Xe ngựa chạy ngược hướng với nàng, phía sau còn rất nhiều hộ vệ rải rác đi theo.
Trong bóng đêm, một đám người bọn họ vội vã lên đường.
Dạ Mị vừa định tránh qua một bên, ai ngờ phu xe vừa thấy đằng trước có người liền không nói hai lời đã vung roi ngựa trong tay đánh xuống, giương giọng tức giận mắng: "Tiện dân từ đâu ra, cũng dám chặn đường!"
Roi không nghiêng không lệch, đối diện khuôn mặt Dạ Mị.
Dạ Mị ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía phu xe, trong chớp nhoáng, roi trong tay đối phương đã sắp quất lên mặt nàng.
Các hộ vệ đi theo phía sau xe ngựa nhìn một màn này đều đổ mồ hôi lạnh thay Dạ Mị, một roi này mà đánh trúng mặt nhất định nàng sẽ bị hủy nhan.
Ai ngờ đúng lúc này, Dạ Mị vươn tay, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy đầu roi.
Nhìn vẻ mặt nàng thản nhiên, bàn tay nắm chặt lấy đầu roi không một vết xước hung hăng kéo.
Phu xe nắm đầu roi bên kia bị nàng kéo ngã, trực tiếp dùng tư thế chó ăn phân ngã xuống khỏi xe ngựa.
Phu xe rơi xuống trên mặt đất, xe ngựa mất đi người điều khiển, con ngựa mù quáng chạy thêm được hai bước liền đụng vào một tảng đá lớn, sau khi xe rung lắc một hồi dữ dội liền dừng lại.
Trong lúc nhất thời, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Dạ Mị, trong lòng ngầm run sợ, không tính đến việc xe của điện hạ bị chấn kinh, mấu chốt là xóc nảy còn kịch liệt một hồi, không biết điện hạ vừa rồi có bị đụng vào đâu không.
Dạ Mị lại không có tâm tình để ý chút chuyện này, cũng lười đi xem tình trạng của xe ngựa kia.
Tay nắm đầu roi hung hăng vung xuống: "Tâm tình của ta hôm nay tốt, dạy ngươi cách dùng roi."
Vì một việc không đâu lại dám động thủ đánh nàng, tính mạng của loại người này dù không ai bỏ tiền mua nàng cũng không ngại gỡ xuống.
"Bang!"
"Bang!"
"A..."
Mấy roi giáng xuống, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Dạ Mị lạnh mặt nhìn phu xe trên mặt đất, thanh tuyến lạnh lẽo: "Trên đời này trước nay không ai dám đánh vào mặt ta, dũng khí của ngươi đúng là đáng khen ngợi, đây mới là cách sử dụng roi chính xác, ngươi học cho tốt."
Trong lúc nói chuyện nàng còn hung hăng quất thêm mấy roi, đánh gã phu xe đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Các hộ vệ ở đây thấy nàng không coi ai ra gì động thủ đánh người, hết thảy đều chỉ phát sinh trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người sợ ngây người, quên mất tiến lên ngăn cản.
Đúng lúc này, màn xe ngựa xốc lên.
Thiếu niên mặc áo gấm màu xanh từ trên xe ngựa bước xuống. Dư quang trên khóe mắt Dạ Mị quét qua đối phương nhưng động tác vẫn không ngừng lại.
Thiếu niên kia tuấn mỹ dị thường, trong đôi mắt sắc bén hàm chứa mũi nhọn khiến người ta không thể khinh thường, giống như những ngày tháng sống trong nhung lụa khiến cho hắn cao cao tại thượng, trong xương tủy lộ ra một loại kiêu ngạo khác hẳn với người thường.
Hắn khí độ trác tuyệt, sau khi xuống xe liền đi đến bên cạnh người Dạ Mị.
Trong lúc Dạ Mị không nương tay quất thêm một roi nữa xuống, hắn bỗng nhiên vươn tay nắm lấy đầu roi.
Nhưng hắn không nghĩ nàng xuống tay lại nặng như vậy, mặc dù hắn vẫn bắt được đầu roi, cổ tay cũng bị tê rần.
Ánh mắt hắn trầm xuống, sắc mặt cũng hơi đổi.
Ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống Dạ Mị, thanh âm trầm thấp tựa như cảnh cáo: "Cô nương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Hắn vừa nói dứt lời, Dạ Mị liền buông roi xuống, năm ngón tay trắng nõn chuyển động, nhanh như chớp rút dao găm trong tay áo công kích thiếu niên mặc cẩm y.
Thiếu niên thấy vậy, ánh mắt chợt lạnh, hắn nhanh chóng lui về phía sau, không ngờ dao găm trong tay nàng lại có thể tạo ra dư ảnh trong không trung.
Dao găm chỉ có một thanh nhưng bốn phía đều là ảo ảnh, khiến người không rõ dao găm chân chính thật rốt cuộc sẽ đến từ hướng nào.
Thiếu niên sắc mặt hơi trầm xuống, nhanh chóng nghiêng người, tránh khỏi tất cả các góc mà dao găm có thể đâm tới...
Nhưng mà "roẹt" một tiếng.
Hắn vẫn chưa bị thương nhưng y phục trên vai đã bị cắt một đường. Chủy thủ chợt đổi phương hướng, về lại Dạ Mị trong tay.
"Điện hạ!" Sắc mặt đám hộ vệ chợt khẩn trương, muốn đi lên hộ giá.
Thiếu niên giơ tay, ý bảo mọi người đừng cử động, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Dạ Mị.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Dạ Mị thanh tuyến lạnh như băng đã vang lên trước một bước: "Quên nói cho ngươi, ta dùng roi cũng không tốt lắm, dao găm mới vũ khí hay dùng. Đương nhiên, ta còn thành thạo hai thứ này hơn, chiết phiến và cung tên, ngươi có muốn thử không?"
Nàng vừa nói dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Lực sát thương của roi và dao găm trong tay nàng đã mạnh như vậy, nếu là chiết phiến cùng cung tên còn có thể càng thành thạo hơn, vậy còn có thể đạt đến trình độ nào?
Đặc biệt trên vai nàng lúc này còn khiêng một người, dưới tình huống như vậy còn rất nhanh nhẹn...
Nhưng vẻ mặt nàng lại vô cùng cao ngạo, lời nói thản nhiên giống như chỉ đang trần thuật một sự thật, cũng không dấu hiệu khoác lác, mọi người lập tức sáng tỏ, lời nàng nói là thật sự.
Thiếu niên mặc cẩm y sau khi lạnh mặt lúc lâu, vẻ mặt không giấu nổi kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Dạ Mị nói: "Cô nương là một cao thủ, nhưng..."
"Vậy nên xem lại thái độ của ngươi." Dạ Mị lạnh mặt, đem dao găm thu vào trong tay áo, "Ta không thích ánh mắt ngươi từ trên cao nhìn xuống, là ngươi xin ta đừng đánh hắn, mà không phải ta nghe lệnh ngươi làm việc."
Thiếu niên mặc cẩm y nghe nàng nói vậy, sửng sốt một hồi, bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Hắn ngạo mạn cười, cất cao giọng nói: "Chỉ là một nô tài mà thôi, nếu cô nương muốn giết hắn xả giận ta cũng không để ý. Cô nương thân thủ lợi hại, tại hạ thập phần khuynh mộ, không biết cô nương có ngại kết giao bằng hữu?"
Nhìn hắn thiếu chút nữa bị mình đả thương mà thái độ cũng không tệ, nộ khí trong lòng Dạ Mị cũng tiêu tán đi không ít, nhưng đến nỗi kết giao bằng hữu, nàng không có hứng thú.
Nghĩ như vậy, Dạ Mị nhìn thoáng qua gã phu xe trên mặt đất, tức khắc cũng không có tâm tình đoạt mạng, chỉ lạnh giọng cảnh cáo nói: "Về sau ra khỏi cửa nhớ rõ mang theo mắt, cũng cần nhớ kỹ, trên đời không có tiện dân nào phong hoa tuyệt đại giống như ta, nhưng thật ra ta lại cảm thấy cả người ngươi đều lộ ra tiện tính không biết lượng sức mình. Nếu ngươi đả thương dung nhan khiến người khác thần hồn điên đảo của ta thì có nỗ lực một trăm đời cũng không bồi thường nổi."
Nàng nói xong, xoay người rời đi.
Mọi người: "...?"
Thiếu niên mặc cẩm y kia nghe vậy, khóe miệng co giật.
Nàng nghiêm túc thổi phồng bản thân đến nỗi khiến người ta muốn trào phúng nàng không biết xấu hổ cũng nói không nên lời. Tuy rằng nàng thật sự rất, nói là phong hoa tuyệt đại cũng không quá, nhưng... Có thể khiêm tốn hơn một chút hay không?
Dạ Mị được thêm hai bước, khiêng theo một người quả thực rất mệt.
Thiếu niên mặc cẩm y kia cũng không định để nàng đi dễ dàng như thế, mở miệng nói: "Cô nương..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Dạ Mị đã quay đầu đi về phía xe ngựa, không để tâm hắn định nói cái gì, chỉ lạnh lùng: "Các ngươi suýt nữa đánh ta, để bồi thường, ta trưng dụng xe ngựa của ngươi, các người tự đi bộ đi."