"Cục cưng, hôm nay con thấy thế nào?"
Dạ Ân Trác đặt ly nước ép xuống bàn, mỉm cười nhìn mẹ rồi gật đầu đáp: "Rất vui ạ, cảm ơn mommy đã đưa con đi chơi."
"Bảo bối, là mẹ có lỗi với con."_Dạ Nguyệt Tịch ngập ngừng nói ra. Thật sự cô không biết những gì cô sắp nói con cô hiểu được bao nhiêu. Tuy nhiên lời xin lỗi vẫn phải nói.
"Từ nhỏ mẹ đã ít giành thời gian ở bên con. Mẹ để con tự lớn lên lúc nào không hay. Mẹ chưa từng thấy con khóc quấy hay phân bì với các em bất cứ thứ gì. Bảo bối, là mẹ vô tâm với con, con có giận mẹ cũng được nhưng xin con sau này đừng bỏ rơi mẹ."
Dạ Ân Trác tròn mắt nhìn mẹ mình, nét mặt hiện giờ thật sự khác biệt so với mommy của thường ngày. Cậu nhóc chỉ thấy rằng mẹ đã rất mệt khi chăm hai em, nếu thêm cậu nữa thì chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của mẹ nên mới cố gắng ngoan ngoãn không để mẹ phiền lòng.
"Mommy, con thích sống như vậy, đó là do con. Mẹ đã rất cố gắng rồi."
"Bảo bối, con trưởng thành nhanh hơn các em. Sau này chúng nó cũng phải nhờ con chỉ bảo. Được rồi, mình về nhà nhé?"
"Vâng ạ."
_________________________
Nhà tổ Tô gia.
"Quao, nơi này rộng quá."_Dạ Dĩnh hai mắt sáng rực chăm chú nhìn ra cửa sổ xe hơi. Trước đây cô nhóc chưa từng thấy nhà nào có đường vào rộng như vậy.
"Tiểu Dĩnh, con thích không? Sau này daddy thường xuyên đưa con về chơi."
"Chú đừng hòng lấy những thứ hoa mĩ này ra lừa cháu. Chuyện chú muốn đánh mommy, cháu vẫn chưa bỏ qua cho chú đâu!"_Dạ Dĩnh ngồi lại chỉnh tề sau đó bĩu môi phản bác.
"Tiểu bảo bối, daddy không cố ý. Daddy chỉ muốn đùa một chút, mommy con vẫn chưa sao. Hơn nữa cô ấy sẵn sàng đánh lại cha đấy, ngày xưa chúng ta đã phải nhập viện vì đánh nhau đấy.'
Dạ Dĩnh không tin, hoàn toàn không tin! Chú này đẹp trai như thế, sao cứ thích nói điêu hoài vậy? Hơn nữa cứ luôn miệng nhận mình là daddy của cô nhóc nữa.
"Chú đẹp trai, thần kinh chú có ổn không? Tại sao cứ nhận mình là daddy cháu thế? Chú thích mommy cháu rồi à?"
"Phải."_Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt rũ xuống một cách mệt mỏi_"Chính xác, ta là daddy ruột của con. Là cha đã khiến mommy con hiểu lầm nên cô ấy mới bỏ đi."
Dạ Dĩnh hôm nay biết quá nhiều chuyện rồi, cứ tiếp tục biết nữa chắc sẽ sốc mà không có tâm trạng đi chụp quảng cáo mất.
Sau khi ngồi lại đàng hoàng, xe cũng dừng lại trước 1 căn biệt thự lớn, phải nói là lớn hơn của nhà ngoại Dạ Dĩnh và nhà ở Đức nhiều. Vệ sĩ xếp thành hàng dài, trải thảm đỏ thẳng tới cửa chính.
Tô Trác Huy bế con xuống xe, đi thẳng tới cửa chính. Nữ quản gia già có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng vui vẻ chào đón hắn.
"Đại thiếu gia, chào mừng về nhà."
"Ừ."
Một vị phu nhân cao tuổi bước xuống lầu, lớn tiếng mắng: "Tô Trác Huy, thằng nhóc thối! Con còn nhớ đến bà già này sao?"
Chợt nhận ra sự hiện diện của cô nhóc, bà nội của Tô Trác Huy bước nhanh tới kéo tay hắn.
"Trác Huy, đứa nhỏ đáng yêu này là con ai? Không phải là con rơi của cháu đó chứ?"
"Bà nội, đây là Dạ Dĩnh con gái cháu!"_Hắn vô cùng tự hào trả lời, ánh mắt dịu xuống nhìn sang cô bé đang chu mỏ biểu tình.
"Chào bạn nhỏ, tên cháu là gì? Cháu thật sự là con của cháu trai ta sao? Mẹ cháu là ai? Có đến cùng không?"_Lão phu nhân lộ rõ biểu cảm hạnh phúc, liên tục hỏi Dạ Dĩnh. Không ngờ bà cũng có chắt rồi, lafddwsa trẻ đáng yêu như vậy! Mái tóc màu bạc sang chảnh y hệt cháu trai bà, gương mặt đáng yêu này đúng là khiến người ta gục ngã.
"Cháu chào bà, cháu họ Dạ, tên Dĩnh. Còn việc cháu phải là con chú ấy hay không thì cháu không biết."