Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 82: Trốn thiếp



Đoạn Vân Dật thân là hữu tướng đương triều, không hề do dự tiếp được nhiệm vụ gian khổ này, đối mặt không chỉ là dân chạy nạn, còn có thế lực khắp nơi ở Gia Châu phủ cùng với phái Tả Tướng ở kinh thành âm thầm bày ra bụi gai.

Nếu hoàn thành, đó là theo lý thường.

Nếu thất bại, lần này chỉ sợ cho dù Hoàng Thượng cực lực bảo hộ, phái Tả Tướng cũng sẽ không nhàn xem gió thổi mây bay để hắn tiếp tục ngồi quan chức này.

Xuyên qua lần này nhâm mệnh cũng có thể nhìn ra được, bệ hạ thật sự sốt ruột.

Nếu lần này không xử lý thích đáng dân chạy nạn, chỉ sợ Giang Nam sẽ phát sinh bạo động.

Trong lòng Đoạn Vân Dật hiểu rõ hơn ai khác, nhưng chính vì biết rõ, hắn mới không chút do dự tiếp trọng trách này.

Nếu giao nhiệm vụ khâm sai cho phái Tiền tướng, khoản trợ cấp cho nạn dân, chỉ sợ ít càng thêm ít, thậm chí căn bản không tới được trong tay nạn dân.

“Gia, ngài đã trở lại.” lão quản gia đi tới, trong tay còn cầm một phong thư, “Sáng nay, có người đưa tới một phong thư cho ngài.”

“Thư?” Đoạn Vân Dật tiếp nhận, mở ra vừa thấy mặt trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, nói là thư, kỳ thật chính là một tờ giấy, “Người gửi thư là ai?”

“Lão nô không biết, truyền thư chính là lão hán bán hương liệu đầu hẻm nhà chúng ta, nói là một hậu sinh thực lạ mặt đưa tới, nói rõ nhờ gửi cho ngài.”

“Ta đã biết, Đoạn bá đi nghỉ ngơi trước đi, mặt khác làm Liễu ma ma chuẩn bị cho ta, sắp tới ta phải khởi hành đi Gia Châu phủ.”

Đoạn bá vừa nghe, cả người đều không tốt, nhưng thấy gia nhà mình đã đi thư phòng, chỉ phải dựa theo hắn phân phó, đi tìm lão bà chính mình.

Lá thư kia rất đơn giản, chỉ là ngắn ngủn năm chữ.

—— Thanh Huy Nhã Nhàn Cư.

Hắn biết nơi này, hơn nữa phi thường quen thuộc, nhưng từ năm năm trước, hắn đã không còn đi qua, ngẫu nhiên mấy người Lục Thịnh tụ họp uống rượu sẽ sai người truyền tin cho hắn, nhưng hắn có chút bài xích nơi đó.

Thanh Huy Các là một trà lâu, đã từng là của hồi môn của Duệ Thân Vương phi, sau khi Duệ Thân Vương phủ biến mất trong một đêm, Thanh Huy Các nhiều lần đổi chủ, chủ nhân hiện giờ là Ôn Ngọc Kiều, thê tử của Chu Vô Cực.

Bùi Cẩm Triều nhìn Đoạn Vân Dật được Thẩm Khang mời vào, đẩy cho hắn một ly trà nóng mới vừa pha xong, “Ta còn tưởng rằng ngài sẽ không đến.”

“Ta cũng không nghĩ tới người hẹn ta lại là Bùi đại nhân.” Đoạn Vân Dật ngồi xuống đối diện hắn, “Hình như Bùi đại nhân và Lục Thịnh đi rất gần.”

“Thế Tử gia tính tình hào sảng, Bùi mỗ tự nhiên nguyện ý kết giao, lần này mời Đoạn đại nhân tới, là có chuyện thương lượng với ngài.”

“Bùi đại nhân mời nói.”

“Lần này ngài đi Gia Châu nguy cơ rất nhiều, ngay cả Đoạn đại nhân có thể bình an tới Gia Châu hay không đều là chuyện chưa biết, cho nên ta muốn bàn một giao dịch với Đoạn đại nhân.”

Đoạn Vân Dật đánh giá Bùi Cẩm Triều, từ khi Bùi Trạng Nguyên tuổi trẻ tiến vào triều đình, vẫn luôn không nóng không lạnh, nhưng hình như hắn thực hiểu biết tính tình Hoàng Đế, ngẫu nhiên Hoàng Đế tức giận, hắn sẽ đúng lúc đứng ra nói vài câu không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm lửa giận của Hoàng Đế đúng lúc tiêu tán.

“Lần này bản quan chỉ là đi phân phối khoản cứu tế, thuận tiện điều tra chân tướng sau lưng, có gì có thể giúp được Bùi đại nhân? Mà Bùi đại nhân muốn gì?”

“Đoạn đại nhân biết rõ khó khăn trong việc phân phối khoản cứu tế, không cần hạ quan nhiều lời. Mà sau lưng lần này lũ lụt rốt cuộc cất giấu âm mưu như thế nào, ngay cả Hoàng Thượng đều hiểu rõ, huống chi là Đoạn đại nhân. Nếu những người đó dám làm, đã sớm tính toán xong người bị đẩy ra chịu tội thay, nếu không có ta hỗ trợ, cho dù như thế nào Đoạn đại nhân cũng không thể mang Dự Vương về kinh.”

Bùi Cẩm Triều lại lần nữa rót một ly trà cho hắn, nhìn hắn nhàn nhạt nói: “Lần này tình hình thiên tai không phải nhỏ, bọn họ biết nếu bị Đoạn đại nhân mang về kinh thành, chờ đợi bọn họ chỉ có một đường chết, cho dù Hoàng Đế ngu ngốc cỡ nào, đối mặt thiên tai như thế, hắn cũng không có khả năng ngồi yên không nhìn, lần này nếu có thể phái đương triều quan to nhất phẩm đi Gia Châu, đã nói lên hắn quyết tâm. Đoạn đại nhân có biết hay không, lần này ngài đi Gia Châu, thập tử vô sinh?”

“Bùi đại nhân muốn bàn giao dịch gì với ta?” Đoạn Vân Dật không vì hắn nói mà có bất luận cảm xúc gì.

“Lần này sau khi cứu tế chấm dứt, ta hy vọng Đoạn đại nhân dốc toàn lực duy trì Ngô Khắc Kiệt lên làm Hộ Bộ thượng thư.”

Đoạn Vân Dật tức khắc nhíu mi, ánh mắt mịt mờ nhìn Bùi Cẩm Triều, “Hộ Bộ thượng thư Trình Thụy Tường, Bùi đại nhân hẳn là biết thân phận của ông ta.”

“Đối với bệ hạ, nữ nhân làm sao quan trọng bằng giang sơn. Hơn nữa Trân Phi cũng được sủng ái quá lâu rồi, năm nay người mới tiến cung, tin tưởng bệ hạ sẽ dần dần dời tâm tư từ trên người nàng đi thôi.”

“Cho nên Bùi đại nhân dùng mạng của Trình đại nhân đổi mạng của ta?”

“Ta cho rằng thực đáng giá.” Bùi Cẩm Triều đi thẳng vào vấn đề, “Đoạn đại nhân rất rõ Trình Thụy Tường làm người, năm năm trước ông ta làm chuyện kia, chẳng lẽ còn vọng tưởng giấu trời qua biển? Nếu chuyện này bị vạch trần, vì bệ hạ, quần thần tuyệt đối sẽ bức tử Trình Thụy Tường, thay vì làm ông ta thân bại danh liệt, lần này dùng mạng của ông ta tế bái bảy vạn oan hồn, bình ổn một phần tức giận, cũng coi như tích đức cho ông ta. Tóm lại, vị trí Hộ Bộ thượng thư, chỉ có Ngô Khắc Kiệt thích hợp, Đoạn đại nhân ở triều làm quan nhiều năm, hẳn là hiểu biết bệ hạ càng sâu hơn ta, năm đó Đoạn đại nhân hẳn đã từng nếm trải nỗi thống khổ có chí khó duỗi. Bệ hạ có thể đề bạt ngài làm đương triều nhất phẩm ở tuổi này, ngài hẳn cũng rõ ràng mục đích của hắn, chẳng sợ hiện tại ngài quan cư tể tướng, chỉ cần ngài vẫn là quân cờ hắn dùng để chế hành Tiền Hoài An, ngài liền không thể thi triển khát vọng của chính mình.”

“Nếu Bùi đại nhân nghĩ được nhiều như vậy, hẳn cũng hiểu rõ, Hộ Bộ thượng thư chính là bánh trái thơm phức, hắn vừa chết, triều đình sẽ rung chuyển như thế nào.”

“Rung chuyển cỡ nào xét đến cùng vẫn là Hoàng Đế định đoạt, cho dù là Tiền Hoài An và Thái Hậu cũng không có khả năng trắng trợn táo bạo ra tay, chỉ cần Ngô Khắc Kiệt ngồi trên vị trí Hộ Bộ thượng thư, ta tin tưởng Đoạn đại nhân có năng lực giữ được hắn.”

Đoạn Vân Dật uống xong ba ly trà, nhận thấy được đối phương không tiếp tục châm trà cho chính mình, cũng không tiếp tục uống, hắn tới nơi này có một quy củ, cực ít người biết, chỉ uống ba ly.

Chỉ là ngay sau đó, lại thấy Bùi Cẩm Triều một lần nữa nấu nấu.

“Chuyện này ta sẽ suy xét, trước khi đi sẽ trả lời Bùi đại nhân.”

“Vậy hạ quan liền ở trong phủ đợi tin lành của Đoạn đại nhân.”

Mùng sáu tháng hai, Tôn thiếu gia Trung Nghĩa Hầu phủ bình an giáng sinh, nhưng e ngại Giang Nam lũ lụt tử thương quá nhiều, Lục Thịnh cũng không làm long trọng, chỉ mời mấy người tương giao không tệ, tụ họp làm mấy bàn tiệc rượu, xem như chúc mừng, ngay cả pháo cũng không điểm.

Đường Mẫn nhìn tiểu gia hỏa trong tã lót, bởi vì mới sinh, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó, nhưng nàng biết qua chút thời gian thực mau sẽ trở nên trắng trẻo mập mạp, nàng chính là nhìn con của bạn bè từ khi sinh ra đến khi có thể chính mình mua nước tương.

“Minh Ngọc tỷ, tiểu gia hỏa tên là gì?” Trong phòng thực ấm áp, cho nên tiểu gia hỏa không bị bao quá nhiều, ngẫu nhiên bởi vì ngủ không thoải mái, sẽ nhẹ nhàng lay động hai cánh tay nhỏ, nắm tay nho nhỏ, xem làm lòng người mềm mại.

“Phụ thân tự mình đặt, tên Lục Hách, nhũ danh kêu Trung Nhi.”

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ giữa nắm tay của tiểu gia hỏa, cảm giác được hắn nhẹ nhàng nắm lại, lực đạo làm nàng cảm nhận được sinh mệnh vô cùng kỳ diệu.

“Mỗi ngày đều có người qua đời, mỗi ngày cũng có sinh mệnh mới ra đời, Trung Nhi đã đến, mang đến cho Đại Vinh chúng ta một phần hy vọng mới.”

Phùng Minh Ngọc nghe xong cười hết sức vui mừng, “Vừa mới sinh ra, đã được muội khen lợi hại như vậy, cẩn thận về sau làm muội thất vọng.”

“Sẽ không, có Minh Ngọc tỷ chăm sóc, về sau hắn nhất định sẽ càng xuất sắc hơn phụ thân và tổ phụ hắn.”

Hai người ở bên này nói chuyện trong chốc lát, theo sau liền nghe được tiểu gia hỏa rầm rì, nãi thanh nãi khí, Phùng Minh Ngọc vừa thấy bộ dáng hắn, cười đưa Trung Nhi cho nhũ mẫu, “Hài tử còn nhỏ, gần như mỗi cách một canh giờ phải bú sữa, hiện tại tức phụ của Trác Nhi đang ở cữ, thân mình cũng kiều khí, hơn nữa ở Thịnh Kinh gia đình giàu có mẹ đẻ đều không cho con bú.”

Đường Mẫn mặc kệ người khác như thế nào, chính mình hài tử nàng vẫn muốn chính mình cho bú, tục ngữ nói rất đúng, có sữa chính là nương, nàng tuyệt đối không muốn chính mình hài tử kêu nữ nhân khác là “nương”, nhũ mẫu cũng không được.

Tuy như vậy ở gia đình giàu có không hợp quy củ, nhưng liên quan chính mình hài tử, nàng sẽ không để bụng những quy củ đó.

Đã đến đây, theo lý thuyết nên thăm mẫu thân của tiểu gia hỏa, nhưng Đường Mẫn nghĩ, nếu chính mình ở cữ, khẳng định muốn an an tĩnh tĩnh nghỉ ngơi, hoặc là trò chuyện với biểu ca, không muốn có người quấy rầy, hơn nữa lúc này không nên gặp gió, về sau có rất nhiều thời gian có thể nói chuyện gặp mặt.

“Hôm nay mang bào đệ của muội đến đây sao?”

“Đúng vậy, được biểu ca và Thế Tử mang đi, hẳn là đi chơi với nhị thiếu gia, muội thấy nhị thiếu gia giống tỷ, đại thiếu gia giống Thế Tử nhiều hơn, rõ ràng là một mẹ đẻ ra, thật đúng là thần kỳ.”

“Muội nha, chuyện này chẳng có gì thần kỳ cả, chờ muội mang thai, muội sẽ phát hiện, đứa bé lẳng lặng trưởng thành trong bụng muội mười tháng, đó mới là thần kỳ.” Phùng Minh Ngọc nhìn nàng, cười nói: “Muội sẽ nghĩ đứa bé trong bụng là con trai hay con gái, nếu là con trai sẽ giống ai, con gái sẽ giống ai, sau đó muội càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng xa.”

Đường Mẫn bị lời nàng nói hấp dẫn, sau đó ý tưởng này càng ngày càng cường liệt.

“Nương.” Lục Thanh Viện lãnh hai nữ hài tử từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đường Mẫn, tiến lên hành lễ, “Viện Viện thỉnh an dì.”

“Viện Nhi đứng dậy đi, nhìn thấy cháu trai sao?”

Lục Thanh Viện cười gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Gặp được, nhăn dúm dó.”

Phùng Minh Ngọc hờn dỗi trừng mắt nhìn con gái, oán trách nói: “Ai lại nói cháu trai như vậy, khi còn nhỏ con cũng là nhăn dúm dó.”

“A? Nương ngài gạt con, khi còn nhỏ con cũng như vậy?” Lục Thanh Viện thực rõ ràng không muốn tiếp thu đáp án này.

Phùng Minh Ngọc cũng không nói rõ với nàng, “Mang hai tiểu tỷ muội của con đi ra ngoài chơi đi, nhưng đừng đến hồ sen, chú ý an toàn.”

“Đã biết nương, dì, Viện Nhi xin lỗi không tiếp được.”

Nhìn ba tiểu nha đầu rời đi, Đường Mẫn cười nói: “Hôm nay mời người không nhiều lắm sao?”

“Chỉ là mấy nhà tương đối giao hảo ở Thịnh Kinh, còn có nhà mẹ đẻ của tỷ cùng với mấy tỷ muội tương giao tương đối tốt của tức phụ Trác Nhi, muội cũng biết việc Gia Châu phủ, bệ hạ đang trong cơn thịnh nộ, trong kinh ai cũng không dám bốn phía phô trương lãng phí, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể ở trong phủ đơn giản xử lý một phen, tất cả chờ sau khi bên kia chấm dứt, một tuổi có thể làm long trọng cho hắn.”

“Như vậy cũng tốt, hiện tại đúng là nơi đầu sóng ngọn gió, Hầu gia còn ở trong triều làm quan, nếu bị ngự sử hạch tội, vậy không tốt.”

Phùng Minh Ngọc lại che miệng cười, “Hôm nay Tô Ngự Sử chính là ở trong phủ chúng ta.”

“Vậy sao không nhìn thấy Tô phu nhân? Còn chưa tới sao?”

“Muội tới chậm chút, hiện tại các nàng đều ở trong sân nói chuyện với mẫu thân. Nếu muội xem Trung Nhi rồi, chúng ta cũng qua đi.” Phùng Minh Ngọc dứt lời, lôi kéo nàng đi hậu viện.

Còn chưa đến gần bên kia liền nghe được tiếng nói chuyện, trong đó có người quen, cũng có người không quen biết, bọn người Dung Thu Thiền ở đây, cũng có mấy phu nhân lạ mặt.

Đường Mẫn vừa đến, mấy phụ nhân liền đứng dậy thỉnh an Đường Mẫn, Đường Mẫn cũng dần dần thích ứng thân phận này, kêu mọi người miễn lễ ngồi xuống.

“Chúc mừng phu nhân.” Nhìn sắc mặt Hầu phu nhân hồng nhuận, năm nay không đầy sáu mươi, cũng đã làm tổ nãi nãi, bốn thế cùng đường, làm người vui sướng.

“Nha đầu xem Trung Nhi chưa?” Hầu phu nhân thực thích đứa nhỏ này, cho dù hiện giờ là công chúa, trước nay đều không bị mất bản tính, ngược lại Thái Hậu vốn chỉ muốn mượn nàng để giải nỗi khổ tưởng niệm con gái, cũng dần dần lưu tâm, phàm là thời gian dài nàng không tiến cung, chắc chắn phái người đi Bùi phủ nhìn xem tình huống, nếu nàng có rảnh, sẽ sai người mời vào cung, luôn lưu lại dùng cơm trưa hoặc bữa tối mới để nàng rời đi, nhưng chưa từng lưu tại trong cung qua đêm, đại khái cũng biết phu thê nàng tình thâm.

“Xem qua, thực đáng yêu, tay nhỏ mềm như bông.” Nghĩ đến xúc cảm rất nhỏ kia, nàng thích vô cùng.

“Con nhà người ta trước sau đều là nhà người khác, năm đó ta cũng bằng tuổi con sinh Thế Tử, nha đầu cũng chớ hâm mộ nhà người khác, con cũng sắp rồi.”

“Con biết, chỉ là trong khoảng thời gian này triều cục khẩn trương, vẫn nên chờ phương nam lũ lụt xử lý xong rồi nói sau.”

“Đúng vậy, mới mấy ngày đã chết bảy vạn người, làm sao lòng người không đau.” Cho dù những người đó đều là người xa lạ, chỉ cần vừa nhớ tới con số bảy vạn, đều sẽ làm lòng người phát run.

Không khí trở nên thoáng cô đơn, mà lúc này, một tiểu nha đầu từ bên ngoài tiến vào, nói hai câu bên tai Hương Thảo.

Hương Thảo nghe xong, cúi đầu nói với Đường Mẫn: “Phu nhân, trong phủ người tới, nô tỳ đi bên ngoài nhìn xem tình huống.”

“Đi thôi.”

Hương Thảo một đường chạy đến trước cửa Trung Nghĩa Hầu phủ, liền thấy được Tiểu Chung đi theo bên người Quách quản gia.

Tiểu Chung nhìn thấy Hương Thảo, cười nói: “Hương Thảo, phu nhân đâu?”

“Phu nhân ở bên trong nói chuyện với Hầu phu nhân, trong phủ xảy ra chuyện gì sao?”

“Trong phủ chúng ta có người tới, là thông gia lão gia và thái thái, Quách quản gia đã sai người đi thôn trang báo tin, sau đó sai ta tới nói cho phu nhân một tiếng.”

Hương Thảo vừa nghe, cảm thấy kỳ quái, nàng từng gặp thông gia thái thái và lão gia, bọn họ tuyệt đối không phải cha mẹ hồ đồ, sẽ không vì thân phận hiện tại của phu nhân mà nhân cơ hội dán lên, nói vậy cũng chỉ có thể thuyết minh trong nhà xảy ra chuyện?

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?

Hương Thảo trở về nói chuyện này với Đường Mẫn, trong lòng nàng cũng khó hiểu.

Theo nàng hiểu biết hai vợ chồng kia, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không vào kinh tìm chính mình.

Rốt cuộc lần trước trở về, thái độ nàng đối với Trương thị có chút quá mức, lời nói cũng có chút ly tâm.

“Ngươi đi tiền viện nói cho biểu ca một tiếng, nói ta đi về trước.” Nàng dặn dò Hương Thảo, quay qua nói với Hầu phu nhân: “Phu nhân, trong phủ có khách tới, yến hội hôm nay chỉ sợ con phải vắng họp.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Phùng Minh Ngọc tiến lên thấp giọng hỏi.

“Cũng không phải.” Đường Mẫn lắc đầu, “Cha mẹ muội từ Kinh Châu phủ đến, có lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì, muội phải trở về nhìn xem.”

Phùng Minh Ngọc vừa nghe, nói: “Vậy muội sớm trở về nhìn xem, bọn họ đi thật xa đến, trong nhà không ai, chắc đang lo lắng, nếu không có việc gì, mang cha mẹ muội lại đây đi, nơi này cũng không có người ngoài.”

“Cái này phải để Minh Ngọc tỷ thất vọng rồi, cha mẹ muội đều là tính tình nội hướng, đột nhiên thấy nhiều người như vậy, đừng nói là ăn cơm, có lẽ ngồi cũng ngồi không xong, ngày khác lại mời Minh Ngọc tỷ qua phủ, trời ấm áp, mang theo Trung Nhi qua đi.”

“Được, cái này không cần muội nói.” Phùng Minh Ngọc cũng không nói lâu lắm, thúc giục nàng nhanh hồi phủ.

Minh An Ninh thấy nàng rời đi, hỏi: “Sao lại trở về rồi?”

“Nói là cha mẹ nàng từ Kinh Châu phủ đến đây, đại khái là có việc gì.” Phùng Minh Ngọc nói đơn giản hai câu, liền tiếp đón khách nhân.

Trong thư phòng, tụ tập vài người, kỳ thật biểu tình mọi người đều có chút nghiêm túc.

Đặc biệt là Chu Vô Cực, từ sau ngày ấy, vẻ mặt hắn nhìn Bùi Cẩm Triều đều quái quái, giống như đầy bụng muốn hỏi, lại trước sau không biết nên hỏi như thế nào, hoặc là có nên hỏi hay không.

Hôm nay Bùi Cẩm Triều nói rất ít, gần như là người khác không hỏi, hắn sẽ không phát biểu ý kiến chính mình.

Rốt cuộc người ở đây quan hệ tốt với Lục Thịnh, cũng không có nghĩa là quan hệ tốt với hắn, thoáng một cái không cẩn thận liền có khả năng lộ.

“Lần này chuyện ở Gia Châu phủ phi thường khó giải quyết, cũng không biết Đoạn đại nhân có thể ứng phó hay không.”

“Đoạn Tướng chỉ là một giới quan văn, hơn nữa là đương triều nhất phẩm, như vậy đều bị Hoàng Thượng phái đi ra ngoài, có thể thấy được hiện giờ thế cục triều đình đã không bình thường.”

“Đoạn Tướng làm quan thanh liêm, hơn nữa rất được Thánh Thượng tín nhiệm, nếu giao cho người khác, khoản cứu tế chỉ sợ sẽ mười không còn hai, Thánh Thượng cũng biết rõ ràng, cho dù là quan văn, cũng không thể không dùng.”

Bên này nói ngươi tới ta đi, nước miếng bay tứ tung, Bùi Cẩm Triều và Lục Thịnh ngồi cùng nhau thấp giọng nói chuyện.

“Chuyện này chỉ sợ có nội tình, đầu năm huynh đi qua kênh đào, tòa đập lớn kia vẫn thực kiên cố, sao lại đột nhiên sụp xuống, còn bao phủ nửa tòa thành, nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị.”

“Đệ cũng nghĩ tới, có lẽ sau lưng có âm mưu gì cũng không chừng.” Bùi Cẩm Triều nhìn lá trà xanh biếc dưới đáy ly, “Đệ không biết đập kia lớn như thế nào, nhưng có thể bao phủ nửa tòa thành, đập này xem như vô dụng, lần này khoản tiền triều đình phân phối chỉ sợ không phải một số lượng nhỏ, có lẽ mấy trăm vạn lượng mới có thể bổ khuyết chỗ trống này, nhưng huynh có nghĩ tới không, lấp kín chỗ trống bên này, quân lương tháng ba lại nên như thế nào? Lần này có người nương Giang Nam lũ lụt, muốn nuốt Minh gia quân.”

“Một nam một bắc, cách đâu chỉ mấy ngàn dặm, đầu ai lớn như vậy, có thể nghĩ tới Minh gia quân, huynh……”

Lời nói chưa nói xong, đôi mắt Lục Thịnh đã trừng đến tròn xoe, mang theo khiếp sợ nhìn Bùi Cẩm Triều.

“Đệ là nói, có người muốn chọc trời?”

Bùi Cẩm Triều suy nghĩ sâu xa gật đầu, “Đây cũng là có thể đoán trước, rốt cuộc lần này phiên vương hồi kinh, chỉ cần thoáng lưu tâm chút liền có thể tìm hiểu thế cục trong triều bảy tám phần, hiện giờ một nửa giang sơn thiên hạ Lưu gia rơi xuống trong tay Tiền gia, thân là con cháu Lưu gia, ai có thể khoanh tay đứng nhìn. Lần này chuyện ở Gia Châu có lẽ dễ dàng, kế tiếp chỉ sợ sẽ phiền toái không ngừng.”

Hắn nói không khác gì tiếng sấm rơi vào tai Lục Thịnh, thật sự là một chuyện lớn khó lường.

“Vậy đệ chuẩn bị ứng phó như thế nào?”

Bùi Cẩm Triều nhìn Lục Thịnh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, “Vì sao đệ phải ứng phó? Chyện này làm sao tiểu quan hạng bét như đệ có thể nhúng tay, tự nhiên là ngồi làm ngư ông hoàng tước.”

Lục Thịnh còn muốn hỏi gì, bên ngoài Thẩm Khang đi đến.

“Gia, thông gia lão gia và thái thái tới kinh, phu nhân đã trở về trước, phu nhân phái Hương Thảo tới báo ngài một tiếng.”

Bùi Cẩm Triều nghe vậy, đứng lên sửa sang vạt áo, “Nhạc phụ nhạc mẫu tới, ta cũng không ở nơi này quấy rầy, mấy ngày nay tạm thời án binh bất động.”

Lúc sau khiến cho Thẩm Khang gọi Đường Hạo lại đây.

“Huynh đã biết.”

Mọi người nhìn thấy Bùi Cẩm Triều phải đi, đều sôi nổi đứng dậy đưa tiễn, dù sao hôm nay người tới chức quan đều không phải đặc biệt cao, hơn nữa trong lén lút quan hệ cũng không tệ, ai cũng không lên mặt.

Đường Mẫn về phủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vợ chồng Đường Võ câu nệ ngồi trong phòng khách, lúc này trước mặt hai người bày nước trà điểm tâm, quần áo mới tinh, nhưng chung quy là một đường phong trần, có chút mệt mỏi.

“Cha mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Sao không truyền tin đến trước, con sai người trong nhà đi đón.”

Nhìn thấy con gái, hai người vội vàng đứng lên, Trương thị muốn nói gì, lại bị Đường Mẫn một lần nữa ấn trở lại ghế, “Cha mẹ ngồi xuống rồi nói, nơi này lại không phải nhà người khác, không cần câu nệ, chỉ có hai người vào kinh sao? Sao Dĩnh Nhi không cùng tới?”

“Dĩnh Nhi ở nhà không đi, lần này chúng ta đén đây, là mang đại bá và đại bá nương con trở về.”

Đường Mẫn vừa nghe, tức khắc nhăn mày.

“Nương là nói, đại bá và đại bá nương vào kinh?”

Trương thị gật đầu, “Đúng vậy, không biết khi nào vào kinh, gia nãi con biết, thiếu chút nữa tức giận ngất xỉu, sau đó sai nương và cha vào kinh, nghe nói bọn họ còn mang Hân Nhi đi.”

“Không phải Đường Hân ở Trương gia sao? Thiếp thất không thể tùy ý bước ra cửa, làm sao đại bá và đại bá nương có thể mang Đường Hân đi? Hơn nữa nàng còn sinh hài tử.” Đường Mẫn thật đúng là rất bội phục đại phòng, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, không có bọn họ không làm được.

Cẩ ngày chỉ biết gây chuyện, không làm được chuyện gì đứng đắn.

Mắt nhìn sắp giữa trưa, Đường Mẫn sai phòng bếp dọn cơm, “Sắp buổi trưa, cha mẹ cũng mệt mỏi, thời gian ở kinh thành cứ việc ở lại đây, con sẽ phái người đi bên ngoài tìm một nhà đại bá, trước khi ăn cơm cha mẹ đi tắm rửa trước, nhẹ nhàng thân mình, trong chốc lát Đường Hạo sẽ theo biểu ca trở về.”

Nâng tay Trương thị, mang theo hai vợ chồng đi hậu viện, cha mẹ chồng không ở trong phủ, cho bọn họ ở tạm Đàn Hương viện vậy.

An trí hai người xong, nàng sai người chuẩn bị nước và quần áo, liền đi phòng bếp.

Mới vừa đi qua chỗ ngoặt, liền nhìn thấy Bùi Cẩm Triều mang theo Đường Hạo trở về.

“Đại tỷ, cha mẹ tới sao? Ở nơi nào?” Đường Hạo vừa vào cửa, liền giương giọng hỏi.

“Mấy ngày nay cha mẹ ở lại Đàn Hương viện, hiện tại đang tắm gội thay quần áo, đợi lát nữa đệ lại qua, đi về thay quần áo trước đi, trong chốc lát muốn ăn cơm.”

“Dạ.”

Bùi Cẩm Triều đi lên trước, thấy giữa mày nàng không kiên nhẫn, giơ tay nhẹ điểm một chút, hỏi: “Sao đột nhiên cha mẹ lại vào kinh, nếu muốn tới, có thể phái người truyền tin, ta sai người đi đón.”

“Ai, không có việc gì bọn họ tự nhiên sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới, lần này là lão gia tử sai hai người bọn họ đến đây, nghe nói đại bá và đại bá nương từ Trương gia mang Đường Hân đi, tới kinh thành tìm người.”

“A, còn có chuyện như vậy.” Bùi Cẩm Triều đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, “Mẫn Mẫn có biết kết cục của trốn thiếp là bị đánh chết không.”

“……!” Đường Mẫn ngạc nhiên, không thể tin tưởng nhìn Bùi Cẩm Triều, “Ý biểu ca là, nếu Trương gia truy cứu, Đường Hân sẽ chết?”

Bùi Cẩm Triều lôi kéo tay nàng, chậm rãi đi vào tiền đường.

“Kết cục của trốn nô và trốn thiếp là giống nhau, khế bán mình ở trong tay chủ tử, chủ tử có thể cho ngươi ân điển thả ngươi ra ngoài, đi quan phủ tiêu trừ nô tịch, nhưng nếu ngươi tự mình chạy trốn, vậy cũng không phải là nói giỡn.”

Hắn ngữ điệu nghiền ngẫm mà nhàn nhã, nơi nào có hương vị “không phải nói giỡn”.

“Mặc kệ như thế nào, đây đều là một mạng người, ta không thích Đường Hân cỡ nào, cũng không có đạo lý nhìn nàng bị đánh chết, biểu ca vẫn nên phái người tìm trong kinh thành đi, ta cảm thấy thực mau Trương gia cũng sẽ đuổi tới, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ liên lụy đến biểu ca.” Nói xong, ấn tượng của nàng về Đường Hân càng là kém tới cực điểm.

Một người tìm đường chết không quan trọng, còn muốn liên lụy đến người khác, đây là đạo lý gì.

“Yên tâm đi, ta sẽ phái người đi tìm, chỉ cần bọn họ ở kinh thành, liền sẽ tìm được.”

Bùi Cẩm Triều nghĩ, nếu lúc trước hắn cưới Đường Hân, có lẽ không được mấy ngày, hắn sẽ tự tay giết chết nữ nhân kia, miễn cho còn sống mất mặt vướng bận.

“Nhưng nàng cũng không cần lo lắng, nếu bọn họ thật sự tới kinh thành, trời xa đất lạ, khẳng định sẽ đến Bùi phủ tìm nàng, đến lúc đó sai người đưa bọn họ trở về là được.”

“Cũng chỉ có thể như thế.”

Đường Hạo nhìn thấy cha mẹ đột nhiên vào kinh thành, ngoài ý muốn đồng thời cũng phi thường vui vẻ, lôi kéo bọn họ hỏi cái này hỏi cái kia, một khắc cũng không dừng.

Đường Mẫn lôi kéo Trương thị, cẩn thận dò hỏi chuyện Đường Hân, được đáp án rất làm người thổn thức.

Thì ra từ lần đó trở về, tình cảnh của Đường Hân ở Trương gia rất không ổn, ngay cả Trương Bỉnh Khôn cũng không đi trong phòng nàng.

Con trai Đường Hân từ khi ra đời đã rất suy yếu, cả ngày dựa vào chén thuốc, chung quy không chịu đựng được hết tháng giêng đã chết non.

Bởi vì hài tử tuổi quá nhỏ, cũng không thể bố trí quan tài, Trương lão gia chỉ sai người dùng một bình gốm chứa thi thể tiểu hài tử, sau đó chôn trên núi bên ngoài thị trấn.

Con trai không còn, Đường Hân cả người đều thay đổi, nghi thần nghi quỷ, lầm bầm lầu bầu, tuy Trương thiếu nãi nãi cũng tìm đại phu chẩn trị cho nàng, nhưng trước sau đều không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Sau đó đầu tháng, Đường Hân đã không thấy tăm hơi, trải qua dò hỏi, bọn họ biết được Đường Hân bị vợ chồng Đường Văn mang theo rời đi Trương gia, phương hướng hình như đúng là đường tới kinh thành.

Cho nên, không ai biết chính xác rốt cuộc ba người bọn họ có tới kinh thành hay không.

Kể từ đó, tình huống giống như trở nên có chút khó giải quyết.

Nhưng Bùi Cẩm Triều lại biểu hiện rất bình tĩnh, hắn nhận định người một nhà kia nhất định sẽ đến kinh thành tìm Đường Mẫn.

Cho dù vợ chồng Đường Võ vào kinh thành, Đường Hạo cũng không ở nhà lâu, ngày thứ hai liền quay lại thư viện.

---

Trên quan đạo cách kinh thành mấy chục dặm, ba người quần áo cũ nát đang thở hổn hển lên đường.

“Nương, con thật sự mệt đi không nổi nữa, chúng ta nghỉ chân một chút đi.” nữ nhân gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương nói với một bà tử khác.

Nữ nhân này đúng là Đường Hân, nhưng lúc này Đường Hân quần áo cũ kỹ rách nát, trên mặt cũng đầy bụi đất, mặt vàng như nến, không còn thanh tú như khi chưa xuất giá.

Mà Trần thị cũng không tốt hơn bao nhiêu, thân mình vốn mượt mà, một tháng qua đã bị ngao thành người gầy, cũng không dễ dàng.

Nhìn con gái, trong lòng Trần thị khó chịu vô cùng, một nhà ba người bọn họ đã hai ngày không có gì ăn, vốn dĩ Đường Hân từ Trương gia mang ra tới một ít trang sức và bạc vụn, cũng bị người ta đòi lộ phí, còn bị ăn trộm, hiện giờ trên người một đồng tiền cũng moi không ra.

Lúc này ba người đều là đói đến trước ngực dán sau lưng.

“Cha nó à, còn có gì ăn không?” Trần thị nhìn trượng phu.

Đường Văn cũng hữu khí vô lực lắc đầu, “Một đồng tiền chúng ta cũng không có, lấy gì mà ăn?”

Nghe được lời này, mẹ con Trần thị tức khắc kiệt sức, đặt mông ngồi trên đống đất cạnh quan đạo, một bước cũng đi không nổi.

“Nghe người nọ nói, đến kinh thành còn mấy chục dặm đường, nếu chúng ta nhanh lên, buổi tối liền đến, tới rồi có thể có ăn.”

Đường Hân vừa nghe, đáy lòng lửa giận dâng lên não.

Nàng cực kỳ hận Đường Mẫn, nhưng lại không thể không đi tìm.

Nàng biết kết cục của trốn thiếp, nhưng nếu không trốn, nàng ở Trương gia cũng không có một ngày lành.

Hiện giờ nếu muốn giữ mạng sống, chỉ có thể tìm Đường Mẫn.

Nguyên nhân chính vì biết, nàng mới không phục, không thoải mái, cảm xúc phẫn nộ thậm chí cắt đứt đại não truyền cảm giác đói khát.

“Chúng ta nhanh lên đi.” Nàng lạnh mặt đứng lên nhìn về phía trước, ở phía trước tòa thành trì kia, Đường Mẫn liền ở bên trong.

Vốn dĩ vị trí kia thuộc về nàng, biểu ca cũng là của nàng, nếu không có Đường Mẫn, nàng cần gì rơi xuống hoàn cảnh như bây giờ, chính mình hiện tại đều do Đường Mẫn mà ra, nàng sống không tốt, Đường Mẫn cũng đừng mơ sống thoải mái.

Nhìn Đường Hân ném chân đi phía trước, cho dù Trần thị mệt như thế nào, cũng phải đi theo.

Chỉ là mới vừa đi không được vài bước, đôi chân mềm nhũn nhào trên mặt đất, thân mình ngã lên đá, đau đến mức kêu thảm thiết.

Đường Hân quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần thị, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét và không kiên nhẫn, nhưng vẫn xoay người, giúp đỡ Đường Văn đỡ nàng lên.

Xem bộ dáng này, bọn họ là đi không nổi nữa, đêm nay cũng chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời hoang dã, trước dưỡng dưỡng tinh thần, sáng mai lại đi kinh thành.

Lúc này, nơi xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó một chiếc xe ngựa tố nhã chạy băng băng mà đến.

Bọn họ cũng không đứng dậy thỉnh cầu hỗ trợ, đơn giản là vì một đường đi tới, mỗi lần cản xe ngựa muốn nhờ người khác cho quá giang đoạn đường, đều không có người nguyện ý phản ứng bọn họ, càng đừng nói xe ngựa trước mắt, vừa thấy liền biết chính là người có thân phận mới có thể ngồi.

“Tiểu thư, bên ngoài có ba người.” Một tiểu nha đầu đang thăm dò cảnh sắc bên ngoài, phát hiện một nhà Đường Văn, quay đầu lại nói với nữ tử ngồi trong xe.

Nàng kia thực đẹp, tuy không bằng Thịnh Tư Nghiên, nhưng cũng thanh lệ mà không trần tục, chỉ là ánh mắt lộ ra cao ngạo.

“Bên ngoài có người không phải thực bình thường sao?” Ngay cả giọng nói đều đặc biệt dễ nghe, giống như châu ngọc rơi xuống, nước suối trong trẻo.

“Dạ, ba người nhìn giống ăn mày, nhưng một nữ tử trong đó lại mặc hàng lụa, đại khái là vừa làm ăn mày không bao lâu.” Nha đầu lẩm nhẩm lầm nhầm nói.

Nha hoàn vừa nói như vậy, nàng kia cũng có chút tò mò, xốc lên một khe hở nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên như thế.

“Giang Thành, đi hỏi xem ba người bọn họ là chuyện như thế nào.”

“Dạ, tiểu thư.”

Hộ vệ cưỡi ngựa rời đoàn xe, trở lại chỗ Đường Văn, đơn giản dò hỏi vài câu, sau đó trở về kể chuyện ba người cho nữ tử kia.

Nữ tử nghe vậy, mày đẹp hơi nhướng, bên môi mang theo ý cười như có như không.

“Thú vị, bọn họ lại là thân tộc của Đoan Tuệ công chúa.” ngón tay trắng nõn oánh nhuận của nàng nhẹ vỗ về vòng ngọc trên cổ tay, cười nói: “Cho ba người bọn họ lên xe ngựa phía sau, vừa lúc tiện đường, tiện thể mang đi, cũng coi như cho công chúa kia một phần ‘nhân tình’.”

“Dạ!” Hộ vệ được mệnh lệnh, một lần nữa giục ngựa trở lại trước mặt ba người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Tiểu thư chúng ta thiện tâm, cố ý dặn dò tiện thể mang theo các ngươi đoạn đường, vừa lúc đều là đi kinh thành, ba người các ngươi đi xe ngựa phía sau đi.”

Ba người vừa nghe, không nghĩ tới đối phương có thể chủ động mời bọn họ, vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ.

Mặc kệ đối phương là dạng người gì, tóm lại chỉ cần ngồi xe ngựa, thực mau có thể tới kinh thành, đêm nay không cần ăn ngủ ngoài trời hoang dã mới là quan trọng.

Phía trước, tiểu nha đầu kia nhìn nữ tử, bĩu môi hỏi: “Tiểu thư, ba người bọn họ thực dơ, đừng làm dơ xe ngựa của chúng ta.”

Nữ tử nhìn nha đầu kia tức giận đô đô miệng, cười nói: “Xe ngựa ô uế ném là được, cũng không biết người nếu ô uế, có thể cũng bị ném hay không.”

Tiểu nha đầu không rõ, “Người ô uế tắm rửa là được, sao lại ném a?”

Nữ tử hờn dỗi trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn, sau đó dựa vào trên gối dựa Hỉ Thước đăng mai, nhắm mắt lại, lông mi cong vút tạo ra nhàn nhạt bóng ma.

“Ngươi sẽ không hiểu.”

Bởi vì xe ngựa phía sau ngồi ba nha hoàn, Đường Văn tự nhiên bị an trí ở càng kéo xe, ba nha hoàn bên trong xe ngựa nhìn thấy hai nữ nhân dơ hề hề đột nhiên tiến vào, đều sôi nổi nhích lại gần nhau, nhường ra vị trí cho hai người các nàng.

Trần thị da mặt dày, nhìn thấy trên bàn có điểm tâm, tức khắc tham lam nhìn chằm chằm nuốt nước miếng.

Trong đó một nữ tử nhìn thấy, che miệng cười trào phúng, sau đó đẩy điểm tâm đến trước mặt Trần thị, cười nói: “Ăn đi, xem ra các ngươi đều đói lả.”

Lời nói thì dịu dàng, ánh mắt lại lộ ra châm chọc và cười nhạo.

Bàn tay Đường Hân súc ở cổ tay áo nắm thật chặt, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, không ngừng nói cho chính mình phải bình tĩnh.

Nhưng Trần thị cũng đã không quan tâm, cầm lấy điểm tâm mồm to nhấm nuốt, còn kêu Đường Hân và Đường Văn bên ngoài cũng ăn nhiều một chút.

Đường Hân không đáp lại, cũng không ăn, cho dù đã đói bụng đến sắp chết, nàng cũng muốn giữ tư thái, bởi vì nàng tin, tôn nghiêm của nàng tuyệt đối không phải mấy khối điểm tâm có thể so được.

“Vài vị cô nương là ở phủ nào?” Trần thị vừa ăn vừa hỏi, khi nói chuyện còn phun điểm tâm, làm ba nha hoàn ghê tởm nhíu mày, lại phải chịu đựng, đây chính là người tiểu thư kêu mang theo, cho dù các nàng lại kiều quý, cũng không dám phản bác.

“Bình Nam Vương phủ, các ngươi biết không?” Một nữ tử kiêu ngạo nói.

Trần thị vừa ăn vừa lắc đầu, “Không biết!”

“Bà là người Đại Vinh sao? Ngay cả Bình Nam Vương hiển hách uy danh cũng không biết?” cô nương nhỏ tuổi nhất tức khắc không muốn nói tiếp, nhưng theo sau nghĩ đến các nàng chẳng qua là ăn mày, không biết cũng không gì đáng trách, chỉ là trong lòng không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, không phản ứng bọn họ.

Mà trong lòng Đường Hân lại có chủ ý.

Ở Trương phủ, nàng cũng không phải hai mắt bị bôi đen, vương phủ là nơi nào, tuy nàng chưa từng gặp, cũng biết chút chút, nếu có thể được phong vương, thân phận tuyệt đối là cao dọa người.

Lần này có lẽ có thể nương thế lực của bọn họ, làm Đường Mẫn thân bại danh liệt.

Vốn dĩ thê tử của Bùi Cẩm Triều nên là nàng, là Đường Mẫn mặt dày vô sỉ vội vàng gả cho biểu ca, thậm chí còn thiết kế gả nàng cho một kẻ hỗn đản làm thiếp, tất cả đều là Đường Mẫn ác độc tính kế.

Lúc này vào kinh, nàng tuyệt đối phải kéo Đường Mẫn xuống, tuyệt đối phải trở thành người trên người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv