Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 64: Lải nhải



Bên ngoài, Đường Mẫn mang theo Thúy Hồng bưng đồ ăn tiến vào, thấy hắn đứng dậy, nàng kêu Thúy Hồng dọn đồ ăn, chính mình còn tiến lên hầu hạ Bùi Cẩm Triều mặc quần áo.

“Đừng quên thuốc viên tối hôm qua Tôn lão dặn biểu ca mang, nhớ nói Thẩm Khang mang theo ba bộ quần áo cho chàng, mỗi ngày đều phải thay, mặc sạch sẽ thoải mái, tâm tình sẽ tốt hơn. Ăn uống toàn bộ đều ở trường thi, người nơi đó tính tình bất đồng, miễn cho có chút người không sạch sẽ, làm biểu ca không thoải mái. Ta sẽ sai Thẩm Kiện mang một ngày ba bữa đến cho Thẩm Khang, nếu biểu ca muốn ăn cái gì cứ việc sai bọn họ truyền lời cho ta, không cho lại giống như lần đó, lúc trở về bệnh ưởng ưởng.”

Bùi Cẩm Triều vừa mở mắt, liền nghe được tiểu thê tử lải nhải, nhưng giọng nàng mềm mại, biểu tình nhu hòa, nghe như thế nào cũng giống như thôi miên, hơn nữa vẫn là bài hát ru dễ nghe nhất trên đời.

“Mẫn Mẫn!” Hắn bất đắc dĩ mở miệng làm tiểu cô nương im lặng.

Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, không đợi nàng dời tầm mắt, đầu của hắn liền áp xuống, nhéo cằm nàng, đôi môi tương dán, lưu luyến mà tốt đẹp.

“Ta không phải tiểu hài tử, nàng nói ta đều biết, nhưng vẫn phải cảm tạ phu nhân chuẩn bị cho ta.”

“Chỉ biết nói nhiều, nhanh rửa mặt đi, miễn cho trì hoãn đi trường thi, bữa sáng đều là những món chàng thích, sáng nay ăn nhiều một chút, giữa trưa làm sủi cảo tôm bóc vỏ chiên cho chàng.”

“Được!”

Bùi Cẩm Triều phát hiện, tiểu tức phụ không có yêu thích gì khác, chỉ thích ăn, tuy không phải bữa bữa đều là thịt cá, nhưng cho dù chỉ là bữa cơm xoàng cũng rất đa dạng.

Trước đó vài ngày nàng làm cơm nắm, chính là dùng cơm tạo thành hình tam giác, bên trong cơm còn để quả mơ chua, thời tiết nóng bức, ăn một ngụm rất kích thích vị giác.

Dùng xong bữa sáng, Bùi Cẩm Triều ngồi xe ngựa ra phủ đi trường thi, Đường Mẫn ở trước cửa phủ tiễn hắn, sau đó trở về phòng tiếp tục ngủ nướng.

Trước cửa trường thi, Bùi Cẩm Triều lại gặp được Lục Thịnh và Chu Vô Cực.

“Các người tới đây làm gì?” Hắn cười, chẳng lẽ lo lắng hắn không thể thi đậu?

Đối với Bùi Cẩm Triều, Chu Vô Cực không thể nói là ấn tượng gì, không chán ghét cũng không thích nổi, nhìn thấy nam nhân nhỏ tuổi hơn bọn hắn rất nhiều, luôn cảm thấy đặc biệt khó nói.

Lục Thịnh ha ha cười nói: “Khẳng định không phải lo lắng đệ, chỉ là tới đưa đệ vào cống viện thôi, lần này quan chủ khảo là Dung đại nhân, quan giám thị là Lễ Bộ thị lang, đều thực thanh minh, đệ yên tâm.”

“Đệ biết.” Bùi Cẩm Triều nhẹ giọng cười nói, sau đó xoay người đi bên trong, “Nếu không, hơn một tháng nay đệ cũng không có khả năng nhàn tản như vậy.”

Lục Thịnh và Chu Vô Cực đều là người hàng năm tẩm dâm quan trường, hắn nói làm sao hai người có thể không rõ.

Nếu quan chủ khảo và quan giám thị không phải người thanh minh, hắn tự nhiên có biện pháp khác làm chính mình vẫn đứng đầu bảng.

“Thật đúng là một tiểu tử kiêu ngạo đến cực điểm, thật không biết loại người này tiến vào triều đình là tốt hay xấu.” Chu Vô Cực dứt lời, nói với Lục Thịnh: “Hôm nay đệ nghỉ phép, chúng ta đi uống vài chén đi.”

Lục Thịnh gật gật đầu, leo lên ngựa không cự tuyệt.

“Vô Cực, Cẩm Triều là người rất lợi hại, có lẽ hắn sẽ thay đổi cách cục Đại Vinh triều, hiện nay chỉ bằng Đoạn Vân Dật là không thể chống lại Tiền gia khổng lồ, tổ tiên chúng ta theo Thái Tổ vất vả đánh thiên hạ, sao có thể để Tiền gia tu hú chiếm tổ.”

Chu Vô Cực không chút để ý quét mắt nhìn Lục Thịnh, “Rốt cuộc hắn là ai, làm huynh để ý và coi trọng như vậy?”

Lục Thịnh đâu dễ mắc mưu, “Đừng nói cho huynh ngày ấy trở về, các đệ không phái người đi điều tra, chẳng lẽ còn muốn huynh giới thiệu bối cảnh của hắn?”

“Không cần, nhưng đệ muốn biết chính là chuyện chúng ta điều tra cũng điều tra không ra, nếu không một tiểu tử triền miên giường bệnh mười mấy năm, sao có thể làm huynh để ý như vậy, hơn nữa các ngươi biết nhau chỉ mới nửa năm.”

“Có vài người cho dù biết cả đời cũng không thể trở thành bằng hữu, mà có người chỉ là mới quen cũng đủ để đồng tâm hiệp lực, Cẩm Triều chính là người cho huynh cảm giác này.” Lục Thịnh ngước mắt nhìn Chu Vô Cực, “Các đệ không giúp hắn cũng không sao, nhưng đừng để huynh biết các đệ ở sau lưng làm khó hắn, nếu không ngay cả bằng hữu chúng ta cũng không thể làm.”

Chu Vô Cực thở dài trong lòng, quay đầu lại đồng dạng nghiêm túc nói: “Đệ chỉ là Khâm Thiên Giám, không có lực ảnh hưởng lớn như vậy.”

“Đừng cho là huynh không biết, chỉ cần đệ chịu hỗ trợ, chắc chắn sẽ có biện pháp, tuy huynh không muốn vào triều làm quan, nhưng cũng không muốn nhìn Đại Vinh ta bị quốc gia khác coi thường, một ngày nào đó nếu việc làm ăn của huynh mở rộng đến quốc gia khác, bị người ta hỏi vì sao Đại Vinh do nữ nhân cai trị, huynh thật không biết trả lời sao.”

“Hiện tại Đại Vinh không cho buôn bán với nước ngoài, muốn thông thương với quốc gia khác, huynh cũng nên cẩn thận.”

Đường Mẫn vẫn luôn ngủ đến giờ Tỵ canh ba mới thức dậy, lúc này cũng đã sắp giữa trưa.

Nàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi phòng bếp cùng Thúy Hồng chuẩn bị cơm trưa, sau đó sai Thẩm Kiện đi đưa cho Thẩm Khang.

“Phu nhân, Kinh Châu phủ đưa tới thư nhà.” Quách quản gia tiến vào đưa cho nàng một phong thơ.

Nhìn thấy chữ trên đó cũng không chỉnh tề, Đường Mẫn nhấp môi cười khẽ, là cha mẹ chồng đưa lại đây.

Nàng cầm thư đi vào thư phòng, lấy ra ngồi ở ghế trên lẳng lặng nhìn.

Thư tự nhiên là cha chồng viết, mẹ chồng không biết chữ, cũng không biết viết.

Phong thư tổng cộng có mười mấy trang, bên trong việc lớn việc nhỏ vụn vặt, rậm rạp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không cần đoán cũng biết, khẳng định là mẹ chồng ở bên cạnh nói, cha chồng đề bút viết, ngay cả trong nhà con gà đẻ bao nhiêu trứng đều viết.

Hơn nữa trong thư còn nói Đường Hân sinh một con trai, nhưng sinh non nên bệnh ưởng ưởng, mỗi ngày đều dùng dược treo, nhìn dáng vẻ giống như không sống lâu, đại phòng ở thị trấn thực phô trương, mỗi ngày đều là thịt cá linh tinh, con gái ở Trương gia sống cũng không tốt, thân thể vì sinh con lăn lộn rớt bảy tám phần, nhìn qua giống như già thêm mười tuổi, hơn nữa Trương thiếu gia cũng đã hơn nửa năm không đi trong phòng Đường Hân, thiếp thất ở trong phủ không được sủng ái, đãi ngộ tuyệt đối thê thảm hơn chính thê thất sủng nhiều.

Đã không còn Trương gia giúp đỡ, đại phòng ở trong thị trấn cũng không tốt, vì thế liền đưa tin về Đường gia, nói muốn trở lại.

Tuy lão gia tử và lão thái thái không muốn, nhưng trong nhà vốn dĩ có đông sương của đại phòng, bọn họ muốn trở về, làm cha mẹ cũng không thể ngăn đón, miễn cho người trong thôn nói nhàn thoại.

Xem thư xong, Đường Mẫn trầm mặc.

Nàng không lo lắng phu thê Đường Võ, dù sao đều nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, cho dù là đại phòng trở về, trong lòng hai vị lão nhân có lẽ cũng không còn địa vị, hiện tại nàng duy nhất lo lắng chính là một đôi đệ muội, Đường Hạo và Đường Dĩnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv