Chuyển ngữ: Mic
“Không thể nào!” Đồ đạc vừa được thêm vào Ngự thư phòng lại bị Gia Hi đế đập vỡ toàn bộ.
Diêm Quân phủ phục quỳ dưới đất, không dám lên tiếng.
“Đang yên đang lành sao lại xuất hiện một nhi tử? Nếu thật sự có nhi tử, công chúa trước đây gả tới há có thể chẳng báo một tiếng?” Gia Hi đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Diêm Quân len lén nhìn hắn, từ trong tay áo lấy ra một bức thư dâng lên: “Xin bệ hạ xem qua, đây là thư do thành chủ phu nhân trước đây gửi cho Thái tổ, chỉ là còn chưa đưa ra khỏi Mặc thành thì đã bị chặn lại.”
Gia Hi đế lập tức nhận lấy, chỉ nhìn sơ phong thư cũng biết là đã khá lâu rồi, mở ra xem, chỗ kí tên quả nhiên có con dấu của công chúa, trong thư thực sự nhắc tới chuyện này.
Hắn vo phong thư thành một nắm, nhớ lại lời dạy dỗ năm đó của tiên hoàng, từng chút từng chút bình tĩnh cảm xúc, nét mặt lúc sáng lúc tối.
Diêm Quân dè dặt hỏi: “Bệ hạ không cần lo lắng, chuyện này vẫn có cơ hội cứu vãn, dù sao thời gian đã lâu, chi bằng phái người trước tiên triệt để điều tra, không chừng có thể phủ định thân phận của hắn.”
“Không cần,” Gia Hi đế ngắt lời ông ấy: “Một tên ma ốm mà thôi, cứ để hắn làm thành chủ là được.”
Diêm Quân sửng sốt, không hiểu cho lắm, chỉ có thể ấp úng tiếp một câu: “Cẩn tuân thánh dụ.”
Cuối mùa đông, thánh chỉ ban xuống. Nghiêm khắc dựa theo quốc pháp, thừa nhận thân phận Tức Mặc Đàm, sắc phong làm thành chủ Mặc thành.
Tin tức chỉ trong một đêm đã truyền khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu ngỡ ngàng trong mắt cùng trở tay không kịp.
Rất đông bách tính tề tựu trước cổng phủ thành chủ chờ được gặp mặt vị tân thành chủ này một lần, ngay cả tiểu quốc Tây vực vừa vội vàng kết minh cũng phái người tới, hành động lớn gan trước đây cũng là vì động tĩnh của Mặc thành mà có dao động.
Tiếc là A Chiêm hôm đó mệt nhọc quá mức nên vẫn luôn nằm trên giường, sự vụ lớn nhỏ của Mặc thành tất cả đều do Sư Vũ làm chủ, nàng vẫn là quyền thành chủ của Mặc thành như trước.
Túc Diên vẫn chưa quen với thân phận mới của A Chiêm, ánh mắt nhìn Sư Vũ mấy ngày nay cũng có vẻ kỳ quái.
Nhiều lần Sư Vũ từ trong chính vụ ngẩng lên bắt gặp tinh thần nàng ấy lơ mơ, cuối cùng nhịn không được gọi nàng ấy một tiếng.
“Dạ?” Túc Diên giật mình, sau khi tỉnh hồn mới nhận ra mình đã thất lễ.
“Em sao vậy?”
“À….” Túc Diên cười gượng: “Nô tỳ chỉ đang suy nghĩ, sau này nên xưng hô với người như thế nào.”
Sư Vũ buồn cười: “Chỉ vì chuyện này? Vẫn gọi quyền thành chủ đi, ngắn gọn bớt việc thì gọi thẳng thành chủ cũng được, cứ như trước đây.”
Túc Diên khó hiểu: “Thế Đàm công tử thì sao ạ?”
Sư Vũ lại nhấc bút, tựa như thuận miệng đáp: “Cứ gọi công tử, bởi vì huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ có địa vị càng cao.”
Sức khỏe A Chiêm không tốt, mọi việc giản lược, nhưng lễ nghi toàn thành yết kiến thành chủ thì không thể lược bỏ.
Ngày mùng một tháng chạp, phủ thành chủ thiết yến, quan viên toàn thành đều tham dự, bái kiến tân thành chủ.
Tinh thần A Chiêm rất tốt, mặc cẩm bào dày nặng, mặt cũng có chút huyết sắc, ngồi ở vị trí trên cùng, trái lại cũng khá bắt mắt. Ánh mắt hắn nhìn bên dưới đảo tới đảo lui vài vòng, không trông thấy Tức Mặc Vô Bạch thì lại nhìn nhìn Sư Vũ, cảm xúc tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Kình rốt cuộc là người chăm sóc hắn nhiều năm, tình như phụ tử, biết hắn không thể ngồi lâu, thời gian chưa được bao lâu thì đã tiên phong rời đi, các quan viên cũng đành phải theo đó lục tục ra về.
Sư Vũ đích thân đỡ A Chiêm về phòng nghỉ ngơi, trên mặt hắn luôn mang theo ý cười, nhỏ giọng nói: “Tối nay ta lén uống một hớp rượu, một hớp nhỏ thôi.”
Sư Vũ buồn cười lắc đầu.
“Haizzz….” Hắn bỗng thở dài, nhưng lại tràn đầy mãn nguyện, nhìn về phía hành lang gấp khúc quanh co trước mặt, nói: “Tiểu Vũ, muội và ta cuối cùng có thể cùng nhau sánh vai trong phủ thành chủ này rồi.”
Sư Vũ “ừm” một tiếng, chỉ cười, không nói thêm gì.
A Chiêm quay sang nhìn nàng, nét mặt dần trở nên căng thẳng: “Muội định khi nào thì đuổi Tức Mặc Vô Bạch khỏi Mặc thành.”
Sư Vũ cụp mắt chăm chú nhìn mặt đất: “Hắn là người thân của huynh, huynh định đoạt.”
A Chiêm liếc mắt về chính viện phía Nam, mày nhíu chặt: “Hắn sớm nên rời đi rồi.”
Sư Vũ vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy bên ngoài viện truyền tới một tiếng thét, xoay đầu nhìn, đầu kia hành lang ánh lửa sáng rực, một đội thị vệ đang chạy về phía họ.
“Có thích khách!” Thủ lĩnh thị vệ cao giọng hét: “Bảo hộ thành chủ!”
Sư Vũ bước lên trước một bước che chắn cho A Chiêm đằng sau: “Thích khách nơi nào?”
Thủ lĩnh thị vệ chắp tay, gấp gáp nói: “Vẫn chưa rõ thân phận, chỉ biết người vẫn đang ẩn nấp trong phủ, xin thành chủ và quyền thành chủ tạm thời lánh đi.”
“Đã trốn trong phủ rồi còn có thể lánh đi đâu?” Sư Vũ sầm mặt, đẩy A Chiêm qua: “Bảo hộ thành chủ về phòng.”
A Chiêm vội kéo nàng: “Muội không đi ư?”
“Huynh đi trước đi, địch trong tối ta ngoài sáng, tốt nhất là phân tán sự chú ý của bọn chúng.” Sư Vũ vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ra hiệu cho thị vệ mau chóng đưa hắn đi, nhận lấy áo choàng từ tay Túc Diên khoác lên người, bước về hướng ngược lại.
Phủ thành chủ phòng vệ nghiêm ngặt, có lẽ đối phương nhân ngày hôm nay tân khách vào phủ mới có thể trà trộn, nhưng số người tuyệt đối cũng sẽ không đông, chỉ là thân phận và thân thủ không rõ, chung quy vẫn khiến người ta khó bề an tâm.
Thị vệ đồng loạt được điều động, tầng tầng lớp lớp bao vây nội viện đến nước chảy không lọt. Sư Vũ đi vòng quanh khắp nơi, trên đường ngang qua chính viện phía Nam trông thấy đèn ở đó sáng rực, cửa phòng cũng có thị vệ lớp lớp nghiêm ngặt trông coi, đoán chừng Tức Mặc Vô Bạch cũng đã nhận được tin.
Vừa xoay người định rời đi thì cửa viện chợt mở, Tức Mặc Vô Bạch bước ra.
Sư Vũ nhìn sang, hắn mặc hồ phục tay ngắn bó eo, tay cầm trường kiếm, thấy nàng đứng ở hành lang thì chỉ khẽ liếc một cái liền dời mắt, căn dặn thị vệ canh cửa vài câu rồi dẫn theo một nhóm người đi về phía hành lang bên kia.
Thị vệ theo sau Sư Vũ nói: “Nghe nói bảo vệ Thiếu khanh đại nhân đều là đại nội thị vệ hoàng gia, đối phó với loại đạo tặc nhỏ này khẳng định là có kinh nghiệm, hiện tại ngài ấy chịu ra tay giúp đỡ thật sự không gì tốt bằng.”
Sư Vũ gật đầu, không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước. Không ngờ đảo một vòng, tới vườn hoa vậy mà lại chạm mặt Tức Mặc Vô Bạch.
Lần này đôi bên cách nhau chưa tới hai trượng, hắn cuối cùng chắp tay nói với Sư Vũ: “Nghe nói trong phủ có thích khách trà trộn, quyền thành chủ tốt nhất nên quay về phòng tránh đi.”
Xa cách hữu lễ, tựa như đóa hoa trên cao, như thể lần đầu gặp mặt. Đây mới chính là Thái thường thiếu khanh xa không với tới trong mắt người ngoài.
Sư Vũ đáp lễ: “Đa tạ Thiếu khanh đại nhân, nào có đạo lý để khách bảo vệ chủ nhà, vẫn mong Thiếu khanh đại nhân quay về nghỉ ngơi, phủ thành chủ đương nhiên sẽ bảo hộ ngài chu toàn.”
Tức Mặc Vô Bạch đứng nghiêng, tựa như cánh cung sẵn sàng phát động: “Tân thành chủ vừa kế nhiệm đã có thích khách trà trộn, nếu ta không ra mặt, e là sẽ có hiểu lầm.”
Sư Vũ mím môi không nói.
Hai người đứng dưới mái hiên, ai cũng không lên tiếng. Xa xa bỗng truyền tới một tiếng hét lớn, nhóm thị vệ đồng loạt xông ra, trên nóc nhà đối diện có bóng người vụt qua, dưới ánh lửa dường như có mũi tên xé rách khoảng không.
Sư Vũ còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã bị một cánh tay kéo lấy, ngẩng lên, đập vào mắt chính là chiếc cằm với đường nét góc cạnh rõ ràng của Tức Mặc Vô Bạch, lại ngoảnh đầu quan sát nơi nàng vừa đứng, ở đó quả nhiên có một mũi tên.
Tức Mặc Vô Bạch thả nàng ra, hành động cứu nàng mới rồi tựa như mộng ảo. Hắn đi qua nhặt mũi tên lên nhìn, nhíu mày nói: “Dùng tên của tộc Sa Đà, có khả năng giống với chuyện lần trước người gặp phải khi tới Trung nguyên, là nhóm đánh thuê không rõ lai lịch.”
Sư Vũ nhìn nửa gương mặt của hắn: “Ngươi biết chủ mưu đằng sau là ai?”
Tức Mặc Vô Bạch lấy từ trong tay áo ra một mảnh vải, bọc kỹ mũi tên, nhưng miệng nói: “Mặc thành đã không còn can hệ gì với ta, ta hà tất còn quan tâm mấy chuyện này?” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Bận rộn cả đêm, nhóm thích khách bị bắt, nhưng hãy còn chưa thẩm vấn thì toàn bộ đã nuốt độc tự sát, quả nhiên là tác phong quen thuộc của lính đánh thuê Sa Đà.
Chưa tới một canh giờ, Đỗ Tuyền đã xuất hiện trước mặt nàng, thay Tức Mặc Vô Bạch chuyển lời, nói phải lập tức cáo từ hồi kinh.
Sư Vũ gật đầu, cũng không hề nói gì.
Thực ra đêm qua nàng muốn khuyên Tức Mặc Vô Bạch rời Mặc thành. Nàng quá hiểu A Chiêm, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này gây áp lực cho Tức Mặc Vô Bạch. Ý đồ của thích khách không rõ, truy không tra được chủ mưu đằng sau nhưng Tức Mặc Vô Bạch chính là người dễ bị gánh tội này nhất.
Tức Mặc Vô Bạch nói đi là đi, không chút chần chừ, hệt như lúc hắn tới vậy.
Không ngờ hôm sau Mặc thành thế nhưng lại nghênh đón trận đại tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, hắn đi thẳng tới ngoài cổng phủ, không hề ngoảnh lại, leo lên xe ngựa, gióng ngựa ra khỏi thành, trên đất đã bắt đầu có tuyết đọng.
Đỗ Tuyền sợ đổ dầu vào lửa, mấy ngày nay đều cẩn thận không dám nhiều lời, hiện tại cuối cùng nhịn không được khuyên nhủ: “Công tử, hay là đợi một thời gian rồi hẵng đi, thời tiết như vậy không tiện lên đường.”
Tức Mặc Vô Bạch vén màn nhìn bên ngoài. Tuyết lớn ngập trời, tựa như màn trướng được dệt từ lông vũ, không cách nào quan sát đằng xa. Nhưng hắn vừa liếc mắt đã trông thấy một người bên ngoài thập lý đình, khoác áo choàng dày ngồi trên lưng ngựa, xa xa là một đội thị vệ nghiêm trang, phía chân trời là dãy núi trông không rõ hình dạng.
Xuống xe ngựa, hắn đón gió tuyết bước tới, áo choàng trên người bay phần phật. Hắn đưa tay khép lại, ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy, quyền thành chủ tới tiễn ta ư?”
Đôi mắt khuất sau mạng che của Sư Vũ vẫn cong cong tựa vầng trăng trên trời: “Đúng vậy, hôm qua vừa có thích khách thâm nhập vào phủ thành chủ, cũng không biết có phải dư đảng của vùng phụ cận Mặc thành hay không, ta ít ra cũng phải hộ tống ngươi ra khỏi địa giới Mặc thành mới được.”
Nàng quay đầu nhìn đội thị vệ, không nói thật ra đó không phải do nàng đưa đến mà là tới cản nàng. Tình hình Mặc thành không ổn định, kỳ thực không có mấy người cam tâm khi lại có thêm một huyết thống của Tức Mặc gia lưu lại trên đời.
Tức Mặc Vô Bạch giơ tay đón bông tuyết trong tay, nhẹ nhàng nắm thành nước, hời hợt nở nụ cười: “Không cần đâu, ta dẫn theo nhiều thị vệ như vậy, chỉ cần không bị xem là rắp tâm làm loạn là được, nào có tư cách lại được người đích thân đưa tiễn. Huống chi người đã có hôn ước với Tức Mặc Đàm, tốt nhất vẫn đừng để người khác lời ra tiếng vào.”
Sư Vũ cười một tiếng, ý tứ khó mà miêu tả: “Ta gạt ngươi, nhưng ngươi vẫn suy nghĩ cho ta, thật sự khiến người hổ thẹn.”
Tức Mặc Vô Bạch chăm chú nhìn nàng, nhấc tay hành lễ rồi xoay người rời đi, câu nói cuối cùng lưu lại trong gió tuyết: “Ta chỉ biết kẻ thắng làm vua, tóm lại ta đã thua…”