Chuyển ngữ: Mic
Khoái mã của Sư Vũ tăng tốc, thời gian quay về Mặc thành bất quá chỉ mất hơn nửa tháng.
Nàng không màng mệt nhọc, vội vội vàng vàng đi gặp Hoắc Kình. Ông ấy đã đóng cửa từ chối tiếp khách nhiều ngày, ngay cả quân doanh cũng không đi nữa.
Hình Việt mệt bở hơi tai, tới Mặc thành thì trước tiên tìm một tửu lâu uống trà nghỉ ngơi, đương nhiên không đi cùng.
Sư Vũ và Hoắc Kình ở trong thư phòng bí mật bàn bạc hồi lâu, sau một canh giờ mới ra ngoài, thấy Hình Việt đã quay lại, đang đứng chờ ở cổng lớn Hoắc phủ, trên mặt đã bớt đi vẻ mệt mỏi, nhưng nàng thì cả tinh thần lẫn thể xác đều rã rời.
“Nhìn dáng vẻ này của cô thì tình hình rất khó giải quyết?” Mùa xuân Mặc thành vẫn buốt giá như trước, hắn quấn chặt áo choàng đi qua, nặng nề ho mấy tiếng, dường như là nhiễm phong hàn, giọng mũi có phần nghiêm trọng.
“Chuyện này nhất thời không nói rõ được.”
Hình Việt ngắt lời: “Có câu dùng người thì không nghi, cô câu câu chữ chữ đều muốn ta ra sức vì cô, nhưng ngay cả sự tình cũng không nói cho ta, ta có thể giúp được gì cho cô? Còn không bằng quay về nương nhờ Thái thường thiếu khanh cho rồi.”
Sư Vũ ngẫm nghĩ, nhấc tay mời hắn lên xe: “Vậy chúng ta vừa đi vừa nói vậy.”
Việc liên quan đến A Chiêm, Sư Vũ vẫn luôn không muốn nhiều lời, chỉ là đi tới tận bây giờ xác thực cũng không dễ dàng gì. Quan viên trong thành nhìn như trung thành, trên thực tế phần lớn chỉ vì khiếp sợ uy nghiêm của lão thành chủ nên mới an phận thủ thường, nương theo động thái của Tức Mặc Vô Bạch ở Mặc thành, lập trường dao động không phải số ít. Lúc trước Tức Mặc Ngạn sớm đã bệnh tật quấn thân nhưng vẫn luôn che giấu tới phút cuối rồi đột ngột xuôi tay, trước đấy nàng cũng chưa kịp chuẩn bị bất cứ điều gì, tâm phúc cũng chỉ lác đác vài người. Cát Bôn là quân nhân, ít nhiều có chút lỗ mãng, duy chỉ có Hoắc Kình là có thể dựa vào, nếu Hình Việt thật sự có thể trở thành tâm phúc thì thật sự không gì tốt bằng.
A Chiêm từ nhỏ được che chở quá tốt, tính tình lương thiện, nhưng bởi vì cô đơn nên khó tránh khỏi hay suy nghĩ lung tung. Hiện giờ biết nàng âm thầm đi Trung Nguyên, trong lòng hắn chắc chắn không vui, chỉ là Sư Vũ không ngờ hắn lại chủ động đòi quyền lực.
“Sao lại không trực tiếp trao quyền cho hắn cơ chứ? Dù sao hắn mới là thành chủ mà.” Để tránh điều tiếng, Hình Việt chỉ ngồi ở cửa xe ngựa, cách nàng một khoảng nhất định.
“Sức khỏe huynh ấy không tốt, nắm quyền trong tay thì rất nhiều việc phải đích thân xử lý, e là sẽ không chịu nổi. Huống hồ hiện tại huynh ấy chỉ là nhất thời kích động nên muốn quyền lực, ta càng không thể nào dễ dàng buông bỏ.”
Hình Việt bỗng bật cười, Sư Vũ lần đầu tiên trông thấy hắn cười như vậy. Người lấy việc lừa gạt kẻ khác xem như sự nghiệp vĩ đại mà theo đuổi ít nhiều đều không suy không nghĩ, nhưng nụ cười này của hắn lại rất khác với bình thường, tựa như ông lão trải qua bao tang thương sau khi nghe thấy người trẻ tuổi khoác lác khoe khoang thì bất giác bật cười. Nó mang theo bao dung, nực cười cùng bác bỏ. Nụ cười này lại hít phải gió lạnh, hắn nhất thời ho khan một tràng.
“Tại sao cô lại phải bảo vệ hắn như vậy cơ chứ? Sao không dứt khoát buông tay để hắn tự trải nghiệm?”
Hàng mi dài của Sư Vũ khẽ rung rinh, đôi mắt híp lại một nửa, nụ cười thường trực trên mặt tăng thêm mấy phần bất đắc dĩ: “Ta từng hứa với lão thành chủ, trước tiên phải đảm bảo huynh ấy sống sót.”
Hình Việt bĩu môi: “Trước tiên bảo đảm là mạng của hắn, tại hạ thật sự có chút tò mò Mặc thành liệu có phải có mục đích khác hay không.”
Sư Vũ ngước mắt, đầy thâm ý: “Hình tiên sinh nói chuyện phải cẩn thận một chút.”
“Chớ kích động, tại hạ còn đang bệnh đó.” Hình Việt giơ một tay lên, một tay khác thì bụm miệng lại liên tục ho mấy tiếng, vuốt vuốt ngực nói: “Cô dự định sắp xếp cho ta thế nào? Tóm lại ta phải có một thân phận mới có thể đi theo cô, đúng chứ?”
Sư Vũ ngẫm nghĩ một lúc: “Chuyện này đơn giản, ngươi làm phụ tá của ta.”
“Vậy là ta có thể bất cứ lúc nào cũng đi theo cô ư?”
“Có thể.”
Hình Việt gật đầu, tựa như rất hài lòng với quyết định này, bỗng hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, tựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phủ thành chủ mọi thứ như thường, tin tức sớm đã được gửi về, nhưng ra cổng đón chỉ có hạ nhân.
Sư Vũ nhanh chân đi tới nơi ở của A Chiêm, người phái đi theo trông chừng hắn theo sát sau lưng nàng, báo cáo những chuyện xảy ra gần đây, cả những lời Hoắc Kình và A Chiêm bàn bạc hôm đó cũng thuật lại tường tận.
Tình hình hôm ấy Hoắc Kình đã nói với Sư Vũ. Lão tướng quân cũng không phải luyến tiếc binh quyền, cũng không bởi vì tức giận mà là dùng cách này để bức A Chiêm nhượng bộ, còn ai hiểu tình hình sức khỏe của A Chiêm hơn ông? A Chiêm mềm lòng, chắc chắn sẽ nhường bước.
Đứng trước cửa phòng, thái độ Sư Vũ như thường, căn dặn thay mới người bên cạnh A Chiêm rồi cất bước vào phòng.
Trong phòng cửa sổ đóng chặt, đốt hương an thần. Nhóm hạ nhân hiểu ý lui ra, Sư Vũ vòng qua bình phong đi tới cạnh giường, trông thấy A Chiêm nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc mệt mỏi, tựa như gốc cỏ khô héo rũ trong tuyết.
“Muội quay về rồi?” Hắn nghe thấy tiếng động thì mở mắt, trông thấy Sư Vũ, đưa tay kéo nàng ngồi xuống mép giường: “Dọc đường bôn ba vất vả, muội gầy đi rồi.”
Hắn vẫn ôn nhu như trước khiến người ta không cách nào nổi giận. Sư Vũ im lặng một lúc lâu mới dịu dàng hỏi: “Hoắc thúc thúc muốn từ quan quy ẩn, huynh biết rồi chứ?”
A Chiêm nhắm mắt, hàng mi dài che giấu hốc mắt có phần thâm đen: “Vừa biết tin tức, ta không rõ vì sao người lại phản đối giao binh quyền cho ta như vậy.”
“Không phải người phản đối giao binh quyền cho huynh, mà là hiện tại không thể giao cho huynh.” Sư Vũ thở dài, ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ: “A Chiêm, sao huynh không thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của chúng ta cơ chứ?”
A Chiêm ngước mắt nhìn nàng chằm chằm: “Thế tại sao lại phải gạt ta?”
Sư Vũ nhất thời không nói.
A Chiêm ngồi dậy, hai tay nâng mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Lúc muội nhìn ta, có phải sẽ nhớ tới Tức Mặc Vô Bạch?”
Sư Vũ sầm mặt, thoát khỏi tay hắn: “Huynh và hắn không giống nhau đến vậy.”
A Chiêm nằm trở lại, cười khổ một tiếng: “Đúng nhỉ, nếu ta có sức khỏe như hắn thì mới thật sự giống. Nhìn hắn, ta càng hận người phụ nữ đó.”
Sư Vũ nhíu mày đứng dậy: “Lần này ta đi Trung Nguyên là có lý do, chỉ là sợ huynh suy nghĩ lung tung nên mới không nói với huynh, không ngờ ngược lại khéo quá hóa vụng. Tức Mặc Vô Bạch sắp thành thân rồi, huynh còn chưa yên tâm ư?”
Tay A Chiêm động đậy, muốn kéo nàng nhưng cuối cùng lại thôi: “Không phải muội biết rõ ư, trừ phi muội và ta…..”
Sư Vũ bất giác mềm lòng, trong thành trì này, không ai có địa vị cao hơn hắn, nhưng cũng không ai mất đi tự do hơn hắn. Nàng ngồi trở lại mép giường, cúi người ôm hắn: “Coi như ta sai, nếu huynh muốn như vậy cũng được, ta đồng ý với huynh.”
A Chiêm liền ôm chặt lấy nàng: “Chúng ta cũng thành thân đi.”
Lúc Sư Vũ ra khỏi phòng, Hình Việt đang đợi trước cửa, tay che miệng nhịn xuống cơn ho khiến vẻ mặt trông có hơi buồn cười. Nàng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Đi tới hoa viên, xung quanh không người, Hình Việt thoải mái ho một trận, hỏi Sư Vũ: “Nghe thấy hai người hình như nói chuyện cũng không vui vẻ gì.”
Sư Vũ nhếch khóe miệng: “Vui chứ, sắp thành thân rồi, sao lại không vui cho được.”
“Thành thân?” Hình Việt nhíu mày.
“Ừm.”
Hình Việt không truy hỏi, lại ho hai tiếng, vội đổi chủ đề: “Đúng rồi, ta nghe thấy Đàm công tử nói hận một người, người phụ nữ đó là ai vậy?”
Sư Vũ quay đầu nhìn về phía Xuy Tuyết Các cao cao đứng lặng lẽ đằng xa: “Thành chủ phu nhân.”
Hình Việt cũng nhìn theo ánh mắt nàng: “Không phải bà ấy qua đời rồi ư? Mẹ ơi, cô đừng có nhìn như vậy được không, sợ chết đi được!”
Sư Vũ nhịn không được bật cười một tiếng, gió hơi lớn, nàng đưa tay khép lại áo choàng, vừa đi về trước vừa nói: “Trước khi Tức Mặc Vô Bạch rời đi từng tới Xuy Tuyết Các, chắc chắn biết được gì đó, hắn chưa từng nhắc tới với ngươi?”
Hình Việt xùy một tiếng: “Đúng là chẳng có gì giấu được Sư thành chủ, bỗng nhiên có thêm một đường thúc (chú họ), Thái thường thiếu khanh có thể không tra xét ư? Tại hạ từng nghe hắn nói hình như Đàm công tử cũng không phải do thành chủ phu nhân hạ sinh, nhưng không biết là thật hay giả.”
“Quả thực không phải.” Sư Vũ đứng trên hành lang, vuốt ve một chậu hoa Cáp Lan đặt cạnh cây cột: “Sao thành chủ phu nhân có thể sinh nhi tử cho lão thành chủ được chứ? Bà ấy chỉ ước gì lão thành chủ cả đời không có hậu nhân.”
“Hả?” Hình Việt há hốc nhìn nàng.
“Rất ngạc nhiên ư?” Sư Vũ cười cười: “Lão thành chủ cũng từng tình si, vì bà mà dựng lầu cao, vì bà mà khắc hoa vàng, không nạp thiếp, không sủng nữ tỳ, ngay cả liếc mắt nhìn nữ tử khác cũng cảm thấy dư thừa, nhưng cuối cùng đổi lại là sự khổ tâm giám sát cùng phòng bị của bà. Tình thánh? Haha…..”
Nàng nghiêng đầu nhìn Hình Việt: “Người của hoàng gia tuyệt đối sẽ không để lão thành chủ lưu lại con nối dõi, chờ tới khi người nhận ra được điều này thì cuối cùng khiến tình cảm nhạt phai, nhưng hài tử do người khác sinh từng người từng người một đều chết non. Nếu không phải lúc trước thư của thành chủ phu nhân thông báo cho triều đình bị chặn lại thì e là lão thành chủ còn thật sự cho rằng bản thân định sẵn không có đời sau rồi, A Chiêm e là cũng không giữ lại được.”
“……….” Hình Việt ho một tiếng: “Đúng là chuyện xưa ly kỳ.”
“Đúng vậy. Việc xảy ra trước đây chúng ta chỉ có thể nghe kể, sự thật như thế nào có lẽ cũng chỉ có họ mới hiểu rõ. Nhân cách của lão thành chủ và thành chủ phu nhân ta không tiện bình phẩm, bởi vì đó là cuộc đời của họ.” Sư Vũ nhẹ đặt tay lên vai hắn, nở nụ cười phong tình vạn chủng: “Hình tiên sinh biết những việc này, hẳn hiểu rõ mình nên làm như thế nào rồi chứ?”
Hình Việt nuốt nước bọt, gật mạnh đầu: “Sư thành chủ bình thản chia sẻ, tại hạ nhất định sẽ dốc hết năng lực ra sức vì người, tuyệt đối không để lộ tin tức.”
Sư Vũ gật đầu: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, sau này ngươi sẽ thấy may mắn vì quyết định này của bản thân.”
Nàng quay đầu rời đi, bao vất vả mệt nhọc dọc đường cuối cùng không cách nào che giấu, bước chân cũng chậm hơn rất nhiều. Hình Việt dõi theo bóng nàng, mãi tới khi nàng rời đi hoàn toàn thì mới thu lại tầm mắt, lại quay đầu nhìn Xuy Tuyết Các.
“Đánh giá sự việc quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài.” Tức Mặc Vô Bạch cời sáng ngọn nến, bên ngoài hoàng hôn dần buông, bóng dáng Hình Việt ở đối diện dần dần hiện rõ. Hắn ngồi nhâm nhi từng ngụm từng ngụm rượu, nho ngọt rượu ngon đêm bầu bạn, thật sự khiến người say túy lúy.
“Đúng vậy, giữa ngươi và Sư thành chủ cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.” Hình Việt không ngừng cười hì hì.
Tức Mặc Vô Bạch đi tới bên cửa sổ, chắp tay đứng đó, hướng mắt nhìn về phủ thành chủ đứng im lìm nơi xa: “Ta đã từ quan rồi.”
“Hả?” Chén rượu trong tay Hình Việt trượt xuống.
Không phải nói cho hắn sắm vai quan viên văn võ toàn triều à? Từ quan như vậy, còn chơi cái gì nữa chứ!
“Bệ hạ có ý định tác hợp ta và Kiều Nguyệt Linh, ta không muốn có quan hệ với Kiều Định Dạ, chi bằng từ quan.”
“Bệ hạ đồng ý rồi?”
“Chuyện đó không quan trọng,” Tức Mặc Vô Bạch chống tay lên bệ cửa sổ, cười nói: “Quan trọng là ta đã dứt ra khỏi sự việc.”
Hình Việt giật mình, “Uầy, ta biết rồi, ngươi muốn để Sư thành chủ giữ ngươi lại đây mà.”
Gân xanh trên trán Tức Mặc Vô Bạch giật giật.
“Tiếc quá chừng, nàng ấy sắp gả cho thúc của ngươi rồi, sẽ không giữ ngươi lại đâu.”