"Alo?" Dạ Nguyệt Tịch lười biếng nhấc điện thoại lên nghe máy, cô thậm chí còn chưa nhìn đến tên người gọi.
"Dạ Nguyệt Tịch! Chị hay lắm, kết hôn rồi sinh con lúc nào sao không cho em biết?" Đầu dây bên kia gào lên làm Dạ Nguyệt Tịch nhanh chóng tỉnh táo.
"Nguyệt Hồng? Là em à?" Không phải bây giờ cô tư Dạ Nguyệt Hồng vẫn đang đi du học à? Về sớm như thế sao.
"Tối nay chúng ta gặp nhau đi, em cần một lời giải thích. Dắt cả nhà chị đi luôn đi, tuyệt đối không được thiếu ai!"
"Ừm ừm, nhà hàng Phong Đình nhé." Bên kia sau khi nghe rõ địa chỉ liền giận dữ cúp máy.
Ây da, cô em gái này thật sự quá là nóng tính!
Chắc là cảm giác bị người nhà lén sinh em bé sau lưng rất khó chịu. Trước kia là mẹ sinh em trai nhưng không nói, giờ là chị gái. Sau này có khi cha mẹ mất cô cũng chẳng biết cái mô tê gì.
"Nguyệt Tịch, em dậy rồi à?" Tô Trác Huy đẩy cửa bước vào sau khi nghe tiếng gào của Dạ Nguyệt Hồng qua điện thoại.
"Cậu làm quái gì trong nhà tôi? Còn xưng anh nữa?"
"Bảo bối nhà mình muốn vậy, làm cha mẹ nên nghe con cái góp ý." Hắn thẳng thắng đáp.
"Cụ thể là đứa nào cơ?" Cô đẩy chăn ra bước xuống giờ, lấy lượt chải tóc. Đã lâu rồi hắn chưa thấy cảnh này.
"Tô Dĩnh."
"Nói lộn rồi, con bé họ Dạ, là Dạ Dĩnh!"
Hắn bây giờ không dám cãi lại cô, con hắn họ Dạ cũng được, miễn vợ hắn đừng rời đi, đừng mang theo cả con hắn rời xa hắn lần nữa là được.
"Tô Trác Huy, tối nay anh rảnh chứ? Em gái tôi muốn gặp anh."
"Hả?" Hắn chợt đơ người. Cô chịu gọi hắn là anh sao? Không làm loạn đuổi hắn đi sao?
"Được, được! Vạn lần nghe em, tôi lập tức sắp xếp công việc."
"Tô tổng, lát anh đưa bọn nhỏ đi học giùm tôi. Bọn trẻ học ở nhà trẻ Hướng Dương."
Việc sắp cho con đi học cô đã làm xong từ lâu nhưng hôm qua đồng phục mới giao tới. Trong lúc bọn trẻ ở nhà chờ đồng phục giao, bọn chúng thật sự khiến cô không tài nào tập trung công việc nổi.
Hắn đương nhiên không muốn cãi gì, ngày đầu tiên con hắn đi học là do hắn đưa tới. Thật vinh dự! Ba đứa ngóc ngồi trên xe hắn mỗi đứa một biểu cảm: Dạ Dĩnh vô cùng tươi tắn còn nhí nhảnh hát những bài hát mẹ dạy, Dạ Ân Du chăm chăm nhìn hắn lái xe, Dạ Ân Trác chỉ yên lặng nhìn ra ngoài kính xe.
Hình ảnh đại tổng tài chấp nhận muộn giờ làm để đưa 3 đứa nhỏ đến trường mẫu giáo đã nhanh chóng chiếm đầu Hot Search. Bình luận ác ý và những bình luận tỏ thiện cảm cứ liên tục xuất hiện trên rất nhiều bài đăng. Những câu hỏi điển hình như: "Con riêng của Tô tổng?", "Mẹ 3 đứa bé này là ai?", "Con của nhân tình được công khai?",...
Trong số đông những người tụ tập ở cổng trường mẫu giáo có không ít người nhìn ra Dạ Dĩnh là ca sĩ nhí ở Đức, cô bé biết hát tiếng Anh, Đức và Trung nên cũng kiếm được kha khá.
"Đứa bé kia có mái tóc vàng nhìn sang chảnh quá..." Vị phụ huynh nào đó mê mẩn hình bóng cậu nhóc nhìn như quý tộc này.
"Đứa bé giống hệt Tô tổng kia trông cũng rất quyền lực, nhân tình nào mà gen tốt vậy?"
"Idol nhí kia vậy mà lại là con riêng sao?"
Bla bla...
Dạ Dĩnh lập tức tỏ thái độ, hai anh được khen thì cô nhóc không có ý kiến, nhưng sao đến lượt mình lại bị dè bỉu nói là con riêng?
"Chú Tô, sao chúng cháu lại là con riêng của chú?" Dạ Ân Du nhăn mặt nói. Cậu nhóc nhận ra em gái mình mặt mày bí xị từ nãy đến giờ nhưng một lời cũng không oán trách.
"Phải đó CHÚ TÔ!" Dạ Dĩnh nở một nụ cười gượng gạo đầy khó chịu nhìn hắn.
"Bảo bối, con đừng lo. Daddy sẽ xử lý." Hắn lệnh cho vệ sĩ kéo những người có lời nói ác ý với bảo bối của hắn ra ngoài, nặng hơn là đập luôn điện thoại.
Tô Trác Huy nhấc bé con đang phụng phịu dưới đất lên, véo má con bé giọng điệu dỗ dành: "Sao lại gọi daddy là chú rồi?"
Dạ Dĩnh làm ra vẻ mặt ghét bỏ nhảy khỏi người hắn chạy lại ôm anh cả.
"Đại ca, anh cõng Dĩnh đi."
"Dĩnh lớn rồi đấy." Dạ Ân Trác bên ngoài giả vờ ho khụ khụ vài cái, mắng yêu em nhưng trong lòng vô cùng mãn nguyện. Cậu tự nhủ, dù em gái có lớn thế nào anh trai vẫn chống lưng cho em, chiều chuộng em hơn cả người đàn ông yêu em và mãi mãi như thế.