Nàng vừa nói xong, đừng nói là tri phủ, cho dù là các bá tánh ngoài cửa nghe xong, khóe miệng đều co giật.
Một chiết phiến đánh ngã nhiều người như vậy, còn dám dẫm lên người tri phủ, nàng còn nói mình không muốn thô lỗ? Còn tinh thần hoà bình hữu hảo...
Ngay lúc đó, một phụ nhân từ trong phòng vội vã chạy ra, mụ mặc y phục đẹp đẽ quý giá, trên cổ, trên cổ tay đều là trang sức đắt tiền, trên tóc cắm liền mấy cây trâm vàng, vì cài quá nhiều nên cũng không đẹp đẽ gì cho cam, hơn nữa còn có vẻ phẩm vị thấp kém.
Từ cách trang điểm có thể nhìn ra, mụ muốn dùng y phục xa hoa chứng minh mình là một quý phu nhân.
Mụ liếc mắt một cái, thấy tri phủ bị Dạ Mị đạp dưới lòng bàn chân, lại nhìn thoáng qua Dạ Mị, lập tức đại kinh thất sắc, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy, các ngươi..."
Mụ cũng là người có nhãn lực, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy vô số nha dịch lăn lộn trên mặt đất, lập tức hiểu ra người trước mặt mình không phải dễ đối phó.
Đáy mắt phụ nhân xẹt qua một tia tàn nhẫn, không tiến lên đối cứng với Dạ Mị, chỉ nhìn Dạ Mị mở miệng: "Vị cô nương này, ngươi nghĩ kỹ xem ngươi đang làm cái gì! Người ngươi dẫm dưới chân chính là tri phủ, là mệnh quan triều đình, nếu ngươi có oan khuất gì thì cứ nói ra, không cần phải động thủ như vậy."
Dạ Mị nghe vậy, theo như nàng thấy, phụ nhân này mặc dù phẩm vị chẳng ra gì, nhưng ánh mắt không kém, xem ra chức tri phủ của lão già này cũng không thiếu công sức của mụ.
Nàng nâng chân lên, lạnh lùng nói: "Cuối cùng cũng có một người có thể cùng nói chuyện! Được rồi, ta hỏi ngươi, con trai tri phủ, cũng chính là công tử nhà các ngươi, gã ở đâu?"
Nàng vừa nói dứt lời, phụ nhân lập tức nhíu mày, chạy đến bên người tri phủ, nâng lão dậy.
Quan sát Dạ Mị từ trên xuống dưới, trong lòng bất an, lại mở miệng hỏi: "Ngươi tìm con trai ta làm gì?"
Dạ Mị sáng tỏ, thì ra là con trai mụ. Nàng nhìn lướt qua mấy tiểu lâu la đứng bên cửa, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi hỏi chúng đi."
Phụ nhân quay đầu nhìn về phía kia mấy tiểu lâu la ánh mắt né tránh, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Phu nhân... Phu nhân, chúng ta..." Bọn họ do dự không dám nói.
Phụ nhân quát: "Nói!"
Những người đó lập tức hoảng sợ.
"Thụp" một tiếng, có người quỳ xuống, mở miệng nói: "Phu nhân, là công tử hắn, công tử hắn lại, hắn lại..."
Nói tới đây, tiểu lâu la kia giống như bị ấn nút tạm dừng, không nói được nữa.
Nhưng phụ nhân kia lại lập tức hiểu ý, đặc biệt sau khi đối phương nói đến chữ "lại", ánh mắt mụ sáng tỏ, lập tức quay đầu nhìn về phía Dạ Mị: "Ta đã biết, thì ra là có chuyện như vậy!"
Dạ Mị khoanh tay, lạnh lùng nhìn mụ, kiên nhẫn chờ.
Phụ nhân lúc này đã đỡ được tri phủ, hai người cùng đứng lên. Tri phủ nhíu mày nhìn chằm chằm Dạ Mị, vừa mới bị tẩn một trận, trên người còn đau tê dại, trong lòng đã có sợ hãi, căn bản không dám nói lời nào.
Phụ nhân cũng không thèm để ý, trực tiếp nhìn chằm chằm Dạ Mị nói: "Ta hiểu ý ngươi rồi, hôm nay ngươi tới đây, đơn giản là vì muốn đòi bồi thường. Ta chính là tri phủ phu nhân, chuyện tri phủ có thể làm chủ, ta cũng có thể làm chủ! Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?"
Dạ Mị nghe vậy, khóe miệng cong lên trào phúng, chỉ nhìn chằm chằm mụ, ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì.
Xem ra nàng nhìn lầm rồi, vị tri phủ phu nhân này cũng không phải một người có thể giao tiếp tử tế, chỉ là một kẻ cặn bã.
Tri phủ phu nhân không để ý đến vẻ mặt Dạ Mị, tiếp tục nói: "Hoặc là nói, lũ tiện dân đó muốn bao nhiêu tiền? Loại chuyện này nếu đã xảy ra, ta nguyện cho bọn chúng một khoản bồi thường, nhưng bất quá cũng chỉ là mấy cái mạng ti tiện không đáng giá tiền thôi, hy vọng bọn chúng tự mình hiểu lấy, đừng hòng đòi quá nhiều!"
Dạ Mị trong mắt tỏa ra sát khí, tay đã sờ lên dao găm trong tay áo.
Tri phủ phu nhân nhìn ánh mắt Dạ Mị, lập tức có chút kinh hãi. Nhiều năm như vậy, mụ chưa từng gặp ánh mắt nào kinh khủng đến vậy.
Mụ mạnh mẽ tự trấn an, căng da đầu tiếp tục nói: "Hoặc là ngươi nói một chút, lũ tiện dân đó dốc bao nhiêu tiền mời ngươi tới? Chúng ta nguyện ra giá gấp đôi, không, gấp ba!"
Mụ vừa nói xong, Dạ Mị lập tức không thể nhịn được nữa.
Nàng tiến lên một bước, vươn tay hung hăng giật búi tóc của tri phủ phu nhân, thanh tuyến lạnh băng giống như một lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng nói: "Tiện dân? Bọn họ trong mắt ngươi, chính là tiện dân không đáng giá tiền? Ngươi cho rằng mình cao quý như vậy? Ngươi cho rằng bao nhiêu tiền có thể bồi thường tổn thương trong lòng bọn trẻ, ngươi cho rằng bao nhiêu tiền có thể hàn gắn vết thương ấy?"
Dạ Mị cũng không phải người tốt lành gì, nhưng nàng không chấp nhận được hành vi độc ác như vậy, càng không nói đến giữa nàng và Tiêm Tiêm còn có tình cảm một cái bánh nướng.
Tri phủ phu nhân bị nàng kéo đến da đầu như muốn rách ra.
Nhưng những năm sống trong nhung lụa khiến cho mụ phải giữ gìn tôn nghiêm, cho dù đau tới cực điểm vẫn không kêu ra tiếng.
Tri phủ ở bên cạnh nhìn một màn này, muốn đi lên cứu người nhưng lại sợ hãi đến không dám động đậy.
Chân bước lên một bước liền dừng ngay tại chỗ, không dám tiến lên.
Khuôn mặt tri phủ phu nhân vặn vẹo, tựa như đã sớm có thể dự đoán được tri phủ không có can đảm đi lên cứu mụ, chỉ liếc Dạ Mị, nghiến răng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi vì lũ tiện dân đó mà muốn bắt con trai ta đền mạng?"
Mụ lại không để ý, khi mụ nói ra lời này, đám tiểu lâu la đứng cách đó không xa lập tức run rẩy, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía này, không hẹn mà cùng mà nhớ đám công tử ca cùng nhau hành ác đã sớm bị Dạ Mị thiêu chết...
Dạ Mị nhìn chằm chằm mụ, đột nhiên cười lạnh ra tiếng: "Đoán đúng rồi, không sai, ta muốn bắt con trai ngươi đền mạng. Hơn nữa ta cảm thấy cái mạng đó của hắn chưa đủ đền bù tội ác hắn phạm phải, cho nên ta định phải hành hạ gã đến chết, bắt gã khổ sở đến chết đi sống lại."
"Ngươi..." Tri phủ phu nhân không dám tin tưởng trợn to mắt nhìn chằm chằm Dạ Mị, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn ác quỷ, mụ lập tức hiểu lời này không phải nói đùa.
Mụ cho rằng đối phương cùng lắm chỉ muốn đánh con trai mình một trận, lấy chút tiền rồi đi thôi, không ngờ cô ta lại muốn...
Mụ ngay lập tức nhận ra tình huống không ổn, lập tức ném cho tiểu lâu la canh cửa một ánh mắt, sai gã đi tìm viện binh.
Tiểu lâu la kia hiểu ý, chuẩn bị rón ra rón rén đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng còn ra khỏi cửa, Dạ Mị lạnh lùng quét mắt về phía hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta..." Tiểu lâu la cứng người, vẻ mặt như đưa đám không dám động đậy.
Dạ Mị lại nhìn tri phủ phu nhân, lạnh lùng nói: "Kiên nhẫn của ta đã hết, nếu không muốn cả nhà ngươi chôn cùng gã thì nhanh chóng giao con trai ngươi ra đây."
"Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ép ta?" Tri phủ phu nhân biết tình huống không thể nghịch chuyển, tức đến đỏ mắt.
Mụ trừng mắt Dạ Mị, nghiến răng nói, "Những người đó bị con trai ta bắt được đó là do chúng xui xẻo! Coi như chơi chết, cũng chỉ có thể trách bọn chúng đoản mệnh! Liên quan gì đến con trai ta? Tiện dân chính là tiện dân, tánh mạng của chúng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi giúp bọn chúng làm cái gì? Cho rằng mình là Bồ Tát sống sao? Ngươi cũng chỉ là một con tiện dân thôi!"