Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 87: Thể Thống



Đường Mẫn cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt nghe được phong hào này, liền quy về bình tĩnh.

Đường Mẫn rất rõ ý nghĩa của danh hiệu này gì, dù sao cổ đại phong hào tuyệt đối không thể tùy ý, hoặc là lấy tướng mạo chọn phong hào, Thịnh Tư Nghiên hoàn toàn xứng đáng.

Chỉ là mới tiến cung liền được phong làm Thần Quý nhân, vinh sủng này thật sự là thế gian không có mấy.

Nhưng, lần này có lẽ Trân Phi sẽ vì Thần Quý nhân tiến cung, thoáng giảm bớt tâm tư trên người Thái Hậu và Hoàng Hậu, nói không chừng sau lưng sẽ gây phiền toái cho Thần Quý nhân, chỉ cần xem Hoàng Đế nghỉ ở chỗ Hoàng Hậu liên tiếp ba ngày, đã bị nàng lấy các loại lý do kêu đi, đủ để nhìn ra được, Trân Phi muốn nắm chặt Hoàng Đế trong lòng bàn tay.

Xem ra lần này không phải Trân Phi chết, chính là Thần Quý nhân vong.

“Chậc chậc, náo nhiệt náo nhiệt.” Đường Mẫn đột nhiên có chút vui sướng khi người gặp họa.

Tuy người hiện đại không thể gặp người chết, nhưng vẫn thực thích xem diễn cung đấu, trước mắt còn không phải là một vở diễn cung đấu sắp bùng nổ sao?

“Quả nhiên, cổ đại đế vương mười thì bảy tám tử vong đều không thoát được can hệ với nữ nhân.” Nàng sờ cầm huyền trước mắt, đơn độc khảy một dây, thanh âm thanh thúy dễ nghe, nhưng nếu muốn đàn một khúc, không khác gì đàn bậy đàn bạ, “Chàng nghĩ tới loại kết quả này sao?”

Bùi Cẩm Triều nhìn tiểu tức phụ ngồi trên thảm, lộ ra một tảng lớn lưng đẹp, chân trần trụi đang lăn lộn cơ thể, ngày đầu tiên nhìn thấy khó tránh khỏi tâm viên ý mã, sau đó biết đây là một loại vận động ở chỗ nàng, cũng dần dần thói quen.

“Bộ dáng Thần Quý nhân muốn người khác xem nhẹ cũng khó.” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, “Lúc ban đầu, nàng đã bị Trân Phi âm thầm gạch tên.”

“Cho nên nàng có thể tiến cung, sau lưng có công lao của chàng?”

“Đừng nói bậy, đó chính là hậu cung, sao một triều thần như ta có thể nhúng tay.”

Đường Mẫn trừng mắt nhìn hắn, không tin hừ nói: “Mới là lạ!”

“Ở chỗ của ta, lịch sử xuất hiện hai nữ nhân cầm quyền rất lợi hại, ban đầu đều là dựa vào nam nhân, cho nên đừng xem thường khát vọng quyền lực của nữ nhân, tuyệt đối mạnh hơn cả nam nhân, hơn nữa sẽ không từ thủ đoạn vì thượng vị, dù sao so với nam nhân, nữ nhân có một vũ khí quan trọng nhất cũng là tiện lợi nhất, đó chính là sắc đẹp.”

“Còn có loại chuyện này?” Kỳ thật không phải chưa từng nghe nữ nhân cầm quyền, có tiểu quốc tồn tại nữ tính cầm quyền, cũng không hiếm lạ.

“Đúng vậy, một vị là nữ tử Đại Đường Võ Mị Nương, ban đầu nàng là tài nhân của Đường Thái Tông. A, tài nhân là phẩm giai hậu cung ở Đại Đường. Chỉ là Võ Mị Nương vào cung mười mấy năm, vẫn luôn không được sủng, trước sau đều là tài nhân, không được tấn phong, sau đó Thái Tông bệnh nặng, Võ tài nhân và ngay lúc đó Thái Tử Lý Trị sinh ra cảm tình. Thái Tông băng hà, dựa theo hậu cung lệ thường, Võ tài nhân và chúng phi không có con bị đưa tới Cảm Nghiệp tự xuất gia làm ni. Lúc sau Thái Tử Lý Trị kế vị, sử gọi là Đường Cao Tông, ngày giỗ của Thái Tông vào Cảm Nghiệp tự dâng hương, gặp Võ Mị Nương, nghĩ cách mang nàng tiến cung. Sau đó Hoàng Hậu của Cao Tông vì không con không sủng, không quen nhìn Thục phi vừa có con vừa được sủng ái, tự mình cầu Cao Tông đón Võ Mị Nương tiến cung, rất đúng ý Cao Tông, lúc đó Võ Mị Nương đã có thai. Sau khi vào cung, Võ Mị Nương trước sau ban đổ Thục phi và Hoàng Hậu, lúc sau thừa dịp Cao Tông bệnh nặng độc tài triều chính, đi từng bước lên đỉnh quyền lợi, sáu mươi bảy tuổi hạc vinh đăng đế vị, tại vị mười lăm năm, chiến tích có, việc hoang đường cũng có. Trong đó huyết tinh xương khô chỉ sợ chồng chất cả giang sơn Đại Đường.”

“Xác thật là một nữ nhân lợi hại, muốn đăng cơ xưng đế, gian nan hiểm trở có thể đoán.” Chỉ cần tiền triều đại thần cũng đã là hiểm trở thật mạnh, nếu không có thủ đoạn thiết huyết, khó.

“Vị thứ hai thì sao?” Bùi Cẩm Triều tiếp tục hỏi.

“Vị thứ hai còn lợi hại hơn cả Võ Mị Nương, bà ấy là Từ Hi thái hậu, tuy không xưng đế, lại thống trị một vương triều hơn bốn mươi năm, nắm chặt ba vị đế vương trong lòng bàn tay. Trong lúc bà buông rèm chấp chính, chiến tích xa xỉ, là Thái hoàng thái hậu cuối cùng của Đại Thanh trước khi sụp đổ. Mà tục truyền sau khi bà chết chôn cùng hết sức xa hoa, tương đương với lúc ấy vài chục năm tài chính thu vào của Đại Thanh triều, một viên trân châu trên mũ phượng giá trị một ngàn vạn lượng bạc trắng, hơn nữa số lượng rất nhiều, đáng tiếc chính là, lăng mộ tốn thời gian mười ba năm kiến tạo, sau khi chết không bao nhiêu năm, đã bị người đào trộm, vô số trân bảo trong lăng cũng phần lớn không biết tung tích.”

Đường Mẫn nhìn Bùi Cẩm Triều trầm tư, cười nói: “Đương nhiên, còn có rất nhiều ghi lại, rất nhiều nữ nhân bất mãn hậu cung xa hoa lãng phí, duỗi bàn tay tới tiền triều, cho nên biểu ca, làm Hoàng Đế thật sự không có gì tốt, quá mệt mỏi, còn phải thời khắc đề phòng hậu cung nữ nhân tính kế. Nói cái gì sinh con nối dõi, muôn đời Vĩnh Xương, đây đều là vô nghĩa, nếu con cháu là phế vật, sinh nhiều cũng là phế vật chồng chất, nếu con cháu tài đức nhiều mặt, một người đủ rồi.”

Bùi Cẩm Triều xem như hiểu rõ, nàng dùng sự thật chính mình biết, nói cho hắn một sự thật khác.

Cho dù hắn đăng cơ xưng đế, nữ nhân hậu cung cũng ít, nhưng nói không chừng sẽ xuất hiện một nữ nhân mưu đoạt tánh mạng và thiên hạ của hắn.

“Mẫn Mẫn, có phải nàng cho rằng ta báo thù là một chuyện thực dễ dàng hay không?”

“Như thế nào sẽ, báo thù những người khác có lẽ thực dễ dàng, nhưng chàng đối mặt chính là nam nhân quyền lợi lớn nhất trên đời này. Thực dễ dàng? Đừng nói giỡn.” Muốn vặn ngã Hoàng Đế? Làm sao dễ dàng, quả thực còn khó hơn lên trời.

Tuy linh hồn hắn là Thế Tử gia Đại Vinh triều thân kiều ngọc quý, con trai thân vương, nhưng đứng trước mặt người khác, ai biết?

Chớ nói cha hắn đã chết, cho dù không chết, nếu hắn chạy tới nói chính mình là con của người ta, có lẽ Vương gia cũng xem hắn là kẻ điên đánh đuổi ra ngoài.

Hiện tại hắn không có cơ thể khỏe mạnh, bối cảnh thanh bần như tẩy, hơn nữa hiện tại nhìn qua vẫn là quang côn tư lệnh, thật sự có khả năng đối chọi với đế vương điều động thiên quân vạn mã?

“Cho nên, này không phải ba bốn năm có thể đạt thành, chúng ta vẫn có cơ hội bồi dưỡng con trai, không phải muốn nhàn nhã tiêu sái, nhàn vân dã hạc sao? Phải có hậu thuẫn mạnh nhất mới có thể chân chính nhàn nhã, chúng ta lập tức tạo ra hậu thuẫn mạnh nhất đi.”

Dứt lời, tiến lên khom lưng bế nàng, cánh tay và bàn tay chạm đến da thịt trơn bóng, làm bụng nhỏ của hắn một trận khô nóng.

Đường Mẫn không hề e lệ, ngược lại duỗi cánh tay, ôm cổ hắn, cười mị cốt lan tràn.

“Biểu ca thân mình không có vấn đề gì chứ? Túng dục quá độ chính là sẽ giảm thọ.”

“Không sao, nếu vi phu không thỏa mãn phu nhân, chỉ sợ khoảng cách bị hưu cũng không xa.” Mỗi lần trên giường nàng chính là nhiệt tình làm hắn chân mềm, hiện tại đây là nói cái gì?

“Buổi tối thật ra không sao cả, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, có thất thể thống đi?” Nàng chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng hắn, trên người truyền đến nhàn nhạt trà hương, rất dễ ngửi, lại làm nàng đầu váng mắt hoa.

Cúi nhìn đầu nhỏ trong lòng, Bùi Cẩm Triều cười nói: “Cái gì là thể thống?”

Vốn dĩ hắn muốn nói, hắn nói thể thống mới kêu thể thống, không ngờ tiểu tức phụ nhà mình giải thích, làm hắn cảm giác mới mẻ.

“Thân thể của mình, chính mình thống trị, chúng ta nói buổi sáng có thể, vậy tuyệt đối không kéo dài đến buổi tối.”

“…… Phu nhân nói thực có lý.”

Ngoài cửa phủ, Quách Nghị tự tay tiếp nhận thiệp mời, tiễn đi người tới, đi về phía nội viện.

Đi đến ngoài Tĩnh Nhã Cư, hắn đã bị hai nha hoàn ngăn cản, là Hương Lan và Hương Uyển.

“Quách quản gia, hiện tại còn không thể đi vào.” Hương Lan cười tủm tỉm ngăn cản Quách Nghị.

Quách Nghị nhìn cửa phòng nhắm chặt, hai người trực tiếp đứng ngoài Tĩnh Nhã Cư, không cần đoán cũng biết lúc này chủ tử và phu nhân đang làm gì, chiếu theo tần suất như vậy, có lẽ không bao lâu sau trong phủ sẽ có tiểu chủ tử.

Hắn cầm thiệp mời trong tay đưa cho Hương Lan nói: “Đây là thiệp mời Anh Quốc Công phủ đưa tới, ngươi thu trước di.”

“Được!” Hương Lan gật đầu, nghe nói là Anh Quốc Công phủ, thật đúng là không dám khẳng định, phu nhân có đi dự tiệc hay không.

Chờ buổi tối Hương Lan mới trình thiệp mời cho Đường Mẫn, nhìn nàng mị cốt yêu diễm, thiếu chút nữa không bị bộ dáng nàng lười biếng hoảng hoa mắt, nữ tử như vậy lại có thể làm chủ tử ban ngày gì kia, đây là một kỳ tích, ai không biết chủ tử là người cực có tự chủ, ngoại trừ đệ nhất nhậm Thế Tử phi, hắn chưa từng mất khống chế vì ai khác.

Đường Mẫn nhìn thiệp mời, thật xinh đẹp tinh xảo, chỉ là nàng căn bản không muốn đi.

Có thời gian kia, còn không bằng ân ân ái ái với biểu ca nhà nàng, nàng lười hầu hạ các phu nhân mắt cao hơn đỉnh, nói một đằng nghĩ một nẻo.

Hơn nữa lần này Anh Quốc Công phủ yến khách, đại khái là vì Thịnh Tư Nghiên vào cung đi?

Hiện giờ Thịnh Tư Nghiên là Thần Quý nhân, mới vừa vào cung liền vinh sủng muôn vàn, làm sao Anh quốc công phu nhân có thể không kiêu ngạo.

“Phái người trả lời Thịnh phu nhân, nói mấy ngày nay ta không có thời gian.”

“Dạ!” Hương Lan ngay cả lý do cũng chưa hỏi xoay người liền đi. Lý do? Thịnh gia còn không xứng, chỉ là không đi mà thôi, căn bản là không có gì đáng giá nhắc tới.

Chuyện lũ lụt Gia Châu phủ còn chưa xử lý xong, bên này Thịnh gia đã bắt đầu bốn phía mở tiệc, nếu bị Thái Hậu biết nàng tham gia, nói không chừng trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đâu, nàng không sợ Thái Hậu không thích nàng, chỉ là hiện tại còn không thể trở mặt với Thái Hậu, đều nói gần vua như gần cọp, kỳ thật làm bạn đương triều Thái Hậu, làm sao không phải cảm giác giống vậy.

Phàm có chút tâm cơ và thân phận hẳn sẽ không đi, dù sao hiện tại đúng là thời khắc mẫn cảm, nhưng người nịnh nọt cũng rất nhiều, cho nên Thịnh gia không thiếu người tới cửa lấy lòng.

“Hương Thảo Hương Ảnh, các ngươi thu thập một chút, hai ngày sau chúng ta đi Vạn Phật tự dâng hương lễ Phật, cầu phúc cho bá tánh Gia Châu phủ.”

Hai nha đầu vừa nghe có thể ra phủ, cao hứng vội vàng đi thu thập hành lý.

Nhìn tư thế các nàng, giống như muốn dọn hết toàn phủ, cười nói: “Mang vài bộ quần áo đơn giản là được, Phật môn thanh tịnh, nên chú ý thì phải chú ý, không nên chú ý tất cả giản lược, lễ Phật chính là thanh tu, nếu muốn hưởng thụ còn đi chùa chiền cái gì.”

“Yên tâm đi, phu nhân, nô tỳ hiểu được.”

Phùng Minh Ngọc nghe nói Đường Mẫn nhận được thiệp mời, lại cự tuyệt vì muốn đi lễ Phật, nàng dứt khoát hai lời chưa nói, trực tiếp thu thập hành lý, nói là đi cùng Đường Mẫn, kết quả ngày xuất phát, mười mấy chiếc xe ngựa ba nhà chặn trước cửa Bùi phủ thiếu chút nữa kẹt đường.

“Tiểu Mẫn, muội chuẩn bị xong chưa? Tới bên này cùng ngồi.”

Nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, Phùng Minh Ngọc duỗi tay tiếp đón nàng lên xe.

Đường Mẫn dẫm chân đặng lên xe, bên trong có Dung Thu Thiền và Ôn Ngọc Kiều.

“Chúng ta đi Vạn Phật tự là muốn thanh tu, các tỷ muốn chuyển nhà hay sao?”

Ôn Ngọc Kiều theo màn xe nhìn ra, phát hiện Đường Mẫn chỉ có hai chiếc xe, phía trước là của nàng, phía sau là hạ nhân.

“Hành lý của muội đâu?” Nàng hỏi.

Tuy là đi thanh tu, nhưng vẫn phải mang dụng cụ và quần áo hằng ngày linh tinh, nhiêu đó cũng đã hai chiếc xe ngựa.

“Đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta xuất phát đi.” Đường Mẫn cười nói: “Đồ vật mang nhiều phiền toái.”

“Muội nha, chúng ta ra cửa làm sao không mang theo đồ vật.” Ôn Ngọc Kiều mềm mại nói.

“Bọn này xa nhà một chuyến mới phiền toái, nghe nói lúc này hải đường nở đẹp nhất.” Dung Thu Thiền cười tủm tỉm.

“Vậy sao!” Phùng Minh Ngọc dựa vào vách xe, tìm một vị trí thoải mái, “Tỷ nhận được thiệp mời của Anh Quốc Công phủ, vừa lúc nghe Tiểu Mẫn muốn đi Vạn Phật tự, so sánh hai bên, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa xem hiểu ngay, tự nhiên là đi Vạn Phật tự ngắm hoa thư thái hơn, ai thích ứng phó những thái thái xảo quyệt đó.”

“Lần này Thịnh gia có chút không hiểu quy củ, lúc này còn có thể bốn phía mở tiệc, có nhà mẹ đẻ như vậy, Thịnh nhị tiểu thư cũng không an tâm.”

“Nàng kia làm người không an tâm cũng không phải một lần hai lần, có thể trưởng thành trong tay nàng cũng là một chuyện đáng khen.” người bị Phùng Minh Ngọc ghét thật đúng là không ít, nhưng người nàng ghét, các phu nhân khác phàm là có thân phận và tâm cơ, cũng sẽ cách xa, có thể thấy được nàng xem người tinh chuẩn.

“Muội nghe nói, Thịnh phu nhân chuẩn bị lần nữa tìm kiếm thê tử thích hợp cho Thế Tử.” Ôn Ngọc Kiều cười tủm tỉm nói.

“Không phải nàng chấm cháu gái của chính mình làm con dâu sao? Cô nương người ta chính là ở Quốc Công phủ không ít ngày, sao vậy? Thay đổi người?” Phùng Minh Ngọc tự nhận tin tức linh thông, nhưng có một số việc vẫn không bằng tiểu nương tử nhà Khâm Thiên Giám.

Dung Thu Thiền cũng có vẻ hứng thú, “Tỷ cũng nghe đồn như vậy.”

“Có lẽ Thịnh phu nhân phát hiện cháu gái có gì làm nàng không hài lòng, hoặc là hiện giờ trong phủ ra một vị Thần Quý nhân, cảm thấy con trai hẳn có thể cưới được thê tử tốt hơn so với cháu gái.” Đường Mẫn nhàn nhạt cười nói.

Nàng từng gặp Thịnh Vân Hàm, nếu chỉ luận tư sắc, hắn tuyệt đối có thể xưng là diễm lệ vô song, trống mái khó phân biệt, diện mạo như vậy, nếu ở hiện đại, nhất định mê đảo vô số muội tử, mà ở cổ đại bởi vì hiếu đạo, làm cuộc đời hắn bị mẫu thân ruột của mình thao tác, có thể xem là một loại bi ai.

Ôn Ngọc Kiều nhìn Đường Mẫn cười nói: “Muội đoán không sai, hình như nàng có ý muốn Võ Dương quận chúa làm con dâu.”

Đường Mẫn đột nhiên nhớ tới Võ Dương quận chúa, không phải nàng cũng vào cung tham gia tuyển tú sao? Theo lý thuyết, với thân phận Võ Dương quận chúa, tiến cung làm phi còn dễ hơn Thịnh Tư Nghiên, hiện giờ lại không có tin tức về nàng, đây là vì sao?

Nàng nói ra ý nghĩ của mình, lại không ngờ ba vị phu nhân đều cười.

“Tiểu Mẫn, muội không biết, Võ Dương quận chúa không giống thiên kim khuê các trong kinh thành, nàng chính là con gái Bình Nam Vương, hơn nữa vẫn là con vợ cả duy nhất, vì lần này danh sách tuyển tú có tên nàng, nên mới từ Vân Nam đến đây.”

“Nếu đã có tên nàng, vì sao lại không được chọn? Hoặc là, đây rốt cuộc là ý của ai?”

Ý của Thái Hậu? Hay là Hoàng Đế? Nam Man giảo hoạt, Bắc Nhung hung tàn, mà có thể cùng Nam Man chu toàn vài chục năm, trước sau không cho đối phương vào Đại Vinh nửa bước, đủ thuyết minh năng lực của Bình Nam Vương, theo lý thuyết người như vậy, Thái Hậu và Hoàng Đế hẳn là nóng lòng mượn sức mới đúng.

Hoặc là chính vì muốn mượn sức, nên mới không chọn Võ Dương quận chúa vào cung làm phi?

Hơn nữa theo nàng thấy thì Võ Dương quận chúa căn bản không có hứng thú với việc làm phi tần cho Hoàng Đế.

“Nàng rời kinh rồi sao?”

“Còn chưa, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Đường Mẫn không nói chuyện nữa.

Lúc đến Vạn Phật tự đã gần giữa trưa, lúc này đã dần dần vào mùa nắng nóng, nhưng người tới Vạn Phật tự vẫn không ít chút nào.

Trước cửa Vạn Phật tự có không dưới mấy chục quầy hàng, ngoại trừ một ít quầy hàng bán lễ vật dâng hương, còn lại phần lớn đều là ăn vặt, chùa chiền đồ ăn đều thực tinh xảo, khẩu vị cũng dựa theo thân phận khách khứa mà nấu, nhưng rốt cuộc vẫn là bình dân bá tánh tới dâng hương tạ thần chiếm đa số, nên quầy hàng ngoài chùa phi thường được hoan nghênh, gần như từ buổi sáng vẫn luôn bận rộn đến buổi tối.

Được tiểu sa di dẫn dắt, đoàn người các nàng đến sương phòng, nhưng lại không gần nhau, vì trước khi tới căn bản không biết còn có Dung Thu Thiền và Ôn Ngọc Kiều, nhưng cũng không xa.

“Trước giờ cơm trưa ta nghỉ ngơi chốc lát, các ngươi đi dạo khắp nơi đi.”

“Vậy nô tỳ hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi trước.” Hương Thảo hầu hạ Đường Mẫn cởi áo nằm xuống, lúc này mới cùng Hương Ảnh, Hương Lan kết bạn đi ra ngoài, lúc nãy nhìn thấy những quầy hàng trước cửa chùa, dọc theo đường đi đều là mùi hương câu đầu lưỡi, lúc này các nàng tự nhiên muốn ra ngoài mua chút thức ăn đỡ ghiền.

Các nàng đều rời đi, bên ngoài cũng chỉ còn lại Hương Liên và Thẩm Kiện.

Nằm trên giường sạch sẽ ngăn nắp, tuy có chút mệt, lại trước sau không thể chợp mắt.

Lần này tuyển tú đã kết thúc, người thắng lớn nhất không hề nghi ngờ chính là Thịnh Tư Nghiên.

Nhưng nàng có thể tiến cung cũng là có người an bài, hậu cung huyết tinh từ lúc Thịnh Tư Nghiên tiến cung có thể dự kiến, nhưng nếu Thái Hậu và Hoàng Hậu thật sự cho rằng nàng và Trân Phi có thể lưỡng bại câu thương, vậy có chút khinh địch.

Đường Mẫn không biết Thịnh Tư Nghiên nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần thoáng có chút tâm tư đều có thể nhìn ra, lần này chỉ sợ Trân Phi sẽ không bình tĩnh giống mấy năm trước.

Chính là Võ Dương quận chúa lại sắm vai nhân vật gì trong đó?

Vương gia khác họ duy nhất Đại Vinh triều, đích nữ duy nhất của Bình Nam Vương, thân phận thực không đơn giản, Vân Nam nằm ở vị trí phía nam xa xôi, điều kiện địa lý phi thường đặc thù, nhiều rắn trùng chuột kiến, nhiều mạch khoáng, theo Bùi Cẩm Triều nói, Bình Nam Vương Tiêu gia tài lực hùng hậu, Dung gia hoàn toàn xứng đáng là thế gia nhà giàu số một Đại Vinh, vậy Tiêu gia đủ để xếp vào mười hạng cao nhất, tài lực hùng hậu không giống bình thường, hơn nữa Bình Nam Vương nắm trong tay mười vạn đại quân, có thể nói muốn mưu phản không phải việc khó gì, ít nhất thực lực mạnh hơn Bùi Cẩm Triều quá nhiều.

Một vị Vương gia như vậy chỉ sợ sẽ là cái gai trong lòng Thái Hậu và Hoàng Đế, muốn nhổ cho sảng khoái.

Có lẽ Bình Nam Vương hy vọng đích nữ duy nhất của chính mình có thể tiến cung, tiện đà sinh con vua, có Bình Nam Vương ở sau lưng mưu hoa, cháu ngoại xưng đế cũng thực dễ dàng, nhưng trong đó hình như xuất hiện biến cố.

Đó chính là, Võ Dương quận chúa vô tình tiến cung làm phi.

Võ Dương quận chúa mang theo sứ mệnh gia tộc vào kinh, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì làm nàng từ bỏ tất cả?

Đáy lòng Đường Mẫn có một ý tưởng, lại cảm thấy buồn cười.

Từng có Ngô Tam Quế trùng quan nhất nộ vì hồng nhan, chẳng lẽ bây giờ còn có vứt bỏ tất cả vì mỹ nam?

Ở Thịnh Kinh, có Tiền Cẩn Chi chi lan ngọc thụ, có Thịnh Vân Hàm diễm lệ sáng quắc, nàng thật sự không cho rằng biểu ca nhà mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có bản lĩnh chỉ liếc mắt một cái khiến cho Võ Dương quận chúa hãm sâu.

Có lẽ trong đó còn có mục đích khác, nàng nghĩ như thế.

Không biết ngủ bao lâu, chờ bị người đánh thức, cứ cảm giác như vừa mới ngủ, thân mình trở nên thực trầm trọng.

“Phu nhân, cơm chay đã chuẩn bị xong.”

“Ta ngủ bao lâu?” Nàng ngồi dậy, cảm giác đầu óc quay vòng, quả nhiên người không thể nghĩ quá nhiều, kiếp trước còn không phải nàng dùng não quá độ, liên tục thức đêm mới chết sao?

Vậy mà vẫn không nhớ lâu.

“Cũng chỉ nửa canh giờ, hiện tại vừa qua buổi trưa.” Hương Thảo nói, mang quần áo tới cho nàng, Hương Ảnh ở bên cạnh chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt.

“Lúc nãy ba vị phu nhân lại đây, nói muốn dùng bữa cùng phu nhân, vì phu nhân còn chưa tỉnh, Lục phu nhân nói dùng cơm trưa xong, mời phu nhân đi ngắm hoa.”

Hương Ảnh tẩm ướt khăn đưa cho Đường Mẫn, vừa rồi các nàng đã thấy, nơi này hải đường diễm lệ đoạt mục, quả thực quá xinh đẹp.

“Đã biết.”

Cơm chay tự nhiên đều là thức ăn chay, nhưng hương vị lại rất ngon, chỉ là hôm nay khẩu vị Đường Mẫn thật không tốt, đại khái là vì chuyển mùa, hơn nữa mới vừa rời giường, dùng mấy đũa liền ăn không vô.

“Mấy món ăn này các ngươi dùng đi, ta ra ngoài dạo một chút.” Tới Vạn Phật tự ở ba ngày, ngắm cảnh chắc cũng đủ rồi, nói thật nàng không muốn bỏ lỡ hậu cung tranh đấu.

Ở lại dùng cơm cũng chỉ có Hương Liên và Thẩm Kiện, hai người nhìn một bàn thức ăn gần như không động bao nhiêu đều rất tò mò.

“Khẩu vị phu nhân luôn luôn rất tốt, Thẩm nhị ca đoán có phải phu nhân có thai hay không?” Hương Liên thấp giọng nói.

Thẩm Kiện làm sao biết? Lúc này bị hỏi, hắn căn bản không biết trả lời như thế nào.

Thấy Thẩm Kiện không nói lời nào, Hương Liên cũng cảm thấy chính mình không nên suy đoán loại chuyện này, sau đó cúi đầu bắt đầu lùa cơm, xem như chưa hề nói lời vừa rồi.

Bên ngoài gió ấm quất vào mặt, mang đến nồng đậm mùi hoa, người khác có lẽ cảm thấy thấm vào ruột gan, hiện tại nàng lại cảm thấy huân đến khó chịu, đầu óc trướng lợi hại.

“Phu nhân, có phải ngài không thoải mái không?” Hương Ảnh nhìn ra nàng không khoẻ, lo lắng hỏi: “Phía trước có một đình hóng gió, nô tỳ đỡ ngài qua ngồi đi.”

“Ừ!” Nàng gật đầu không cự tuyệt, đợi ngồi xuống nàng mới nói với Hương Thảo: “Đi pha bình trà xanh lại đây đi.”

“Dạ!”

Đường Mẫn nhìn hải đường diễm lệ, vây quanh thành phiến, thật là đẹp, hơn nữa bố cục cũng ẩn chứa Phật gia tinh túy, nếu không phải hương vị thật sự quá nồng đậm, có lẽ nàng có thể ngồi đây cả ngày.

“Nếu phu nhân không thoải mái, nô tỳ đi mời đại phu chẩn mạch cho ngài nhé?” Chẳng lẽ vì mới vừa tỉnh ngủ? Hương Ảnh cứ cảm thấy tinh thần phu nhân không phải đặc biệt tốt, cảm giác lười biếng.

“Không đáng ngại, có lẽ vì chuyển mùa.” Nàng không mang thai, nguyệt sự vừa hết nửa tháng, hơn nữa thời tiết hôm nay nhìn như rất đẹp, lại phá lệ oi bức, làm nàng cảm thấy ngực không khoẻ thôi.

“Bùi phu nhân?” Tiêu Lâm không nghĩ tới có thể gặp được Đoan Tuệ công chúa ở đây, nhìn thấy nàng rất ngoài ý muốn.

Giọng nói này rất quen thuộc, Đường Mẫn ngẩng đầu liền thấy được Võ Dương quận chúa đang đi tới, trong lòng bực bội.

“Thì ra là Võ Dương quận chúa, quận chúa cũng tới ngắm hoa sao?” Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lâm, đợi nàng đi vào đình, mời nàng ngồi xuống.

Tiêu Lâm cũng không cự tuyệt, ngồi xuống, nói với nữ tử đi cùng nàng: “Vị này chính là Đoan Tuệ công chúa.”

Thiếu nữ kia nhún người hành lễ, “Trường Nhạc Hầu phủ Diêm Tố Thu gặp qua công chúa điện hạ.”

Đường Mẫn rất ít nghe nói đến Trường Nhạc hầu, chỉ biết được từ đôi câu vài lời của đám người Phùng Minh Ngọc, tổ tiên Trường Nhạc hầu cũng là khai quốc công thần, nhưng sau đó con cháu ăn chơi trác táng, tước vị qua nhiều thế hệ dần hàng xuống, lúc ban đầu là Trường Nhạc thân vương.

“Miễn lễ, ngồi đi.”

“Tạ điện hạ.”

Trong chốc lát, Hương Thảo bưng trà lại đây, nhìn thấy đột nhiên nhiều thêm hai người, trong lòng may mắn chính mình chuẩn bị đầy đủ hết.

“Lúc ở Vân Nam đã nghe nói Vạn Phật tự bốn mùa đều có cảnh đẹp, lần này đến Thịnh kinh, trước khi rời đi muốn tới nơi này nhìn xem.”

“Rời kinh nhanh như vậy? Sao không ở đây lâu một chút?” Đường Mẫn hỏi.

Tiêu Lâm nhoẻn miệng cười, giơ tay vén tóc ra sau tai, “Lần này tuyển tú lạc tuyển, trở về cha mẹ sẽ chuẩn bị hôn sự, tự nhiên không thể trì hoãn.”

“Vậy cầu chúc quận chúa sớm ngày tìm được lang quân như ý.”

“Tạ lời tốt lành của công chúa, nhưng chuyện này không trải qua ma hợp làm sao biết được, hy vọng thật sự có thể như công chúa nói.”

Đường Mẫn gật đầu, sau đó nâng chung trà chậm rì rì uống, hương hoa hình như càng thêm nồng đậm, không biết bởi vì chuyển mùa hay là nguyên nhân khác, chẳng lẽ nàng dị ứng hương hoa? Nói không chừng thực sự như vậy?

Ở hiện đại, trong nhà nàng không có hoa như vậy, nếu có cũng chỉ là hoa cỏ đơn giản không có mùi hương thậm chí là bồn cảnh thôi.

Cuộc sống tiết tấu nhanh, ai có tinh lực hầu hạ hoa hoa cỏ cỏ.

“Có phải công chúa không thoải mái hay không, ta thấy sắc mặt ngài không tốt lắm.” Tiêu Lâm nhìn nàng hỏi.

“Không ngại, đại khái là thời tiết quá nóng, hương hoa có chút nồng đậm khiến ta khó chịu thôi.” Đường Mẫn nhìn hai người cười nói: “Ta về phòng nghỉ ngơi trước, quận chúa và Diêm cô nương chậm rãi ngắm cảnh.”

“Được, công chúa đi thong thả.”

Hai người nhìn nha hoàn đỡ tay nàng rời đi, Diêm Tố Thu nhìn Tiêu Lâm như suy tư gì.

“Tiêu tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

“Muội đã từng gặp Bùi đại nhân chưa?” Tiêu Lâm cười hỏi.

Diêm Tố Thu lắc đầu, “Chưa từng, tỷ cũng biết, ngày thường muội rất ít ra cửa, hơn nữa Bùi đại nhân và công chúa không tham dự cung yến năm nay.”

“Nhưng cha và đại ca đã thấy, nói là tướng mạo thanh tuấn khó gặp.”

“Đúng vậy, hắn không kém Tiền nhị công tử và Anh quốc công Thế Tử, đáng tiếc.” Tiêu Lâm lắc đầu.

Từ nhỏ Diêm Tố Thu đã quen biết Tiêu Lâm, hai người tình như tỷ muội, hiện giờ nghe được cảm xúc trong giọng nói của Tiêu Lâm, không nhịn được che miệng cười: “Chẳng lẽ Tiêu tỷ tỷ ……”

“Cho nên tỷ mới nói đáng tiếc, nếu Đường Mẫn là một nữ tử thân phận bình thường còn dễ.” Lúc này nàng rất có cảm giác ‘hận chẳng quen khi người chưa cưới’.

Nàng là đích nữ duy nhất của Bình Nam Vương, ở Vân Nam chính là tôn quý như công chúa, từ nhỏ phàm là nàng muốn, không có không chiếm được, nếu Đường Mẫn là một nữ tử bình thường, có lẽ nàng sẽ dùng thủ đoạn, mà nay Đường Mẫn rất được Thái Hậu sủng ái, lúc này nếu tùy tiện thi triển thủ đoạn, chỉ sợ không ổn.

Nhưng nàng vội vã về Vân Nam, tự nhiên cũng có chuyện quan trọng, kinh thành sắp tiến vào thời buổi rối loạn, nàng cũng sẽ không để chính mình rơi vào trạng thái bị động.

Nàng muốn Bùi Cẩm Triều, chưa từng có người nam nhân nào, ánh mắt đầu tiên đã khiến nàng nhớ mong đến vậy, cũng chưa từng có nữ nhân nào có thể làm nàng ngày đêm ghen ghét, phu thê bọn họ làm được.

Tiêu Lâm nàng tuy điêu ngoa kiêu căng, cũng tuyệt đối không phải người không có đầu óc.

Tuy Đường Mẫn là công chúa, nhưng chỉ là nghĩa nữ, toàn bộ Thịnh Kinh có bao nhiêu người chân chính coi trọng nàng, chẳng qua e ngại hai vị mặt trên, cho nàng ba phần bạc diện thôi.

Nhưng Tiêu Lâm nàng không giống vậy, xuất thân tôn quý, danh môn thế gia, ở Thịnh Kinh, ngay cả Thái Hậu và Hoàng Đế cũng không dám tùy ý quyết định vận mệnh của nàng, Vân Nam Tiêu gia quân kiêu dũng thiện chiến, tuy không đông bằng Minh gia quân tướng sĩ, nhưng luận mưu kế và chiến lược, nàng tự tin tuyệt đối sẽ không yếu hơn Minh gia quân, dám động nàng, liền phải ngẫm lại hậu quả mười vạn đại quân tiếp cận.

Không chiếm được liền hủy diệt?

Sao nàng lại làm như vậy.

Không chiếm được, nàng sẽ hủy diệt thứ người kia để ý nhất, chẳng sợ cầm tù đối phương bên cạnh chính mình đến chết, nàng cũng tuyệt đối sẽ đạt thành mong muốn.

Loại tâm tư này, cho dù thân mật như Diêm Tố Thu, nàng cũng tuyệt đối sẽ không thổ lộ nửa phần.

Trở lại trong phòng, Đường Mẫn thay quần áo nhẹ nhàng, nói với nha hoàn: “Buổi chiều chúng ta không đi ngắm hoa, đi rừng trúc đi.”

Hương Ảnh gật đầu, “Hai ngày tới chỉ sợ sẽ thực oi bức, phu nhân cần phải chú ý sức khỏe.”

“Mấy ngày nay thời tiết thay đổi, đại khái sắp trời mưa.” Đã gần một tháng trời khô hạn, thời tiết oi bức có chút không bình thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv