Dạ Mị: "... Ngươi nhất định cảm nhận được tâm hồn cao thượng của ta, biết ta sẽ không bán ngươi mới dám đi theo ta. Ừm, nếu ngươi thật sự muốn đi theo ta thì tuỳ ngươi!"
Dạ Mị nói xong liền xoay người liền đi.
Người ta nhất định muốn đi theo làm vệ sĩ cho nàng, cũng không có ác ý gì, nàng cũng không thể đánh đuổi người ta đi chứ? Nói như vậy thì khi hắn báo ân thành công sẽ rời đi.
Trong lòng cũng bắt đầu thở dài, chỉ trách một thân chính khí của nàng bộc lộ quá rõ ràng, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy nàng là người tốt.
Thiếu niên sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Dạ Mị, tâm hồn cao thượng của nàng?
Hắn cũng không lên tiếng, yên lặng đi theo phía sau Dạ Mị.
Sau hai canh giờ.
Dạ Mị đưa hắn đến một tiệm quần áo, y phục trên người hắn vừa bẩn vừa bụi bặm, cần phải đổi cho hắn một bộ y phục sạch sẽ hơn, thiếu niên cũng không từ chối, ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ, Dạ Mị khoanh tay lưng dựa vào tường chờ.
Sau một lát, thiếu niên bước ra ngoài.
Dạ Mị nhìn hắn, lại sửng sốt.
Quả nhiên người đẹp vì lụa, dung mạo hắn vốn không tầm thường, vóc dáng cân đối, xứng với một khuôn mặt tinh xảo, cũng đủ mê người. Giờ phút này mặc một bộ cẩm y màu trắng, càng có vẻ linh hoạt tuấn tú, sạch sẽ giống như đám mây trắng tinh trên bầu trời.
Dạ Mị hài lòng gật đầu: "Không tệ!"
Lục được một túi tiền trong tay áo, chính là túi tiền lấy được trên người kẻ theo dõi nàng hôm trước, lấy ra một thỏi bạc ném cho chủ cửa hàng.
Dạ Mị dò hỏi: "Có đủ không?"
Ông chủ gật gật đầu, híp mắt cười nói: "Đủ rồi!"
Dạ Mị xoay người bước ra cửa, thiếu niên kia lập tức đuổi theo. Đi được vài bước, Dạ Mị không quay đầu lại lạnh giọng hỏi: "Ta có biết tên của ngươi được không? Dù sao cũng không thể gọi ngươi là "này" chứ?"
Thiếu niên trầm mặc trong chốc lát. . Đọc thêm nhiều truyện ở -- TR ÙMtruуệИ.VЛ --
Có vẻ rất không thích nói chuyện, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra hai chữ: "Cửu Hồn."
Nói xong lại cúi gằm mặt xuống, lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới tách biệt của chính mình.
Dạ Mị lạnh giọng đáp lại: "Đã biết."
Vừa dứt lời, bọn họ đi qua một tiệm bán vũ khí. Dạ Mị nhớ tới dao găm của nàng, lúc rơi từ trên trờ xuống, nàng đã cắm nó trong khối đá nên hẳn đã bị mài mòn, tuy vẫn còn có thể dùng nhưng rốt cuộc đã không còn sắc bén như trước. Vì thế bước vào cửa hàng, định mua cho mình một cái mới.
Điếm tiểu nhị lập tức nhiệt tình tiếp đón: "Cô nương, ngài muốn mua loại vũ khí nào? Chỗ chúng ta có nhiều loại vũ khí sắc bén, còn có loại khảm đá quý, cô nương ngài tới thật đúng lúc, vừa vặn hôm nay có người mang đến chỗ này của chúng ta một thanh dao găm chém sắt như bùn, nhiều năm nay ta cũng chưa con dao găm nào tốt hơn nó, cô nương muốn xem thử một chút không?"
Điếm tiểu nhị vừa nói vừa tự giác lấy ra một hộp gấm.
Hắn thấy hai người dung mạo không tầm thường, khí độ cũng bất phàm rất giống kẻ có tiền cho nên lập tức bắt đầu giới thiệu thứ tốt.
Hắn lập tức mở hộp ra để Dạ Mị nhìn một chút.
Dao găm hàn quang bắn ra bốn phía, tuy không có người cầm dao nhưng bản thân nó đã tự toát ra khí thế sắc bén, trên chuôi còn được khảm đá quý.
Dạ Mị ước lượng phân lượng túi tiền của mình, nhìn con dao găm kia, thẳng thắn lạnh lùng nói: "Rất không tệ, đáng tiếc mua không nổi."
Nàng cũng không muốn cướp, chỉ có thể bỏ qua.
Điếm tiểu nhị sửng sốt, không nghĩ tới nàng dứt khoát nói mua không nổi, khách hàng bình thường đều mua không nổi lại muốn làm bộ nói không thích cứu vãn chút thể diện.
Hắn lập tức cảm thấy cô nương này đối nhân xử thế rất thành thật, vì thế cũng không sinh ra ác cảm, lập tức nói: "Vậy bằng không chúng ta xem thứ khác..."
Không ngờ rằng nói còn chưa dứt lời, Cửu Hồn bên cạnh vốn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên móc trong tay áo ra một tờ ngân phiếu đặt trên mặt bàn.
Vừa giá trị trên phiếu, điếm tiểu nhị lập tức hoảng sợ.
Một vạn lượng hoàng kim!
Dạ Mị cũng sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua tiểu tử này. Một vạn lượng hoàng kim, cho dù ở cổ đại hay hiện đại thì đó đều là một số tiền khổng lồ! Hắn giàu có như vậy thì tại sao lại bị bán cho Mị Hương Các?
Những kẻ muốn bắt hắn có phải đã bị chập mất dây thần kinh nào rồi không? Bắt hắn làm gì, cứ lột hết tiền trên người hắn không phải là xong rồi sao?
Thấy Dạ Mị thất thần nhìn hắn, thiếu niên lập tức lại luồn tay lục lọi trong cổ tay áo, túm ra một chồng ngân phiếu.
Những tờ ngân phiếu bị tùy tiện gấp đến nhàu nhĩ, hiển nhiên là hắn cũng không để ý số tiền này, cho nên cũng không gấp cho gọn gàng.
Hắn cầm những tờ ngân phiếu đó giống như cầm một đống phế liệu, nhét toàn bộ vào trong tay Dạ Mị. Thanh âm vẫn thấp giống như một con thú nhỏ: "Đều cho ngươi, muốn cái gì thì mua cái đó, ta còn có rất nhiều giấu ở sơn động ngầm, lúc nào tiện sẽ đào cho ngươi."
Dạ Mị: "..."
Nàng bắt đầu hiểu được cảm giác nhặt được thổ hào.
Nhưng tại sao một thằng nhóc nhìn qua ít tuổi như vậy lại có nhiều tiền đến thế?!
Nàng cúi đầu tùy tiện nhìn thoáng qua, giá trị của phiếu đều là một hai vạn lượng, còn có mấy tờ là mười vạn lượng, đáng sợ nhất là, đơn vị của chúng đều là hoàng kim.
Điếm tiểu nhị nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay Dạ Mị, không dám tin tưởng há hốc miệng, còn có thể nhét vào trong đó một quả trứng gà.
Cả đời hắn lúc mơ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.Vị tiểu công tử xinh đẹp này còn nói cái gì ấy nhỉ? Trong sơn động ngầm còn giấu rất nhiều? Là sơn động nào a, hắn cũng muốn đi đào!
Ngẫm lại mình đã cứu hắn, Dạ Mị cũng lười khách sáo, hơn nữa dao găm này nàng cũng thật sự rất muốn.
Vì thế nàng nhận lấy ngân phiếu, nhìn điếm tiểu nhị một cái: "Con dao găm này bao nhiêu tiền?"
"Một trăm lượng hoàng kim!" Tiểu nhị đáp lời.
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Vậy mua đi."
Tiểu nhị lập tức đưa chủy thủ cho nàng, bỗng nhiên trong lòng len lỏi một cỗ hưng phấn khi thấy thổ hào, run run thối tiền lẻ cho bọn họ.
Cắm dao găm mới vào đế giày, trong tay áo cất một số tiền khổng lồ, Dạ Mị có chút cảm thán. Nếu là đệ nhất sát thủ coi tiền như mạng Yêu Nghiệt- đồng bọn kiếp trước của nàng gặp phải loại chuyện tiền từ trên trời rơi xuống này, phỏng chừng sẽ hưng phấn đến ngất xỉu.
Lại nói tiếp, nàng có chút nhớ Yêu Nghiệt.
Cầm chủy thủ, mang theo Cửu Hồn, cất tiền đường đường chính chính đi ra khỏi cửa hàng.
Nàng nhìn Cửu Hồn, vốn cho rằng hắn đưa nàng nhiều như vậy tiền cũng coi như báo đáp thành công, sẽ rời đi.
Lại không nghĩ rằng tiểu tử này vẫn là nhắm mắt đi theo phía sau nàng, điều này làm cho nàng có phần kinh ngạc, lạnh giọng quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi thật sự chuẩn bị từ nay sẽ đi theo ta?"
Cửu Hồn cúi đầu không nhìn nàng, hoặc là sợ hãi người đối diện, chỉ lên tiếng: "Ừm."
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Vậy được rồi, nhìn ngươi có vẻ nhỏ hơn ta. Nếu như vậy, sau này ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi!"
Nàng cũng không phản cảm với tên nhóc này, hoặc là nói từ lần đầu tiên gặp mặt, chính là lúc quyết định cứu hắn đã rất có cảm giác thân cận, mà có thêm một đệ đệ thật sự không tệ.
Không ngừ vừa dứt lời, Cửu Hồn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, trên gương mặt như tinh linh đều là hơi thở người sống chớ gần, hoàn toàn có thể nhận ra là hắn không vui. Hắn đi qua bên người Dạ Mị, quyết đoán cự tuyệt: "Không gọi!"
Dạ Mị ngạc nhiên nhìn hắn, nàng đương nhiên nhận ra hắn tức giận.
Trong lúc nhất thời không rõ tiểu tử này nên tức giận cái gì, chẳng lẽ gọi nàng là tỷ tỷ thì uất ức cho hắn sao? Hắn có biết rằng ở thế kỷ 21, có bao nhiêu người quỳ muốn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng đều khinh thường để ý tới không?
Đang nghĩ ngợi lan man, đúng lúc này, một tiếng ầm ĩ vang lên.
Một người bị đẩy ngã trên mặt đất, cách hai người Dạ Mị rất gần, Dạ Mị bỗng nhiên trợn to mắt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, người kia là...