Đảng Thái Hậu có lẽ căn bản không để bụng núi sông rung chuyển, bọn họ duy nhất để ý chính là Đại Vinh bị ngoại địch xâm lấn, tổn thất sẽ là ích lợi Tiền gia bọn họ.
Một loạt chuyện giống như một mớ dây rối không thể cởi bỏ, rút dây động rừng, cho nên Đại Vinh vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
“Lúc Trân Phi còn ở nhà không thấy có bao nhiêu bản lĩnh, ai biết tiến cung lại có ma lực lớn như vậy, Trình gia cũng không đơn giản.”
Phùng Minh Ngọc nói, biểu tình không phải thực thích, ngược lại có chút hương vị chán ghét.
“Toàn bộ Thịnh Kinh, ai không biết tỷ chán ghét Trình Nghê Thường, chỉ là người đã chết, đối phương cũng không đắc tội tỷ, cần gì phải thế.” Giọng Minh An Ninh ngọt nị nị.
Phùng Minh Ngọc hừ lạnh nói: “Thích một người có lẽ cần lý do, nhưng chán ghét một người, ánh mắt đầu tiên liền quyết định, năm đó lần đầu tiên tỷ nhìn thấy Trình Nghê Thường, cũng đã chán ghét nàng, chưa thấy qua nữ nhân nào ghê tởm như vậy.”
Ba người hai mặt nhìn nhau, sau đó im lặng.
Được rồi, nàng đều dùng lý do như vậy, các nàng còn có thể nói gì.
Kỳ thật nói đến cùng, có lẽ trong lòng nàng oán trách chính là Duệ Vương Thế Tử, dù sao Lâm Tuệ Âm là một trong số bạn tốt không nhiều lắm của nàng.
“Tiểu Mẫn, mấy ngày nữa sẽ yết bảng, gia nhà ta nói lần này phu quân muội tất nhiên sẽ đứng hàng tam giáp.”
Đường Mẫn biết Bùi Cẩm Triều có bản lĩnh, đứng hàng tam giáp có lẽ nằm trong khả năng.
“Hy vọng có thể mượn lời tốt lành của Minh Ngọc tỷ.”
Người nhiều, tự nhiên phải phân hai bàn dùng bữa, trên bàn cơm mọi người đều nói đồ ăn Bùi phủ rất ngon, còn hỏi đầu bếp này tìm ở đâu.
Tóm lại bữa cơm này có thể nói là khách và chủ đều vui, trước khi đi, Minh An Ninh còn lôi kéo tay Tô Bình Vân, nói về sau thường xuyên tới Bùi phủ làm khách, làm ngự sử đại nhân gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong, nhìn vài người Bùi Cẩm Triều, cười bất đắc dĩ.
Ngày hội trung thu, trong cung cũng mở tiệc, quan viên Thịnh Kinh từ tứ phẩm trở lên dắt vợ dắt con đi trong cung dự tiệc, nhà huân quý tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà mặc kệ bên ngoài như thế nào, ít nhất ở Bùi phủ, vợ chồng son rất có tư có vị.
Trung thu qua, kết quả thi cũng được công bố, Bùi Cẩm Triều vẫn tiếp tục được đệ nhất danh, điện tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền, hắn chính là thí sinh thứ hai tam nguyên thi đậu của Đại Vinh triều, tự nhiên nhân tài bậc này lọt vào mắt Hoàng Thượng và đám người Thái Hậu.
“Bùi Cẩm Triều, chữ viết cực có khí khái, hơn nữa bối cảnh đơn giản, lần này khoa cử khó được xuất hiện một người văn chương tốt như vậy.” Thái Hậu ngồi trong thư phòng, nhìn hồ sơ quan chủ khảo đưa lên, đúng là Bùi Cẩm Triều.
Hiện giờ triều đình hết sức thiếu nhân tài, tuy phần lớn quan viên đều phụ thuộc vào bà, nhưng chân chính có năng lực lại không có bao nhiêu, phàm là có chút bản lĩnh, nguyện trung thành đều là Lưu gia.
Thái Hậu muốn mưu đoạt giang sơn Lưu gia, lại trước sau tìm không thấy chỗ đột phá, đơn giản là vì nếu bà thật sự làm vậy, phiên vương bên ngoài chắc chắn sẽ mang theo trọng binh vào kinh cần vương, đến lúc đó Tiền gia tất nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thậm chí để tiếng xấu muôn đời, đương nhiên thành công chính là ý trời đã định, chỉ là hiện tại trong tay bà cũng không có bao nhiêu nhân tài, phần lớn là tham sống sợ chết, luyến quyến quyền thế.
Nếu Bùi Cẩm Triều thật có dã tâm, bà không ngại cho hắn một cơ hội, nếu không người có thể viết ra văn chương cẩm tú như vậy, bà tuyệt đối không yên tâm để hắn lưu lại kinh thành bị đối phương mời chào.
Điện tuyển ở đầu tháng chín, trước đó, Bùi phủ đã bị đông đảo người theo dõi, không ít người trong kinh thành đều trong tối ngoài sáng tìm hiểu tin tức của Bùi Cẩm Triều, thậm chí ngay cả Đường Mẫn cũng bị “tìm tòi”.
Trước khi không có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Đường Mẫn có lẽ là an toàn, nói đến cùng cũng chỉ là thê tử của một thí sinh, nhưng hiện giờ nàng lại chính thức bị đông đảo đôi mắt theo dõi.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, khi Vĩnh An công chúa bệnh tình nguy kịch cũng không nhìn thấy quá nhiều mệnh phụ, cho nên trước mắt nàng còn xem như an toàn.
“Mấy ngày nay, trong phủ ngoài phủ chúng ta đều rất náo nhiệt, lúc ra cửa cứ cảm thấy bị rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, hiện tại biểu ca chính là người được chọn đứng đầu cho vị trí Trạng Nguyên.”
Bùi Cẩm Triều vân vê con cờ gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, đại khái là bị Thái Hậu theo dõi, những người đó luôn muốn trước tiên tra xét tình báo, sau đó đi chỗ Tiền Thái hậu tranh công.”
“Vậy chẳng lẽ trước khi biểu ca tham gia điện tuyển, ta đều không thể ra cửa?” Ngày thường nàng cũng rất ít ra cửa, phàm là ra cửa cũng chỉ đi mấy cửa hàng ở kinh thành một chút, cho nên như thế nào đều không sao.
Bùi Cẩm Triều và Đường Mẫn không mưu mà hợp, chỉ là có chút chuyện chung quy không thể tránh.
“Không cần câu ở nhà, muốn ra ngoài khi nào cũng được, sớm muộn gì cũng muốn mang nàng ra cửa.”
Đường Mẫn nhấp môi cười, tiến lên chống tay trên trường kỷ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Bùi Cẩm Triều, hài hước nói: “Biểu ca mang ta ra cửa có thấy mất mặt không? Dù sao ta cũng không phải cái gì danh môn khuê tú.”
“…… Phu nhân dung mạo tuyệt sắc, tài tình xuất chúng, công chúa cũng không bằng, tốt hơn rất nhiều danh môn khuê tú, nếu ngày sau phu nhân thăng chức rất nhanh, chớ nên vứt bỏ vi phu.”
Nàng vốn dĩ muốn ồn ào với Bùi Cẩm Triều, không nghĩ tới đối phương trực tiếp phản diễn, nam nhân này quả nhiên giỏi châm chọc người.
“Ta sẽ không vứt bỏ chàng, ai kêu biểu ca nhận người thích như vậy.”
“Gương mặt này có thể được phu nhân thích, cũng coi như phúc khí của ta.”
---
Thôn Đào Hoa, trong khoảng thời gian này, đại phòng xem như an phận.
Vừa trở về miễn bàn có bao nhiêu kiêu ngạo, tự nhận là ở trong thị trấn một đoạn thời gian, hơn nữa ở nơi đó còn có một tòa nhà, chính là cái đuôi đều phải giương tới trời cao.
Nhưng khi tin tức Bùi Cẩm Triều thi đậu truyền đến, bọn họ lập tức nịnh nọt nhị phòng lợi hại, làm vợ chồng Đường Khiêm đều nhìn không được.
Trong phòng bếp, Trương thị đang xắt rau nấu cơm, ngẫu nhiên khom lưng thêm một phen củi lửa.
Trần thị lại đứng trong phòng bếp, nhìn Trương thị bận rộn, cười ha hả nói: “Đệ muội, vẫn là Mẫn Nhi nhà muội có phúc khí, lúc trước nếu không phải Hân Nhi không gả cho biểu ca nàng, việc hôn nhân này còn nói không chừng, nhưng đây cũng là mệnh của Mẫn Nhi, mệnh của nàng tốt hơn Hân Nhi.”