"Vâng!" Tuỳ tùng lên tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Nam nhân đứng ở cửa sổ trông về phía xa, thấy Dạ Mị càng đi càng xa, đè xuống chút hung tàn nơi đáy mắt, ánh mắt cao thâm khó đoán.
Phía sau lại có người hầu nhíu mày khom lưng mở miệng: "Vương gia, Mị Hương Các là sản nghiệp ngài xếp vào ở biên thành, chủ yếu dùng để tìm hiểu tin tức, nữ nhân này hôm nay trước mặt mọi người ra tay đánh nhiều thủ hạ như vậy, nếu không xử lí ổn thoả, về sau uy vọng của Mị Hương Các..."
Hắn vừa dứt lời, người bị gọi là Vương gia đã quay đầu lại, hắn một thân cẩm tú hoa phục, dù đã cải trang mới ra ngoài, nhưng vẫn không che nổi một thân khí chất quý công tử.
Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt sắc bén lại nội liễm, giống như một thanh bảo kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Hắn nhìn chằm chằm người, đột nhiên cười khẽ: "Không sai! Nếu không xử lí ổn thỏa, về sau người khác sẽ cho rằng người sau lưng Mị Hương Các cũng chỉ có thế."
"Vâng, thuộc hạ đúng là có ý này." Người hầu lập tức cúi đầu.
Nhưng tiếp theo, người đàn ông lạnh giọng hỏi: "Nhưng trong số các ngươi có người đánh thắng được vị cô nương kia sao?"
Người hầu sửng sốt: "Đây..." Chính hắn khẳng định cũng đánh không lại.
Hơn nữa đừng nói là hắn, hắn cảm thấy đám tùy tùng theo Vương gia từ kinh thành tới đây tám phần cũng đánh không lại vị cô nương kia.
Nhưng mà...
Người hầu ngẩng đầu theo bản năng, nhìn chằm chằm Vương gia nhà bọn họ.
"Đừng nhìn bản vương như thế, bản vương cũng không nắm chắc." Hạ Hầu Kham thực sự cầu thị, còn có tâm tình đùa giỡn, cười nhạo nói, "Ngươi cũng sẽ không khuyên bản vương tự mình động thủ ra mặt cho mấy nô tài đấy chứ? Cuối cùng một chiêu còn chưa xuất mà đã bị người ta đánh đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra? Chuyện này mà truyền về kinh thành bản vương còn mặt mũi nào nhìn ai nữa?"
Người hầu giật giật khoé miệng: "...Cái đó, thuộc hạ hiểu rồi."
Hắn chỉ nhìn ra vị cô nương kia rất lợi hại, nào biết đâu rằng Vương gia cũng chưa nắm chắc đánh bại nàng.
Hạ Hầu Kham quay lại đầu, một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đã không thấy thân ảnh Dạ Mị.
Hắn lạnh lùng nói: "Cô gái này, nếu có thể để cho chúng ta sở dụng, tuyệt đối là một trợ lực lớn."
Đây là một loại trực giác, mà ở triều đình đã nhiều năm như vậy, trực giác của hắn chưa từng bỏ lỡ. Đáng tiếc trước mắt còn có đại sự, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội như thế này, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt đối không để nàng bị những người khác sử dụng.
"Vâng, thuộc hạ lập tức phân phó người theo sát nàng." Hạ nhân hiểu ý, nhanh nhẹn lên tiếng.
Hạ Hầu Kham gật đầu, dò hỏi: "Đại hoàng tử tới rồi sao?"
"Đã bí mật vào thành..."
- ---------
Dạ Mị khiêng người vừa nãy đi sát ven đường, một đường đi về phía trước.
Nàng muốn tìm một nơi có thể giấu người, lại giúp thằng nhóc này chữa thương, ít nhất không thể để những binh lính đó phát hiện ra nàng.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp, mấy bóng đen vụt qua đã đi khuất, Dạ Mị bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, sau lưng có người theo dõi.
Có thể để nàng phát hiện dễ dàng như vậy đã đủ chứng minh người theo dõi nàng không phải cao thủ.
Người phía sau thấy nàng dừng lại, bước chân cũng dừng lại.
Dạ Mị không quay đầu lại, gió đêm hơi lạnh, thổi tung vạt áo.
Nàng lạnh giọng mở miệng: "Muốn ta đá ngươi về chỗ cũ không?"
Vừa dứt lời, tim kẻ phía sau giật nảy, theo bản năng quay đầu lại nhìn ngó xung quanh.
Tứ phía không một bóng người, trong lòng hắn căng thẳng, hiển nhiên nữ nhân này là đang cảnh cáo hắn.
Nhớ tới cảnh nàng ở trên đường cái, thân thủ nhẹ nhàng đả thương đối thủ, hắn dù có biết chút võ công nhưng cũng tự hiểu được mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, lập tức trong lòng sinh ra sợ hãi.
Thấy người phía sau không nhúc nhích, Dạ Mị nhếch miệng cười lạnh, nhìn lên bầu trời, mây đen đã che lấp mặt trời, một trận âm phong thổi qua.
Nàng ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Hôm nay đêm đen gió lớn, rất thích hợp giết người phóng hỏa, ta đem ngươi ra khai đao trước nhé?"