Nàng nói, nước mắt thi nhau rơi xuông như chuỗi hạt đứt dây, thoạt nhìn thật điềm đạm đáng thương.
Nàng lại không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, Bắc Thần Tà Diễm lại tỏ vẻ sửng sốt, nghiêm túc nhìn nàng, ngữ điệu ôn nhu, ưu nhã hỏi: "May mắn có trời xanh phù hộ? Trời xanh hôm nay mù sao?"
Mọi người: "..." Điện hạ, ngài không cần phũ như vậy chứ? Chiêu này cũng quá độc.
Tư Đồ Tường cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới, Diễm ca ca vậy mà sẽ nói như vậy với mình, nàng thậm chí hoài nghi còn là mình nghe lầm.
Một giây sau, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Nhìn tuyệt sắc mỹ nhân như vậy rơi lệ, trong lòng nam nhân ở đây đều ít nhiều có vài phần thương tiếc. Có người cẩn thận liếc trộm sắc mặt Bắc Thần Tà Diễm, cho rằng cũng sẽ có điều rung động.
Nhưng lại thấy vẻ mặt người nọ không có gì thay đổi, vẫn ôn nhu như cũ. Trong lòng người đó chợt thấy ớn lạnh, không dám lên tiếng.
Tư Đồ Tường khóc thành tiếng: "Diễm ca ca, ngươi thế nhưng... Ta... Ta tốt xấu gì cũng là biểu muội ngươi, ngươi vậy mà một chút không thèm quan tâm ta!"
Nàng bị tiện nhân kia khi nhục đều là bởi vì thích Diễm ca ca, Diễm ca ca lại...
Ngọc Vĩ là người thứ nhất không nhịn được trợn trắng mắt, biểu muội... Điện hạ ngay cả cha mẹ ruột cũng còn không để ý, nếu ngài có thể quan tâm loại sinh vật gọi là 'biểu muội' này mới gọi là kỳ quái.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, nhưng thật ra cười ra tiếng, thanh tuyến ôn nhu ưu nhã, yêu tà ánh mắt, nhìn về phía Tư Đồ Tường: "A? Ý biểu muội là cần Diễm quan tâm sao?"
Trái tim Ngọc Vĩ nhất thời đập nhanh một nhịp, điện hạ quan tâm? Người bình thường thật đúng là không gánh vác nổi. Ánh mắt hắn nhìn Tư Đồ Tường không khỏi thêm vài phần thương cảm.
Nhưng mà Tư Đồ Tường hồn nhiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, chỉ khụt khịt nhìn Bắc Thần Tà Diễm, ủy khuất gật gật đầu, nhìn hắn vẻ mặt ôn nhu, có vẻ đã bị mê hoặc.
Nàng khóc nức nở nói: "Diễm ca ca, chân Tường Nhi rất đau, đều là do tiện nhân kia đá, vẫn rất đau..."
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy gật đầu, ngồi xổm nàng trước mặt, vươn tay bắt lấy mắt cá chân nàng: "Là chân này rất đau sao?"
Vừa thấy hắn như thế ôn nhu, Tư Đồ Tường tức khắc cảm giác chính mình hôm nay nhận được sở hữu khổ, đều đáng giá. Nhất thời bay nhanh gật gật đầu, trong mắt có sung sướng hạnh phúc xán mang.
Để hắn càng thêm thương tiếc mình, nàng làm ra vẻ ủy khuất, khóc ròng nói: "Diễm ca ca, nếu không phải bởi vì tiện nhân kia suýt nữa đá gãy Tường Nhi chân, Tường Nhi cũng sẽ không hạ lệnh bắn chết nàng, Tường Nhi..."
Khóc đến đây, nàng không nói được nữa, xem chừng là quá khổ sở.
Bắc Thần Tà Diễm lại gật đầu, ưu nhã mà mặt vươn tay, nắm lấy chân nàng.
Hai tay nhẹ nhàng gập lại.
"Rắc!" Một thanh âm vang lên.
Tư Đồ Tường lập tức kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, ngã xuống đất: "A, a... Cứu mạng, a..."
Máu tươi dọc theo chân nàng chảy xuống dưới, nhuộm ướt ống quần, lan ra mặt đất.
Nàng đau đến không nên lời, đau đến không màng đến hình tượng lăn lộn trên mặt đất, trong miệng chỉ còn lại kêu thảm thiết.
Mọi người cũng không dám tin tưởng nhìn một màn này.
Tất cả mọi người đều cho rằng điện hạ muốn quan tâm chân quận chúa, xem hắn bộ dáng ôn nhu... Ai biết hắn lại trực tiếp vặn gãy chân quận chúa!
Mọi người đều hoảng sợ nhìn hắn, lại thấy hắn thong thả ung dung đứng dậy, vẻ mặt không chút để ý.
Tiếp theo, hắn ưu nhã sửa lại tay áo, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, ôn hoà nói: "Biểu muội đau chân, Diễm tất nhiên phải quan tâm. Chỉ cần hôm nay phế nó rồi đảm bảo lần sau nó sẽ không bao giờ bị đau nữa, cũng không thể bị ai đá. Theo như lời biểu muội, biểu muội chính là bởi vì chân này đau cho nên mới có thể tổn thương người trong lòng Diễm. Chân này khiến muội nảy sinh tâm tư ác độc, làm ngươi mất đi nhân tính. Cho nên Diễm có lòng tốt thay ngươi bẻ gãy, đây là tấm lòng của Diễm, ngươi không cần quá cảm kích!"
Mọi người run run, không ai dám hé răng. Chân đã bị vặn gãy, về sau đương nhiên không thể bị người đá nữa, sau lần này cũng sẽ không đau...
Nhưng mà, đây cũng có thể gọi là quan tâm sao?
Bắc Thần Tà Diễm nhìn mọi người liếc mắt một cái, phân phó: "Tìm được nàng! Trước khi bản điện hạ mất hết kiên nhẫn!"
"Rõ!" Mọi người nhanh chóng xoay người bỏ chạy, sợ mình bước lên vết xe đổ của Tư Đồ Tường.
Quận chúa hạ lệnh bắn chết vị cô nương kia, thân biểu muội còn bị điện hạ đối xử như vậy, huống chi là bọn họ...
Lý tướng quân sợ tới mức vẻ mặt dại ra, không ngừng run rẩy, cũng không biết mình nên ở lại chỗ này chờ xử trí hay là cùng đi tìm người.
Giây tiếp theo, đã thấy Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía Lý tướng quân, ôn nhu dò hỏi: "Lý tướng quân, ngươi run cái gì? Ngươi cũng cần bản điện hạ quan tâm sao?"
Lý tướng quân vừa nghe lời này, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua chính mình bên người, bị quan ái xong Tư Đồ Tường.
Giờ phút này trên mặt đất đều là máu.
Chân nàng bị vặn gãy, không phải chỉ xương cốt nát vụn mà toàn bộ cẳng chân cũng biến thành một đống máu thịt nhầy nhụa, nàng đau đớn lăn lộn, cẳng chân chậm rãi trượt ra khỏi ống quần.
Cho dù gã là một đại hán đã nhìn quen cảnh máu tanh trên sa trường, cũng sợ tới mức quay đầu, không đành lòng nhìn thêm một chút.
Trước mắt điện hạ còn hỏi gã có cần được quan tâm...
Lý tướng quân sợ tới mức gào khóc: "Điện hạ, mạt tướng không cần ngài quan tâm, mạt tướng có thể tự yêu thương bản thân được mà. Mạt tướng chỉ muốn xin điện hạ cho mạt tướng một cơ hội chuộc tội, để mạt tướng lập tức ra ngoài vì điện hạ tìm kiếm vị cô nương kia, mạt tướng nhất định dốc hết toàn lực, sẽ không làm điện hạ thất vọng!"
Gã lấy hết can đảm nói liền một mạch, vốn tưởng rằn gã nói hết những lời này xong hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không ngờ rằng, người trước mặt gã nghiêm túc quan sát gã một hồi. Ngay sau đó hắn thong thả nói: "Nếu đã như vậy, vậy ngươi cứ đi tìm đi, đừng làm Diễm thất vọng! Diễm một khi thất vọng, ngươi sẽ càng được Diễm quan tâm càng nhiều, đảm bảo sẽ khiến ngươi cảm thấy thế gian vô cùng tốt đẹp!"
Ngọc Vĩ: "..." Cho dù là ai từng bị điện hạ ngài "quan tâm" đều sẽ không cảm thấy thế gian này thật sự tốt đẹp nha?