Dạ Mị nghe vậy, kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, dò hỏi: "Cho nên ý của ngươi là, ngươi sợ bị ta đánh, sợ bị ta cắt ngón tay nên mới đồng ý ăn cơm?"
Tư Đồ Tường ngẩng đầu nhìn nàng.
Trên khuôn mặt chật vật còn dính đầy nước mắt cùng nước mũi, mà cặp mắt mở to không ngừng chảy nước mắt, hoàn toàn không còn dáng vẻ ương ngạnh kiêu ngạo lúc trước, còn cả nét mặt ngoan độc lúc cầm kiếm giết người.
Bọn họ đều nói Diễm ca ca là kẻ đáng sợ nhất trên thế giới này, mặc dù nàng cũng sợ Diễm ca ca nhưng lại nhịn không được muốn đến gần hắn.
Nữ nhân này nếu so sánh với Diễm ca ca về độ đáng sợ, nàng cảm thấy nàng ta không thua kém Diễm ca ca một chút nào.
Thấy Tư Đồ Tường không nói gì, thần thái Dạ Mị đầy vẻ ôn nhu, nhưng thật ra vẫn lạnh nhạt như cũ: "Sao vậy, vấn đề này rất khó trả lời sao?"
"Không!" Tư Đồ Tường vội vã lắc đầu, để tránh khỏi bị đánh thêm vài trận nữa, nhanh chóng nghĩ thông, chợt nhớ đến lời Dạ Mị từng nói, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, khóc thút thít trả lời, "Ta... Ta là bị phong tư trác tuyệt của người làm cho khuất phục, muốn ngay lập tức đắm chìm trong ánh hào quang của ngươi ăn cơm! Oa oa oa oa oa..."
Sớm biết rằng nữ nhân này có gan động thủ với mình, ngay lúc đối phương vừa mới đi vào cửa nàng nên đồng ý ngay lập tức, lập tức lại đây ăn cơm, cũng không bị nàng ta vô duyên vô cớ đánh đập.
Bây giờ nàng cảm thấy xương cốt trên người mình đều gãy hết cả.
Dạ Mị hài lòng gật đầu, chỉ nghe nàng "Ừm" một tiếng, lạnh giọng quan tâm nói: "Ăn từ từ, không cần nghẹn, nghẹn là hành vi thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với ta."
Lời này trực tiếp khiến Tư Đồ Tường nghẹn đến sắc mặt cũng thay đổi...
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn là sự tồn tại để người ta phải lấy lòng, kết quả bây giờ phải hạ mình đi lấy lòng người người khác coi như xong, đối tượng còn kén cá chọn canh!
Thấy ánh mắt Dạ Mị vẫn đang nhìn nàng nên cũng không dám phát hỏa, cúi đầu vừa ăn vừa khóc thút thít.
Dạ Mị nhìn nàng ta bộ dáng ủy khuất, lạnh giọng hỏi: "Đồ ăn có ngon không?"
Tư Đồ Tường khóc nức nở: "Ngon!"
Dạ Mị gật đầu, tiếp tục lạnh giọng hỏi: "Còn dám lãng phí thành quả nông dân vất vả lao động, ném đồ ăn đi không?"
Tư Đồ Tường tiếp tục khóc: "Không dám nữa!"
Ánh mắt Dạ Mị bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, ngó nàng ta, nói: "Nói quá nhỏ, ngươi không tôn trọng không ngưỡng mộ ta chút nào sao? Lặp lại những lời ngươi vừa nói một lần!"
Tư Đồ Tường vừa thấy dáng vẻ hung thần ác sát này của nàng, sợ tới mức lập tức ngồi bệt xuống, đầy nhịp điệu mà cao giọng nói: "Đồ ăn thật sự rất ngon, bản quận chúa không dám nữa lãng phí thành quả nông dân vất vả lao động nữa! Bản quận chúa biết sai rồi! Ô oa..."
"Không được khóc!" Dạ Mị lãnh diễm quát nàng.
Tư Đồ Tường lập tức ngừng khóc, nước mắt nước mũi lem nhem, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, cúi đầu liều mạng ăn cơm.
Đám thị vệ ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Nghe thấy quận chúa nhà bọn họ tuyên thệ rất gian nan, lập tức nuốt nước miếng, vô luận như thế nào, vị cô nương cũng coi như đã thành công trong việc khiến quận chúa cơm, đúng không?
Bắc Thần Tà Diễm ở ngoài cửa đứng một lúc lâu, cũng cười.
Bọn thị vệ chỉ có thể nghe được lời Tư Đồ Tường cao giọng tuyên thệ, nghe thấy tiếng Tư Đồ tường bị đánh. Nhưng hắn nội công thâm hậu, nghe được cuộc đối thoai bên trong một cách rành mạch.
Hắn ưu nhã ngoái đầu nhìn lại, liếc Ngọc Vĩ, nói: "Đi thôi!"
"Điện hạ, ngài không đi vào?" Ngọc Vĩ có chút kinh ngạc, xem náo nhiệt nửa ngày, điện hạ lại trực tiếp bỏ về?
Bắc Thần Tà Diễm cười cười, giống như chú mèo nhỏ lười biếng, ưu nhã sửa sang lại tay áo một chút, ung dung xoay người: "Đi chuẩn bị mấy bộ quần áo thật đẹp, bản điện hạ muốn tắm gội thay quần áo sạch sẽ, chờ khi tối đến đi câu dẫn... A, vị siêu cấp mĩ nữ cô nương."
Dứt lời, hắn chậm rãi bước đi, nhìn như tâm tình rất tốt.
Ngọc Vĩ nuốt lại những lời đã lên đến miệng, không dám tin nhìn theo bóng dáng điện hạ nhà hắn. Chợt tự vả cho mình một tát để lấy lại bình tĩnh, là điện hạ điên rồi hay là lỗ tai hắn đột nhiên hỏng mất?
Cái loại suy nghĩ "Ta muốn ngay lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, tự dâng mình lên giường mỹ nhân" cho hắn một cảm giác quen thuộc, đây chuyện thế nào?
Ngọc Vĩ lại quay đầu nhìn cửa phòng Tư Đồ Tường, cũng lại liếc mắt nhìn bóng dáng diện hạ nhà mình một cái, lập tức quên mất cảm giác đói khát, vẻ mặt mơ màng đuổi theo bước chân điện hạ nhà mình...
Dạ Mị hoàn toàn không biết, đã có người vui vẻ bắt đầu chuẩn bị hiến thân cho mình.
Nhìn chằm chằm Tư Đồ Tường ăn xong, nàng đứng lên, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Tư Đồ Tường nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi thật sự không sợ bản quận chúa trả thù sao?" Nữ nhân này thật sự quá ngông cuồng, Tư Đồ Tường nàng sẽ chỉ tạm thời nhẫn nhục, tuyệt đối sẽ không bỏ qua tiện nhân này!
Dạ Mị nghe vậy, khoanh tay.
Quay đầu lại nhìn Tư Đồ Tường một cái, ánh mắt bén như đao. Tư Đồ Tường nhất thời run rẩy, thân mình cũng hơi co rúm lại.
Phản ứng này khiến Dạ Mị rất hài lòng, sắc mặt nàng lại vẫn lãnh đạm như cũ, sảng khoái nhún vai: "Trả thù? Tùy ngươi! Ngươi vui vẻ là được."
Nếu sợ bị trả thù thì nàng đã không phải là Dạ Mị.
Trong ánh mắt Tư Đồ Tường vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, Dạ Mị nghênh ngang bước ra cửa lớn rời đi.
Lâm thành chủ vẻ mặt phức tạp đứng bên cạnh cửa, ánh mắt đan xen kính sợ cùng cẩn trọng nhìn Dạ Mị. Bây giờ nếu để quận chúa biết là chính ông gọi Dạ Mị tới, cái người một lời không hợp liền đánh quận chúa một trận, vậy ông...
Ít ra bây giờ vấn đề cấp thiết nhất cũng đã giải quyết rồi.
Dạ Mị liếc nhìn ông ta một cái: "Nàng ăn rồi."
Lâm thành chủ gật đầu, rưng rưng nói: "Đa tạ cô nương!" Đây rõ ràng là một cô nương vô cùng xinh đẹp, tại sao lạikhông dùng cách dịu dàng một chút giải quyết chuyện này mà cứ phải động thủ là thế quái nào?!
Dạ Mị quay đầu ngó vào trong phòng, thấy Tư Đồ Tường lúc này cũng cũng đang rướn cao cổ liếc trộm theo nàng.
Dạ Mị lại nhìn về phía Lâm thành chủ, tuy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại thân thiết nói: "Lần sau nàng lại bỏ bữa nữa thì hoan nghênh ngươi lại đến tìm ta, đấy là nếu ta còn ở nơi này!"
Tư Đồ Tường lại run rẩy.
Lâm thành chủ cũng liên tục gật đầu, trái lương tâm nói: "Dạ! Dạ!" Nội tâm lại rơi lệ đầy mặt, lần sau ta còn dám tìm ngươi mới là có quỷ, nếu quận chúa bị đánh chết ông có chín cái đầu cũng không đủ chém.
"Ừm!" Dạ Mị lúc làm chuyện tốt xong tâm trạng cũng không kém, rảo bước về phòng.
Nàng mới vừa đi không lâu, Tư Đồ Tường liền khập khiễng bước ra cửa, nghiến răng phân phó, nói: "Các ngươi lập tức dẫn người bao vây phòng tiện nhân kia cho ta, dùng hỏa tiễn..."
Đến lúc này, sắc trời đã tối.
Dạ Mị vào phòng, đưa mắt xem xét các loại vật dụng trong phòng xem có thứ gì có thể đóng gói mang đi.
Hành động "khuyên nhủ tận tình" theo chủ nghĩa bạo lực như ép nàng quận chúa kia ăn cơm sẽ dẫn đến cho nàng vô số phiền phức, nàng đương nhiên không sợ Tư Đồ Tường trả thù, nhưng một nơi như thế này thật sự có nhiều phiền toái, cho dù là vị hoàng tử nhìn thì đẹp mắt nhưng thực chất lại là phần tử nguy hiểm hay cô nàng quận chúa hoàng gia nũng nịu kia nàng đều không thừa hơi sức để đối phó.
Trong phòng có một bình hoa cổ có lẽ sẽ đáng giá. Nàng không nói hai lời đi tới đóng gói khiêng đi, nhưng mà vừa mới mở cửa sổ liền thấy bốn phương tám hướng đều có thị vệ bao vây.
Vô số hỏa tiễn nhắm ngay phòng nàng.