"Vậy à?" Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, trong mắt xẹt qua vài phần hứng thú.
Ngưng mắt quét về phía binh sĩ, chậm rãi hỏi: "Cho nên, bọn họ đang ở đâu?"
Binh sĩ vừa nghe hắn nói vậy, không nhịn được run rẩy như lá rụng trong gió thu, lắp bắp nói: "Ở... Ở trong thành!"
Trong lòng hắn cũng cảm thấy đầu óc một nhà tri phủ hình như không bình thường, cũng không nhìn xem điện hạ là ai, ngay cả bệ hạ cũng đã từng bị điện hạ một chân đá từ trên long ỷ xuống, huống chi là một giám quân triều đình phái tới.
Một giám quân thật sự dám xử trí điện hạ sao?
Nhưng mà, nếu bệ hạ đã phái vị này giám quân tới, có phải là vì vị giám quân này thật sự có chỗ hơn người?
Binh lính giống như một diễn tinh, suy diễn ra rất nhiều thứ ở trong lòng.
Bắc Thần Tà Diễm quét mắt Dạ Mị nhìn một cái, trên gương mặt tuấn mỹ tà ma mang theo ý cười vân đạm phong khinh: "Dạ Mị cô nương muốn cùng Diễm đi xem mấy kẻ không biết sống chết đó làm trò hề hay muốn nghỉ ngơi trước?"
Dạ Mị hai ngày này chưa được nghỉ ngơi tử tế, theo lí nàng cũng nên đi nghỉ ngơi.
Nhưng nghe tri phủ tới để đòi công đạo, nàng thật sự muốn đi nhìn sắc mặt một nhà đó xem sao.
Nàng gật đầu, lạnh lùng nói: "Ta muốn đi xem!"
"Mời." Bắc Thần Tà Diễm tránh qua một bên, dáng vẻ cực kì tôn kính.
Khiến cho Ngọc Vĩ và binh sĩ kia đều khẽ meo meo nhìn Dạ Mị thêm một cái, đặc biệt là Ngọc Vĩ... Hắn chưa bao giờ thấy điện hạ khách khí với ai như vậy.
Dạ Mị lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt làm rất tốt, cực kì tuân thủ tam tòng tứ đức.
Nàng khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt, rảo bước đi về phía trước.
Tiếp theo, Ngọc Vĩ liền thấy điện hạ nhà bọn họ tư thái ưu nhã tựa như mèo Ba Tư, chân chó đi theo phía sau Dạ Mị, bước chân nhẹ nhàng, giống như rất vui vẻ.
Bộ dáng này hoàn toàn giống với cậu nam sinh ngây thơ lần đầu rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Ngọc Vĩ yên lặng xoa xoa trán, cảm thấy thế giới có chút huyền huyễn... Nhưng sâu trong nội tâm hắn kỳ thật không quá tin tưởng điện hạ nhà mình thật sự rơi vào tình yêu cuồng nhiệt...
—————
Trong thành, đại điện.
Tất cả mọi người ngồi bên trong, vẻ mặt mỗi người đều không nhẹ nhàng, tri phủ và phu nhân của lão vẻ mặt càng bi thảm quỳ gối giữa đại điện.
Bọn họ vừa mới nhận được tin tức, biết con trai đã chết, hơn nữa đầu sỏ gây tội đang trong thành. Bảo bọn họ trực tiếp tới đòi công đạo, bọn họ khẳng định không dám, nhưng sau khi nghe nói kinh thành mới phái giám quân tới, lão như thấy được ánh rạng đông, lập tức đi tới.
Đang lúc không khí ngưng trọng, Dạ Mị nghênh ngang đi đến.
Điều này khiến cho khóe miệng mọi người đều co giật, quay đầu nhìn về phía đi theo nàng phía sau tiến vào Bắc Thần Tà Diễm, mọi người trên mặt đều tràn ngập không dám tin tưởng, sao lại thế này? Điện hạ lại đi vào sau cô gái đó?
Sau khi Dạ Mị bước vào, ánh mắt đảo qua một vòng.
Chủ vị để trống, ngồi bên cạnh chủ vị là Lâm thành chủ, người ngồi bên còn lại là một nam nhan để râu, hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc triều phục, bên hông còn đeo Thượng Phương Bảo Kiếm, hiển nhiên chính là giám quân.
Lâm thành chủ là một thành chủ biết nhìn ánh mắt, vừa thấy Dạ Mị tiến vào, ông không nói hai lời lập tức nhấc mông lên, ném cho người hầu phía sau một ánh mắt, người hầu không nói thêm gì lặng lẽ nhanh chóng đi dọn thêm ghế.
Chưa kể đến việc Tứ hoàng tử điện hạ để ý đến vị cô nương này, chỉ bằng việc Trường Lạc quận chúa còn bị nàng ta đánh, đến mấy nghìn người còn không giữ được nàng, không thể làm nàng bị thương, tôn sát thần như thế ông không muốn chọc vào.
Dạ Mị thấy ông ta thức thời như thế, gật gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía hai vị trí trống, tuy rằng nàng cảm thấy mình ưu tú như vậy, hoàn toàn xứng đáng ngồi trên ghế chủ vị, nhưng Bắc Thần hoàng triều là địa bàn của người khác, hoàn toàn không cho Bắc Thần Tà Diễm thể diện cũng không hay.
Vì thế nàng yên lặng đi đến vị trí Lâm thành chủ vừa ngồi, ngồi xuống, trong đại điện không ít người nhìn một màn này cũng không ai nói gì, rốt cuộc điện hạ còn phải đi sau nàng.
Bắc Thần Tà Diễm thấy nàng không ngồi chủ vị cũng không nhiều lời, trực tiếp liền ngồi xuống chủ vị, ưu nhã quay đầu nhìn về phía mọi người.
Mọi người lập tức đứng dậy, cùng nhau quỳ xuống hành lễ: "Tứ hoàng tử điện hạ!" . ngôn tình tổng tài
Giám quân kia cũng quỳ, ánh mắt của Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên phóng tới trên người hắn. Tri phủ cũng nhìn theo, giám quân ý thức được ánh mắt của ác ma kia phóng trên người mình, cơ thể run lên theo bản năng.
Trong lòng tri phủ đột nhiên có dự cảm xấu...
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, ưu nhã điều chỉnh tư thế dựa lưng vào ghế, ánh mắt quét về phía giám quân, chậm thanh hỏi ý: "Vị này hình như là... Binh Bộ thượng thư đương triều, Lý đại nhân?"
Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật, đứng bên cạnh nhắc nhở: "Điện hạ, ông ta là Binh Bộ thượng thư không sai, nhưng là Trần đại nhân!"
Binh Bộ thượng thư Trần đại nhân lúc này da đầu đã bắt đầu tê dại, run run nói: "Điện hạ, hạ quan là Binh Bộ thượng thư, họ Trần!"
Dạ Mị liếc mắt nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái, chỉ cảm thấy trong lời này của hắn có thâm ý.
Quả nhiên...
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Trần đại nhân, trong cặp mắt yêu tà không có vẻ gì là để ý, chậm rãi hỏi: "Đại nhân họ Trần hay là họ Lý có quan trọng không? Có thực lực mới có tư cách quyết định tên họ mình ở đời. Ta muốn ngươi từ hôm nay mang họ Lý, ngươi dám không nghe?"
Trần đại nhân suýt rơi nước mắt, Trần gia nhà mình ba đời đơn truyền, đến đời ông được lên làm quan lớn quang tông diệu tổ, nhưng lúc này lại bị buộc sửa họ...
Nhưng ngẫm lại ác ma trước mặt hắn hoành hành ở kinh thành nhiều năm...
Ông vẻ mặt như khóc tang nói: "Điện hạ, thần hành sự theo ý ngài!"
Ông vừa dứt lời, tri phủ lập tức cảm thấy cả người đều lạnh toát, như bị cả chậu nước đá dội thẳng vào người.
Lúc này Dạ Mị kinh ngạc nhìn Trần đại nhân, nàng vốn cho rằng người bình thường nếu bị uy hiếp kiểu này sẽ mạo hiểm tính mạng giữ gìn dòng hộ tổ tông để lại, còn vị Trần đại nhân này...
Trần đại nhân cũng cảm nhận được ánh mắt của Dạ Mị, nội tâm suýt nữa suy sụp, ông có thể không cần mạng sống, nhưng Tứ hoàng tử một khi không hài lòng có thể cả diệt cửu tộc ông, ông đành phải nhẫn nhục vì tính mạng cả nhà...
Ông bây giờ thật sự rất oán hận Hoàng Thượng, tự nhiên phái mình tới làm giám quân cho Tứ hoàng tử, ông hoài nghi mình lén lút đội mũ xanh cho Hoàng Thượng khi nào mà không biết mới bị Hoàng Thượng oán hận như vậy.
Bắc Thần Tà Diễm vừa lòng gật đầu, ánh mắt không chút để ý lại nhìn về phía tri phủ đang quỳ gối giữa đại điện, ung dung hỏi: "Nghe nói ngươi vừa biết Trần đại nhân... Không, bây giờ là Lý đại nhân vào thành, liền gấp không chờ nổi đến đây đòi công đạo? Ngươi cần công đạo gì hoàn toàn có thể báo cho bản điện hạ, Diễm luôn luôn công chính thiện lương, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi!"