Dạ Mị nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía tay hắn, lạnh giọng hỏi: "Đây là minh luyến hay yêu thầm?"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, ưu nhã giải thích cho nàng: "Yêu thầm, là thứ tình cảm nhút nhát nhất trên đời, chỉ là sự tự ti cất giấu thật sâu trong lòng, bởi vì sợ bị cự tuyệt, cho nên mới không dám nói ra."
Đuôi lông mày Dạ Mị nhảy dựng, nhìn người người đàn ông trước mặt, hắn sẽ không cho rằng nàng yêu thầm hắn chứ?
Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì đây?"
Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, trên gương mặt tuấn mỹ ma tà mang theo ý cười: "Ta muốn nói, nếu nàng thật sự thích ta thì đừng ngại nói ra, tội gì phải yêu thầm?"
Dạ Mị cười nhạo một tiếng: "Xin lỗi, ta không yêu thầm ngươi!"
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, dáng vẻ như đã sớm đoán được, chậm rãi nói: "Không sao, ta yêu thầm nàng."
Dạ Mị hơi sửng sốt.
Mà hắn nói xong, dừng một chút rồi bổ sung: "Bây giờ hẳn xem như là minh luyến!"
Dạ Mị nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh băng như cũ, chỉ sau nửa giây tạm dừng, nàng nhìn vào mắt hắn: "Ngươi rất thích làm nhục nhân tâm, hẳn là cũng thích dẫm đạp lên chân tình của người khác. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, kẻ dẫm đạp lên chân tình của người khác, chung quy sẽ có một ngày bị người khác dẫm đạp lại!"
Nàng vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lại bật cười.
Hắn chậm rãi nói: "Diễm luôn luôn thiện lương, trước nay chưa từng dẫm đạp lên chân tình của bất cứ ai, Diễm thông thường chỉ dùng cách của mình nói cho bọn họ biết hiện thực tàn nhẫn mà thôi. Nhưng nếu giữa hai chúng ta nhất định phải có chân tình của một người bị dẫm đạp, vậy hoan nghênh Dạ Mị cô nương tới dẫm đạp chân tình của Diễm!"
Lời thổ lộ như vậy nếu nói với một cô nương tầm thường, sợ rằng đầu tiên sẽ cao hứng, sau đó bắt đầu nghi hoặc, hai người quen biết chưa được bao lâu, người đàn ông như vậy sao lại coi trọng mình.
Nhưng Dạ Mị lại khác.
Nàng cho rằng mình xuất sắc như thế, được đàn ông coi trọng là chuyện đương nhiên, nhưng nàng không tự tin quá mức, tình cảm cần thời gian để phát triển, hai người quen biết chưa bao lâu, hắn chưa chắc đã hoàn toàn thật lòng với nàng.
Nàng liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta bây giờ không muốn phí lời với ngươi, bởi vì hiện tại, ta không có cảm giác gì với ngươi."
Cự tuyệt trắng trợn như vậy lại khiến Bắc Thần Tà Diễm cười khẽ, ưu nhã nói: "Ta có thể chờ!"
Giọng nói vang lên, hắn thu tay lại, chỉ là động tác chậm rãi lại ưu nhã như mèo Ba Tư, không khiến người ta cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại đẹp như bức tranh thủy mặc.
Một động tác nhỏ nhặt cũng đẹp không sao tả xiết, đàn ông như vậy quả đúng là vưu vật.
Khiến Dạ Mị vừa nói lời cự tuyệt cũng nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy nếu một ngày nào đó nàng phải lòng đối phương, cưới hắn về làm vợ cũng không phải là không thể.
Đúng vậy, vợ của nàng!
Bắc Thần Tà Diễm thấy chút dị thường trong ánh mắt nàng, ung dung hỏi: "Từ trong mắt của Dạ Mị cô nương, ta thấy ánh mắt đàn ông thường dùng để nhìn những cô gái ưu tú, không phải Dạ Mị cô nương trên tình yêu phương diện đã coi mình thành đàn ông chứ?"
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Không sai! Nếu một ngày nào đó thích ngươi, ta sẽ suy xét lấy ngươi làm vợ! Dù sao đàn ông trên đời phần lớn đều là cô vợ nhỏ thiếu ngược, cần được phụ nữ dạy dỗ!"
Khóe miệng Tứ hoàng tử điện hạ hơi giật nhẹ, không để bụng lời nàng vừa nói, cười vân đạm phong khinh, tỏ vẻ dễ dãi nói: "Diễm luôn kiên nhẫn với Tứ hoàng tử phi tương lai. Nếu Dạ Mị cô nương muốn Diễm làm cô vợ nhỏ cũng không sao. Chỉ mong phu quân luôn kính trọng yêu thương Diễm, không vứt bỏ, toàn tâm toàn ý!"
Dạ Mị gật đầu, lạnh giọng khen ngợi: "Thái độ xem như đoan chính!"
Nàng vừa nói dứt lời, trong mắt Bắc Thần Tà Diễm xẹt qua một tia sung sướng cùng nghiền ngẫm.
Nhưng vào lúc này, Ngọc Vĩ rảo bước đi tới, nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm, nhíu mày mở miệng: "Điện hạ, triều đình phái người tới!"
Tứ hoàng tử điện hạ ngoái đầu lại nhìn hắn một cái, ung dung phun ra một chữ: "A?"
Thần sắc Ngọc Vĩ có chút ngưng trọng, lại có phần trào phúng, nhìn Bắc Thần Tà Diễm nói: "Người được phái tới chính là giám quân! Còn có... chuyện của Trường Nhạc quận chúa, không biết là ai nhanh tay nhanh chân truyền tin về triều đình, Hoàng Hậu nương nương rất tức giận, nói nhất định phải tróc nã người khởi xướng - Dạ Mị cô nương đem về quy án, còn phái mấy nghìn người tới bắt, nghe nói đã lên đường rồi!"
Dạ Mị lạnh lùng nhướng mày...
—————
Đại Mạc.
Doanh trướng phụ cận, Đại Mạc Vương bước vào.
Một vị võ tướng nhanh chóng đi theo phía sau Đại Mạc Vương, bẩm báo tình hình chiến sự. Đại Mạc Vương tuổi đã xấp xỉ năm mươi, cả người tản ra khí thế vương giả uy nghiêm, chắp tay sau lưng đi vào doanh trướng.
Đại Mạc Vương lạnh giọng hỏi: "Cho nên, Bắc Thần Tà Diễm xuất binh, không giết binh lính Đại Mạc chúng ta, chỉ giết Gia Luật Thiện, đả thương Hữu Dực Vương?"
Võ tướng gật đầu: "Không sai! Đúng là như thế!"
Võ tướng nói xong, sắc mặt giận dữ: "Đại Hãn, mạt tướng cho rằng hành động này của Bắc Thần Tà Diễm chính là hạ nhục Đại Mạc chúng ta! Chúng ta nhất định không thể tha cho hắn!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa doanh trướng của Hữu Dực Vương.
Đại Mạc Vương duỗi tay xốc màn che, đi vào bên trong doanh trướng, Hoàn Nhan Hồng lúc này đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đại phu đang ở bên cạnh chuẩn trị.
Thấy Đại Mạc Vương đi vào doanh trướng, mọi người đều quỳ xuống hành lễ: "Đại Hãn!"
Đại Mạc Vương giơ tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Hồng đang nằm trên giường, mở miệng hỏi: "Hữu Dực Vương sao rồi?"
Đại phu quỳ xuống mở miệng: "Kinh mạch tay chân Hữu Dực Vương đều đã đứt, ngày sau đừng nói là cầm đao, đứng lên được cũng khó! Tiểu nhân đã toàn lực cứu chữa, nhưng sợ rằng người được cứu trở về cũng... Cũng chỉ là một phế nhân!"
Đại Mạc Vương trầm mặc, nhìn Hoàn Nhan Hồng trong chốc lát, gật gật đầu: "Mặc kệ thế nào, cũng phải cứu được trước rồi hẵng nói! Hữu Dực Vương ở Đại Mạc ta nhiều năm như vậy lập được vô số công lao, nhất định phải giữ được tính mạng cho hắn!"
Đại phu lập tức mở miệng: "Vâng! Tiểu nhân nhất định tận lực!"
Đại Mạc Vương nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Hồng trong chốc lát, thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên một người phụ nữ như hoa lê dính mưa nước mắt giàn dụa đi đến đây, quỳ gối trước mặt Đại Mạc Vương. Đó đúng là Lục Oản Oản, ả khóc nức nở: "Đại Hãn! Đại Hãn! Ngươi phải làm chủ cho Gia Luật tướng quân a, ngươi phải làm chủ cho thiếp thân a!"
Đại Mạc Vương quay đầu lại, nhìn thoáng qua võ tướng đứng phía sau mình, dò hỏi: "Đây là ai?"
Võ tướng nhìn thoáng qua Lục Oản Oản, mở miệng nói: "Là thiếp thất được Gia Luật tướng quân sủng ái nhất, nàng là người Trung Nguyên, sau khi gả đến Đại Mạc cũng coi như làm đúng bổn phận nên nhanh chóng được Gia Luật tướng quân độc sủng, nghe nói không lâu trước đây đã sinh cho Gia Luật tướng quân một đứa con trai..."
Đại Mạc Vương gật đầu, nhìn Lục Oản Oản nói: "Ngươi ngẩng đầu lên!"
Lục Oản Oản ngẩng đầu, một dung nhan vốn đẹp đẽ tinh xảo vì dính nước mắt lại càng hiện lên vẻ thê lương. Điều này khiến cho Đại Mạc Vương có chút ngây người.
Lục Oản Oản cũng biết tận dụng ưu thế của mình, dáng vẻ hoa lê dính mưa của ả luôn là đẹp nhất. Lúc trước ả cũng là thường dùng dáng vẻ này nhìn tướng quân, mới khiến tướng quân không màng đến những thê thất khác nữa, chuyên sủng ả ta.
Thấy Đại Mạc Vương ngây người, ả lập tức réo rắt hô một tiếng: "Đại Hãn!"
***
Một chương khoảng hơn 1700 từ bị ad chỉnh sửa xong còn hơn 1500 từ ?