Dáng vẻ hùng hổ của nàng khiến cho da đầu phe địch không khỏi tê dại.
Nhưng phe địch nhìn qua sĩ số quân mình, lại nhìn sĩ số quân của Dạ Mị, bọn họ mang đến ba ngàn người, mà đối diện chỉ có một ngàn người, lấy nhân số áp đảo nhất định sẽ không thua!
Với suy nghĩ như vậy, bọn họ có đủ tự tin.
Người hầu của Bắc Thần Tường nhìn về phía Dạ Mị, nội tâm hãi hùng khiếp vía, gã biết giá trị vũ lực của Dạ Mị không thấp, nhưng cũng biết bây giờ gã nhất định không thể rụt rè.
Gã cố ép bản thân bình tĩnh lại: "Tiện nhân, đừng có mà phô trương thanh thế! Ta nói cho ngươi biết..."
"Biết ta không dọa ngươi!" Dạ Mị lạnh giọng nối tiếp.
Tiếp theo, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng, Dạ Mị đã thả người nhảy lên. Chiết phiến trong tay nàng lập tức tản ra, bạch ngọc hóa tán giữa không trung.
Môi anh đào khẽ mở, lạnh lùng nói: "Anh, bách xuyên!"
"Vụt!"
"Đùng!"
"Xoẹt!"
Vài tiếng vang lên, thân thể tên người hầu lập tức bị vô số cách hoa từ chiết phiến của Dạ Mị hóa tán ra xuyên thủng. Toàn thân gã bị một chiêu này của Dạ Mị đâm xuyên cả trăm lỗ.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy khiến không ít người đàn ông ở đây cảm thấy da đầu tê dại.
Ai cũng nghĩ cô nương này cũng chỉ lợi hại bình thường thôi, không ngờ lại đến mức này. Đáng sợ nhất chính là, nàng giết người căn bản không chớp mắt, tay vừa thu lại, chiết phiến liền quay về trong tay nàng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mà tên người hầu của Bắc Thần Tường còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cẩm thấy trên cơ thể mình truyền đến từng cơn đau thấu tim, gã mờ mịt cúi đầu nhìn lại thân thể mình, cả người bị đâm thủng lỗ chỗ, thậm chí còn không kịp kêu một tiếng.
Cả người gã ngả ra sau, ngã quỵ trên mặt đất.
Hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt! Mãi cho đến lúc chết, gã cũng không dám tin cô gái này lại có thực lực như vậy.
Mà Dạ Mị thấy vậy cũng chẳng có chút thương hại nào.
Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn về phía mọi người, cực kỳ cuồng ngạo: "Các ngươi có can đảm khoác lác, ta có thực lực dạy dỗ! Ta lại nhấn mạnh một lần nữa, ta cực kì không thích bị mắng là tiện nhân, cũng sẽ không khoan dung với bất cứ ai muốn giết ta, các ngươi còn ai muốn thử quạt? Tiếp tục tới!"
Thái độ cuồng ngạo ngạo của nàng khiến mọi người im re.
Nhưng ai cũng hiểu, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo!
Dạ Mị thật sự bị đám người này chọc phiền, muốn mắng nàng thì mắng, muốn giết nàng thì cho người tới giết, nghĩ nàng ăn chay à?
Thật sự muốn đưa bọn họ đến thế kỷ 21 hỏi thăm, thế kỷ 21 có ai dám trêu nàng? Đám người cổ đại này không biết sự lợi hại và tính tình của nàng, vậy nàng đành phải bày ra một chút, ngăn chặn phiền toái về sau, cảnh tỉnh bọn họ không biết nàng là người thế nào!
Tên cầm đầu phe thấy người hầu của Bắc Thần Tường chết tức tưởi ngay trước mặt mình, phát run lên.
Nhớ đến lời Dạ Mị từng nói nói, cực kì không thích bị mắng là tiện nhân. Mà khi gã mở miệng đã từng mắng đối phương là tiện nhân mấy lần, tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng, rất sợ thi thể tiếp theo ngã xuống là mình.
Nhưng gã vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi giết gã rồi? Gã chính là hồng nhân bên cạnh Đại hoàng tử, gã..."
Dạ Mị không đợi gã nói xong đã lạnh lùng nói: "Ta không chỉ muốn giết gã, ta còn muốn tính sổ với Đại hoàng tử nhà các người nữa đấy. Chiêu hạ độc hắn lúc trước chỉ là cảnh cáo. Nhưng hắn không hiểu ta đã khoan dung thế nào, do gần đây ta có vẻ ôn hòa quá sao?"
Dạ Mị nói vậy, tay phải nắm chiết phiến, tay trái nhẹ nhàng gõ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mỗi một động tác của phe đối địch, không cho bọn họ chút cơ hội vọng động nào.
Nàng vừa nói dứt lời, ngay cả Lư Tương Hoa cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Thật ra gã rất muốn nói, Dạ Mị cô nương, mấy ngày nay, bất luận là thời điểm nào nhìn thấy ngài, ngài cũng chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh, cũng không biết có phải ngài thật sự thiên tính lạnh nhạt không... Nhưng ý của ta là, chưa thấy ngài ôn hòa bao giờ cả.
Cho nên câu vừa rồi của ngài... Là ngài gần đây có vẻ quá ôn hòa... Ôn hòa? Không tồn tại...
Thủ lĩnh phe địch lập tức câm nín, vốn thấy Dạ Mị cả người đầy sát khí, định lấy hoàng tử ra hù dọa đối phương, không ngờ người ta lại chẳng coi Đại hoàng tử ra gì.
Gã cố gắng tự trấn an mình, quay đầu lại nhìn về phía đám binh lính đứng đằng sau: "Lên!"
Không ngờ gã vừa nói dứt lời, đám binh lính đứng sau gã lập tức nhìn về phía thi thể của người hầu Bắc Thần Tường, lại nhìn dáng vẻ bất thiện của Dạ Mị, nhân số bên phe bọn họ nhiều gấp ba phe Dạ Mị, vậy mà không ai dám xông lên trước.
Vẻ mặt mọi người đều đầy vẻ sợ hãi, thủ pháp giết người này quá lợi hại nhưng lại quá tanh tưởi, thật đáng sợ!
Vẻ mặt của bọn họ lúc này chính là vẻ mặt khiếp sợ chỉ xuất hiện mỗi lần bá tánh Bắc Thần hoàng triều nhìn thấy Bắc Thần Tà Diễm.
Dạ Mị liếc mắt nhìn quân mã phe địch một cái, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn chằm chằm tên cầm đầu phe đối diện, nói: "Ta thấy bọn chúng không dám lên đâu! Ngươi định tự lên sao? Thuận tiện tính xem, ngươi đã mắng ta là tiện nhân bao nhiêu lần rồi?"
"Ta..." Sắc mặt thủ lĩnh phe địch trắng bệch.
Gã quay đầu giận dữ trừng mắt lườm binh lính đứng sau mình, lạnh lùng nói: "Các ngươi mau lên đi! Các ngươi cãi lại mệnh lệnh, không muốn sống nữa sao? Các ngươi..."
Hiển nhiên lời này của gã vẫn còn chút tác dụng với những người phía sau.
Mặc dù trên mặt bọn chúng viết đầy sợ hãi, nhưng bây giờ vẫn phải căng da đầu, chuẩn bị xông lên, hết cách rồi, trước mệnh lệnh, biết rõ xông lên là chết, bọn chúng cũng không thể không lên.
Lư Tương Hoa cũng lập tức vung tay lên, ý bảo binh lính chuẩn bị đối phó với địch.
Dạ Mị lại liếc mắt nhìn phe địch một cái, vẫn ung dung lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng là người của quân đội?"
Nàng vừa nói dứt lời, quân mã vốn đã lấy hết can đảm, định liều chết không sợ hi sinh xông đến giết Dạ Mị lập tức dừng lại.
Lư Tương Hoa cũng không dám tin quay đầu lại, nhìn về phía Dạ Mị.
Phe đối diện là người của quân đội? Bọn họ đều mặc thường phục, Dạ Mị cô nương nhận ra kiểu gì?
Sau đó, Dạ Mị nhanh chóng giải thích.
Sắc mặt Dạ Mị lạnh lùng nhìn về phía phe đối địch, lạnh lùng nói: "Động tác thống nhất, tư thế nghiêm chỉnh, bước đi thống nhất. Đây là dáng vẻ chỉ có người từng được quân đội huấn luyện mới có. Dù các ngươi đều mặc thường phục, ta cũng vẫn có thể nhìn ra!"
Thủ lĩnh phe địch lập tức trở nên luống cuống, ánh mắt né tránh: "Ngươi nói gì cơ? Chúng ta không phải..."
"Không phải?" Dạ Mị nhướn mày, lạnh lùng nói, " Trên đường đến biên thành, ta có tình cờ gặp được Đại hoàng tử nhà các ngươi, hắn không mang theo nhiều tùy tùng vậy đâu, lời giải thích duy nhất chính là quân đội. Ngươi nói xem, các ngươi là quân nhân đóng giữ ở đâu? Biên thành? Hổ phù biên thành trong tay ta, ai cho phép các ngươi tới?"
Vừa chuyển chủ đề, Dạ Mị lại lạnh lùng nói: "Hay các ngươi là quân nhân từ nơi khác đến? Ai cho phép các ngươi tự tiện rời vị trí, đến mưu hại chủ soái biên thành? Không muốn mạng của già trẻ trong nhà nữa ư?"
Nàng vừa nói dứt lời, sắc mặt nhân mã phe địch lập tức trắng bệch.
Dù bọn họ đến vì quân lệnh, nhưng ai cũng biết, quân lệnh này chỉ đem lại lợi ích cho cá nhân Đại hoàng tử điện hạ, nếu thân phận của bọn họ bị vạch trần, Đại hoàng tử ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi là bọn họ.
Dạ Mị liếc mắt về phía bọn họ, ngữ khí có phần hòa hoãn đi, thanh tuyến vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta thấy bước chân của các ngươi, có vẻ đã bị ta dọa sợ không nhẹ nhỉ. Bình thường khi thấy thực lực của ta cũng không dám đánh với ta, bây giờ còn bị vạch trần thân phận, các ngươi thử nghĩ xem, bây giờ các ngươi nên đầu hàng, hay nên..."
Lời này đã chọc trúng nỗi lòng của bọn họ, với thân thủ của Dạ Mị, bọn họ căn bản không dám chọc được không? Nếu không vì phục tùng quân lệnh, bọn họ đã sớm bỏ chạy.
Phe địch lập tức "Phịch", "Phịch" quỳ đầy đất: "Chúng ta sai rồi! Chúng ta đầu hàng!"
Thấy nàng điềm tĩnh nói mấy câu, không tốn một binh một tốt, đã khiến một toán quân cùng quỳ xuống đầu hàng, đám người Lư Tương Hoa sửng sốt trong lòng, cảm giác sùng bái và kính nể Dạ Mị lập tức trào dâng.
Sau đó, ánh mắt của Dạ Mị quét về phía quân địch thủ lĩnh, lạnh lùng nói: "Ngươi thì sao? Định quỳ xuống xin tha, thành khẩn nhận sai, hay là chống cự đến cùng?"