Hắn đi đến ngồi xuống cạnh Đường Mẫn, nàng đang xem các thiết kế trải qua hắn vẽ lại một lần nữa, thấy nàng chọn ra hai bản vẽ, đại khái là kế tiếp sẽ làm.
“Vừa rồi Lục Thịnh tới nói, nàng rất giống Vĩnh An công chúa đã qua đời nửa năm trước.”
Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩm Triều, thấy vẻ mặt hắn vẫn quen thuộc như cũ, cảm giác quái dị đột nhiên nảy lên trong lòng nháy mắt bị đè ép.
Nàng nhẹ giọng nói: “Gương mặt này có thể giúp được biểu ca sao?”
Bùi Cẩm Triều tự nhiên hiểu nàng hỏi lời này là có ý gì, ánh mắt lạnh lẽo trong nháy mắt, sau đó thực nghiêm túc nói: “Nàng hy vọng ta âm thầm lợi dụng nàng sao?”
“Có phải lợi dụng hay không, kỳ thật ta không ngốc, vẫn có thể nhìn ra được, nếu có việc yêu cầu ta hỗ trợ, biểu ca nói rõ là được, miễn cho đến lúc đó lòng ta không tình nguyện, ngược lại hỏng chuyện lớn của biểu ca.”
Những lời này nhưng thật ra làm Bùi Cẩm Triều dở khóc dở cười, giơ tay bắn một cái giữa mày nàng, “Chuyện bên ngoài tất cả đều có ta, cần gì nàng phải hy sinh chứ? Cho dù là vậy, nhưng nếu có một ngày nàng nhìn thấy Tiền Thái hậu, chớ nên chủ quan, hiện giờ bà ta khống chế một nửa triều chính, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, đừng để ăn buồn mệt trong tay bà ta.”
“Biểu ca quá để mắt ta, chàng cho ta là ai, có thể bị một quốc gia Thái Hậu để vào mắt.” Ngẫm lại chính là chuyện không có khả năng, vậy mà hắn thật dám nói.
Bùi Cẩm Triều nghe vậy, cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Chuyện như vậy kỳ thật rất rõ ràng, Đường Mẫn là thê tử của hắn, tuyệt đối không phải nữ tử bình thường.
“Chuyện này nàng không cần nghĩ quá nhiều, ta chỉ là nói để nàng chuẩn bị, miễn cho về sau có cơ hội tiến cung đỡ phải rối loạn.”
“Ta đã biết.” Nàng thuận theo gật đầu, kỳ thật cho dù Bùi Cẩm Triều kêu nàng xuất hiện trước mặt Thái Hậu thử xem, nàng cũng không cho rằng đây là lợi dụng, giữa phu thê vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau.
Bảy ngày sau, tin tức Bùi Cẩm Triều trúng cử từ phủ thành truyền đến, giữa trưa cùng ngày, Lục Thịnh mang theo Phùng Minh Ngọc đi tới Bùi phủ.
Mà hôm nay lúc Phùng Minh Ngọc tới, chính là mặc bộ quần áo Đường Mẫn tặng, thật sự là sáng ngời bắt mắt, phi thường mỹ lệ, ít nhất khi vào cửa, biểu tình Lục Thịnh rất tự hào.
Ngay cả Bùi Cẩm Triều nhìn thấy Phùng Minh Ngọc cũng trong nháy mắt kinh diễm, sau đó nhìn tiểu tức phụ bên người, cười nói: “Sao không làm trước cho chính mình một bộ?”
“Trước tiên muốn thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, sau đó mới có thể làm cho chính mình, nhưng trước đó ta đã chọn một bộ, chờ khai trương, kêu tú nương làm gấp là được, về sau đi theo biểu ca ra cửa, cũng sẽ tận lực không làm chàng mất mặt.”
Nghe nàng nói, như vậy Bùi Cẩm Triều ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phùng Minh Ngọc nghênh diện đi tới, sau đó đáy lòng không cần so sánh cũng biết, vẫn là tiểu tức phụ của mình đẹp hơn.
“Cẩm Triều, chúc mừng đệ, đoạt được khôi thủ, hy vọng vòng thi sau đệ như cũ không ngừng cố gắng.”
Thi hội xong chính là điện tuyển, có lẽ Bùi Cẩm Triều thật sự có thể tam nguyên thi đậu cũng nói không chừng.
Đợi Lục Thịnh đến gần, gã sai vặt và thị nữ đi theo phía sau bọn họ đưa hạ lễ cho hai nha hoàn đứng phía sau Đường Mẫn.
Bùi Cẩm Triều nhìn bảy tám hộp gấm kia, câu môi cười nói: “Nếu lần này huynh thật sự tay không mà đến, đệ sẽ không cho huynh vào cửa.”
Lục Thịnh nhướng mày, chớp chớp mắt nhìn tức phụ, “Ai lại mở miệng đòi khách nhân lễ vật? Đệ thật đúng là không biết xấu hổ.”
“Huynh đã rất nhiều lần chỉ mang theo cái miệng tới nhà đệ cọ ăn cọ uống, chẳng lẽ còn không cho đệ đòi lễ vật? Huynh tưởng tức phụ của Bùi Cẩm Triều đệ là nữ đầu bếp hay sao?” ánh mắt Bùi Cẩm Triều nhìn Lục Thịnh có chút không tốt.
Lục Thịnh tức khắc giật mình, hắn thật sự không quên thân phận chân chính của đôi phu thê trước mắt, cho dù Đường Mẫn nấu cơm xác thật ăn ngon, cũng không có đạo lý hắn có thể đến đây cọ cơm.
Phùng Minh Ngọc không để ý đến hai người bên này, lôi kéo tay Đường Mẫn, nói nói cười cười vào nhà.
Ngồi xuống, nàng liền nhìn Đường Mẫn, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Mẫn, muội thật là con gái ruột của cha mẹ muội sao?”
Đường Mẫn buồn cười gật gật đầu: “Chuyện này tự nhiên là giả không được, muội đã nghe biểu ca kể, Hầu phu nhân nói muội giống Vĩnh An công chúa, chỉ là Minh Ngọc tỷ, thân phận của muội là không có vấn đề.”
Nếu thật sự có vấn đề, giấy chung quy gói không được lửa, hơn nữa thật sự cẩu huyết như vậy sao?
“Tiểu Mẫn có điều không biết, tỷ chỉ là gặp Vĩnh An công chúa một lần ba năm trước, nàng kia hình thể…… rất béo!” hai chữ này, Phùng Minh Ngọc nói rất nhỏ, dù sao ở sau lưng phê bình hoàng tộc, đây chính là muốn định tội, tuy Phùng Minh Ngọc nói chính là sự thật.
“Lúc nương nói với tỷ muội giống công chúa, tỷ còn không tin, nhưng nếu nương nói muội và Vĩnh An công chúa có chín phần giống, tất nhiên không phải khuếch đại, có lẽ muội và Vĩnh An công chúa giống nhau như đúc, nương nhìn thấy công chúa trước khi chết gầy ốm.”
Đường Mẫn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ở hiện đại, hiệu quả giảm béo mang đến còn cường hãn hơn cả chỉnh dung, thay đổi từ béo thành gầy, tuyệt đối là hai người hoàn toàn không giống nhau.
Hơn nữa hai người giống nhau cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, ở hiện đại toàn cầu không phải sẽ có bảy người rất giống nhau sao.
“Minh Ngọc tỷ, sao tỷ không mang Viện Nhi tới?” Đường Mẫn không dấu vết dời đề tài.
Nhắc tới con gái, Phùng Minh Ngọc biểu tình nhu hòa, cười nói: “Mấy người chúng ta náo nhiệt một chút, cần gì mang theo hài tử, chờ về sau muội có con, lại mang theo hài tử đến đây chơi đùa.”
“Minh Ngọc tỷ có hai con trai, sau này nói không chừng con muội có thể chơi đùa với hài tử của đại công tử nhà tỷ cũng chưa biết được.” Đường Mẫn biết Phùng Minh Ngọc năm nay ba mươi hai tuổi, nàng mười lăm tuổi gả cho Lục Thịnh, mười sáu tuổi sinh trưởng tử Lục Thanh Trác, hiện giờ trưởng tử cũng đã mười sáu tuổi, mà năm nay cũng đã thành thân.
Nói thật tần suất này làm Đường Mẫn thực kinh ngạc.
Phùng Minh Ngọc buồn cười nói: “Chuyện này có gì phải sợ, thúc cháu cùng nhau chơi cũng không tệ! Trác Nhi nhạc phụ mừng thọ, tiểu phu thê bọn họ đã đi hơn nửa tháng, qua chút thời gian mới có thể trở về. Việt Nhi là con mọt sách, cả ngày thích ở Quốc Tử Giám, học còn khắc khổ hơn Ngũ hoàng tử, ở nơi như hoàng cung, tỷ chỉ sợ hài tử ăn mệt.”
“Làm thị đọc của hoàng tử, đây chính là rất nhiều nhà cầu mà không được, Minh Ngọc tỷ lo lắng gì chứ.” Nàng cũng chỉ là đứng nói chuyện không đau eo, kỳ thật chuyện này thoáng tưởng tượng là có thể hiểu, chỉ là Phùng Minh Ngọc có thể hiểu, Đường Mẫn xuất thân nông thôn lại không nên hiểu.
Cho nên những lời thông minh cao thâm, Đường Mẫn xuất thân nông thôn tuyệt đối không thể nói.