi mệt mỏi.”
“Thì ra là vậy, vậy vẫn nên đừng làm ồn nàng ấy, ta vào trong xem thử.”
Cửa phòng “két” một tiếng khẽ kêu lên, Sư Vũ xoay người nhìn Tức Mặc Vô Bạch, hắn cũng đã tỉnh, ánh mắt đăm đăm nhìn bình phong.
Nàng lùi người ra sau, dán sát vào hắn. Người Tức Mặc Vô Bạch nóng hực, đặc biệt là phần ngực. Nàng kéo cao chăn, che cả hai người, nhưng dù thế nào cũng không che được sự ngượng ngập trong tim.
A Chiêm quả nhiên đi vào trong, mặc dù phong tục Mặc thành phóng khoáng, nhưng dù gì vẫn chưa thành hôn, hắn trái lại cũng không vượt quy củ, đứng cách vài bước, cách tầm rèm trướng nhìn nàng.
Hai mắt Sư Vũ hơi híp lại, cũng cách màn trướng nhìn hắn, chợt hừ nhẹ một tiếng, tựa như vừa bị đánh thức cử động người: “Hửm, A Chiêm? Sao huynh lại ở trong phòng ta?”
Giọng nàng khàn khàn, thực giống bộ dạng vừa tỉnh giấc, vừa động đậy, người sau lưng bỗng đưa tay giữ chặt lấy nàng, sức lực rất mạnh, nàng cũng không dám động đậy lấy nửa phần.
A Chiêm ngồi xuống mép giường, tay đưa vào trong trướng xoa xoa mặt nàng: “Nghe nói tối qua nàng nửa đêm mới quay về, ta hơi lo lắng, tới xem thử.”
Sư Vũ giữ tay hắn: “Có gì phải lo lắng đâu chứ? Chính sự chính là như vậy, bận rộn không thôi, ta sớm đã quen rồi.”
Cách một màn trướng, gương mặt A Chiêm trông hơi mờ mờ: “Nàng như vậy vất vả quá rồi, chờ muội và ta thành hôn, có vài chuyện vẫn để ta tự mình làm đi, ta không nỡ để nàng lại bôn ba vất vả.”
Sư Vũ cười nói: “Vậy huynh mau chóng điều dưỡng tốt sức khỏe, ta cũng yên tâm buông tay.”
“Được.” A Chiêm cười rất dịu dàng, đầu ngón tay lưu luyến trên gương mặt nàng, dịu dàng tình cảm, bỗng nhiên lướt tới cánh môi nàng, nghi hoặc nói: “Miệng nàng bị sao vậy?”
“Không có gì, tối qua vội đi xử lý chuyện Tề Chú, trước lúc đi ăn cơm có hơi vội nên bất cẩn cắn phải môi.”
“Vậy nhất định rất đau rồi?” A Chiêm nhịn không được bật cười, ho một tiếng, lấy lại nghiêm túc: “Thật ra sáng sớm ta đến đánh thức nàng là muốn thương lượng chuyện thành thân với nàng. Hôm trước ta đã bẩm tấu lên thánh thượng, xin ngài ấy làm chủ hôn cho ta và nàng, sáng nay nhận được hồi âm của ngài ấy, đã đồng ý rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch sau lưng bỗng ôm chặt eo nàng hơn, nụ cười trên mặt Sư Vũ nháy mắt cũng cứng đờ: “Huynh nói gì? Xin hoàng đế chủ hôn?”