Sơn động.
Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi đi đến gần dòng suối, nhìn lướt qua lửa trại bên bờ, khóe miệng nhếch lên.
Hắn nhìn thoáng qua dấu chân trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Xem ra Diễm đoán không sai, nàng quả thực đã từng ở đây."
Ngọc Vĩ nhòm vào sơn động, đã không còn ai, vị cô nương kia hiển nhiên đã đi rồi.
Nhưng có vẻ đi vẫn chưa lâu.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt không ngoài ý muốn của điện hạ nhà mình, dò hỏi: "Điện hạ, ngài biết nàng ở đâu?"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy mỉm cười, chỉ hướng Dạ Mị rời đi, chậm rãi nói: "Nơi này chỉ có một đường rời đi."
Ngọc Vĩ bỗng nhiên sáng tỏ, quay đầu nhìn điện hạ nhà mình: "Xem ra vị cô nương kia đã sớm đoán được ngài sẽ phát hiện tung tích của nàng."
Nam nhân tuấn mỹ tà ma nghe vậy cười thành tiếng: "Như vậy mới càng thú vị, cô gái thông minh mới đáng để bản điện hạ tốn nhiều tâm tư tìm kiếm. Đi thôi, ngươi cũng nghe thấy những bá tánh đó nói rồi đấy, nàng còn mang theo một thiếu niên bên người, Diễm lại không hy vọng cô gái mình yêu thích bị người nhanh chân đến trước."
Giọng nói rơi xuống, trong mắt xẹt qua lục quang u ám, cũng không biết là sát khí hay là nghiền ngẫm.
Hắn phất tay áo rời đi, dọc theo con đường Dạ Mị đã đi qua.
Bước chân hắn nhìn như rất chậm, kỳ thật chỉ cần một lát đã rời khỏi ngọn núi này.
Ngọc Vĩ khóe miệng co rút, nhìn bóng dáng điện hạ nhà mình... Chẳng lẽ điện hạ ghen tị sao?
Ghen tị?!
_____________________
Dạ Mị mang theo thiếu niên kia, giục ngựa đi nhanh.
Sau khi chạy mười mấy dặm lúc, thành công cắt đuôi truy binh đuổi phía sau thì trời đã sáng.
Bọn họ vừa lúc chạy đến bên hồ.
Lăn lộn một suốt đêm, Dạ Mị cũng mệt mỏi. Nàng xoay người xuống ngựa, đặt thiếu niên trên mặt đất, nghiêm túc quan sát thằng nhóc này một lát.
Trong lòng quả thực không rõ, tại sao nàng lại lương tâm trỗi dậy, thế nhưng lại quản chuyện bao đồng, còn mang theo hắn chạy trốn lâu như vậy.
Trông lúc kinh ngạc, tên nhóc kia bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Dạ Mị, tầm mắt đối diện, hai người đều sửng sốt.
Lại lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Dạ Mị vẫn có chút kinh ngạc cảm thán...
Một thiếu niên đẹp đến mức cả người tràn đầy khí tức linh hoạt kỳ ảo, sạch sẽ đến giống như tinh linh, lại có một đôi mắt tràn đầy tử khí trầm trầm.
Cặp kia mắt thật xinh đẹp, bất luận là hình dáng hay màu sắc đều tinh mỹ dị thường. Nhưng trong mắt không một gợn sóng, giống như dòng suối sắp cạn khô.
Dạ Mị lấy lại tinh thần, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Tỉnh rồi? Có đói bụng không?"
Thiếu niên rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn cảnh giác nhìn nàng một cái, cũng ngồi dậy dáo dác nhìn tứ phía. Chỉ có hai người bọn họ cùng một con ngựa.
Giờ phút này, Dạ Mị rõ ràng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt hắn.
Hắn giống như sửng sốt, nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi đã cứu ta?"
Hắn thoạt nhìn giống như một con chim nhạn mệt mỏi, nhưng khi mở miệng lại phát ra thanh âm kì ảo nhất trên đời, linh động giống như nước suối êm tai.
Dạ Mị gật đầu: "Có thể nói như vậy."
Nói xong nàng cũng không nhìn hắn nữa.
Hắn có đói bụng hay không nàng không biết, nhưng nàng vẫn cần ăn, nàng nhặt nhánh cây trên, đi đến bờ sông. Trong tầm mắt xuất hiện đàn cá lơ đễnh bơi lội.
Nàng căn bản không cần xuống nước, nhánh cây trong tay phi xuống hồ.
"Phập!" Một tiếng, nhánh cây cắm vào trong hồ nước, một nửa nghiêng nghiêng lộ ra khỏi mặt nước.
Một loạt động tác thuần thục nối tiếp nhau. Nàng vận lực kéo nhánh cây, phần đuôi nhánh cây cắm ba con cá.
Thiếu niên nhìn thân thủ lưu loát của nàng, không lộ ra bất kì biểu cảm gì, chỉ trầm mặc nhìn nàng.
Dạ Mị nhìn thân thể hắn vẫn còn yếu, phỏng chừng giúp không được gì, vì thế yên lặng nhặt nhánh cây, dùng đá nhóm lửa, cắm từng con cá vào ba nhành cây khác, bắt đầu nướng. Động tác của nàng cực kì nhanh chóng, vài phút sau, mùi thơm cá nướng đã truyền tới.
Kĩ thuật dã ngoại sinh tồn nàng đã từng đặc biệt đến rừng cây luyện tập.
Hai người ngồi bên cạnh đống lửa, Dạ Mị nướng cá, quét mắt nhìn người đối diện, lạnh giọng dò hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu nhìn lửa trại.
Không đáp.
Dạ Mị nhún nhún vai, cũng không thèm để ý, lại lạnh giọng hỏi một câu: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Vấn đề này nàng thật sự tò mò, đôi mắt tang thương đã làm lu mờ tuổi tác của hắn, nàng tin rằng bất luận kẻ nào cũng rất khó phán định tuổi của hắn.
Nhưng nàng vừa hỏi, thiếu niên lần này lại không nhìn nàng lấy một cái.
Vẫn trầm mặc.
Lần này Dạ Mị cũng không vui vẻ gì, nhưng cũng lười hỏi thêm, ba con cá đều đã chín, nàng nhớ ra mình đã ăn bánh nướng rồi, cũng không phải rất đói bụng.
Nên hai con cá đều ném cho hắn, chỉ để lại phần mình một con.
Thiếu niên vươn tay tiếp nhận, liếc nhìn Dạ Mị một cái, cặp mắt xinh đẹp có một tia hoang mang, nhưng lại không lên tiếng.
Nàng cắn một miếng cá rồi đứng lên, nhìn thoáng qua con ngựa bọn họ đã cưỡi một đường tới đây.
Lại nhìn thiếu niên kia, lạnh lùng nói: "Con ngựa kia không tệ, có thể chở ngươi đi rất xa, ngươi ăn xong thì có thể cưỡi nó rời đi. Hai ngày nay ta đã đắc tội với không ít người, để tránh bị liên lụy, ngươi đừng đi theo ta, ta lát nữa sẽ đi trước."
Nàng nói xong, nhanh chóng ăn hết con cá trong tay, xoay người rời đi.
Hắn không muốn để ý đến nàng, hiển nhiên là không tin tưởng rồi, dù sao người cũng đã cứu, những chuyện khác không cần để ý tới.
Nàng muốn đi tìm lão đại, không tìm được cũng không sao, nàng vẫn phải thử một lần...
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn bóng dáng nàng, ngơ ngác phun ra một chữ: "Ngươi..."
Dạ Mị dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng: "Làm sao? Muốn cảm ơn ư?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm Dạ Mị, không hé răng.
Dạ Mị co rút khoé miệng, không nói thêm gì, rảo bước.
Không nghĩ rằng thiếu niên kia cũng đứng lên, từng bước một đi theo phía sau Dạ Mị. Hắn đại khái là đói bụng, há miệng cắn một ngụm cá nướng, ánh mắt không rời Dạ Mị giống như sợ bị bỏ rơi, bộ dáng kia cực giống cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Dạ Mị đương nhiên biết hắn đi theo, cũng không quay đầu ngăn hắn lại, tóm lại là nàng cứu hắn, bọn họ không oán không thù, hắn không có khả năng sẽ lấy oán trả ơn trắng trợn như thế.
Hai người một trước một sau vừa ăn cá nướng vừa cùng nhau rời đi.
Không nghĩ tới, cá vừa mới ăn xong không bao lâu, một nhóm binh lính liền tiến tới bao vây họ.
Cầm đầu là một tướng quân tuấn lãng, trong tay hắn cầm một tờ giấy mỏng.
Hắn nhìn về phía Dạ Mị, lại liếc qua bức họa trong tay mình, hiển nhiên bức hoạ chính là vẽ người trước mặt, hắn lạnh lùng hỏi: "Chính là ngươi làm Trường Lạc quận chúa bị thương?"
Dạ Mị đuôi lông mày nhếch lên, là tới ra mặt cho vị quận chúa kia?
Thấy Dạ Mị không đáp, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Nghe nói tiểu muội bị người đánh, ta dẫn người âm thầm tìm lâu như vậy cũng không phát hiện tung tích! Không ngờ gặp được chẳng phí chút công phu, lại trùng hợp gặp nhau ở chỗ này!"
Dạ Mị lập tức hiểu rõ, thì ra là ngẫu nhiên gặp được, bảo sao nàng không phát giác có người theo dõi.
Nàng liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn xả giận cho nàng ta?"
"Không sai! Yên tâm, sau khi ngươi chết, Tứ hoàng tử điện hạ tuyệt đối sẽ không nghe được một chút tiếng gió nào. Người đâu, bắt lấy nàng cho bản tướng quân!" Tư Đồ Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng phân phó.
Binh lính xung quanh vâng dạ một hồi, vọi vã đã bao vây Dạ Mị.
Dạ Mị thấy thế, nhận mệnh thở dài một hơi, yên lặng sờ lên dao găm cất trong tay áo, thật là họa vô đơn chí.
Nhưng một cách ngoài ý muốn, nàng còn chưa ra tay, bóng người bên cạnh đã loé lên, thiếu niên suy nhược phía sau nàng đã muốn động thủ trước.
Giây tiếp theo, hắn phi thân tới trước mặt Tư Đồ Phong, Tư Đồ Phong cả kinh, duỗi tay sờ lên trường kiếm bên hông, thiếu niên kia lại ra tay trước hắn một bước, rút trường kiếm ra kề cổ Tư Đồ Phong.
Tất cả mọi người kinh hãi, Tư Đồ Phong sắc mặt xanh mét.
Chính bản thân Dạ Mị cũng sửng sốt, không nghĩ tới thằng nhóc không để ý đến nàng suốt cả dọc đường lại ra tay giúp nàng, hơn nữa thân thủ còn lưu loát như vậy.
Sau khi thiếu niên kia làm xong hết thảy, hắn quay đầu lại nhìn Dạ Mị.
Ánh mắt hắn trong suốt, trên gương mặt tinh xảo không chút phản ứng, lại giống một con chó trung thành: "Hắn muốn giết ngươi, chém không?"