"Sao? Cháu nghĩ gì về nó?"_Ông Dạ nhìn cậu bé.
"Mommy cháu từng thích người đàn ông này đến điên."_Dạ Ân Trác đáp.
Dạ Tùng chớp chớp mắt nhìn cháu trai, biểu cảm hoàn toàn khác xa những gì ông dự đoán.
Cứ nghĩ là thằng bé sẽ cuống cuồng lên mà hỏi han đủ thứ chứ.
"Tối nay nhà họ Tô sẽ đến đây ăn tối. Hôm nay cháu khuyên mommy ở lại 1 đêm đi."
"Vì sao cháu phải làm vậy?"
"Chẳng nhẽ cháu không muốn nhìn mặt cha ruột mình?"
"Được, cháu sẽ ở lại ạ."
Dạ Ân Trác không nói gì thêm, chậm rãi bước đi.
Trong phòng khách, bà Dạ đang ngắm nhìn hai đứa cháu cười cười nói nói với nhau, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Tự dưng trong nhà lại có thêm mấy đứa nhóc này, đúng là vui nhà vui cửa!
"Đại ca! Anh nói chuyện xong rồi sao?"_Dạ Dĩnh đứng phắt dậy rồi nhanh chóng chạy tới kéo tay anh trai, cùng bước tới sofa.
"Cháu chào Dạ phu nhân. Hôm nay làm phiền người rồi."_Dạ Ân Trác ngồi xuống cạnh mẹ.
"Tiểu Trác phải không? Cháu gọi là bà ngoại đi, đừng gọi xa cách như vậy nhé?"
Cậu nhóc gật đầu, nhìn vào bà gọi:
"Bà ngoại."
"Nguyệt Tịch, hôm nay ở lại 1 đêm. Em đưa các bảo bối lên phòng em chơi đi."
"Ừm."
Dạ Nguyệt Tịch bế con gái lên lầu. Lầu hai là nơi tập trung nhiều người hầu và giúp việc nhất, vừa thấy cô, họ vội đứng lại cúi chào:
"Nhị tiểu thư, chào mừng trở về!"
"Được rồi, mọi người làm việc đi."
Cô đưa các con đi khỏi, người hầu liền bàn tán xôn xao:
"Nhị tiểu thư quay về rồi, cô ấy vẫn có phong thái như ngày nào."_Một người hầu siết chặt cây chổi, phấn khích nói.
"Hừ, nhị tiểu thư của chúng ta quay về rồi! Xem sau này tam tiểu thư có còn hống hách nữa không?"
______________________________
Phòng của Dạ Nguyệt Tịch vẫn y như cũ, có vẻ nó luôn được dọn dẹp đàng hoàng. Cô bước tới đặt con gái lên giường rồi cười.
"Các con ở đây chơi ngoan, tuyệt đối không được đụng chạm hay phá phách gì đấy."
"Nhất là cái kệ nước hoa kia, ngày xưa mẹ rất thích chúng, đều là loại cao cấp cả nên đừng nghịch."
Dạ Nguyệt Tịch dặn dò các con xong, chờ chúng "vâng" một tiếng rồi mới yên tâm rời đi. Cô vừa đi khỏi, Dạ Ân Trác kéo hai em ngồi thành vòng tròn, từ từ kể lại những gì mình được xem.
"Em thấy chú ấy rất đẹp trai, hơn nữa mommy từng mê chú ấy như điếu đổ!"_Dạ Dĩnh khẳng định.
"Anh biết. Nhưng đó là quá khứ, anh sẽ tìm người đàn ông khác cho mommy."_Dạ Ân Trác lớn giọng, cậu không thích người cha này đâu.
"Hm, em thấy tiểu Dĩnh nói có lý! Mommy từng yêu rồi, chắc chắn sẽ còn tình cảm."_Dạ Ân Du cười tươi.
"Được, cho chú ấy 10 điểm, hết điểm tự động gạch tên!"_Anh cả trong nhà đề nghị. Đàn ông ghi điểm trong mắt phụ nữ thì khó nhưng trừ điểm thì vô cùng dễ.
"Được."_Hai bảo bối còn lại đồng thanh.
_________________________
Tối hôm đó, Dạ Thiên Quyết đến tìm em gái.
"Anh trai? Tìm em chuyện gì?"
"Nguyệt Tịch, anh hai nói mày nghe. Hôm nay cả nhà bác Tô lại đến ăn cơm, mày giữ cháu anh cho cẩn thận đừng để chúng chạy loạn."
Chưa kịp đợi cô trả lời, anh lại tiếp tục:
"Còn nữa, cha kêu mày xuống ăn cơm. Lát nữa không ăn cũng được ngồi vài phút rồi nhanh chóng về phòng, anh gọi người mang đồ ăn lên cho."
"Cậu."_Dạ Thiên Du cùng Dạ Dĩnh đưa tay với lấy vạt áo anh, kéo kéo vài cái.
"Cậu, bọn cháu muốn ăn cùng cơm cùng ông bà, được không?"
"Hai đứa ngoan, ngày mai nhé?"_Dạ Thiên Quyết ái ngại từ chối.
"Ngày mai bọn cháu sẽ về nhà."_Dạ Ân Trác dựa cửa nói.