Về đến nhà, Đường Mẫn lập tức chui vào phòng bếp bắt đầu bận việc.
Nàng thực mau quên mất tiểu nhạc đệm vừa rồi trên đường.
Kiếp trước nàng luôn luôn tự giữ, tuy trượng phu là một tổng giám đốc, bộ dáng cũng rất đoan chính, nhưng cũng không có tiểu tam ác độc giống trong tiểu thuyết.
Có đôi khi xem TV, nhìn thấy những Tiểu Tam không hạn cuối, nàng phi thường tức giận, nghĩ nếu chính mình gặp nữ nhân như vậy nên xử lý như thế nào.
Hôm nay nàng xem như có hiểu biết nhất định với chính mình.
Nếu nói nàng yêu Bùi Cẩm Triều, vậy có chút làm ra vẻ, quan hệ của hai người chỉ thân mật hơn những người kết nhóm cùng ăn cơm một ít.
Có lẽ là vì chính mình, nàng muốn tìm một phương thức phát tiết một chút thôi.
Nhưng hành vi này trong mắt Bùi Cẩm Triều, lại là có hương vị khác, ví dụ như nàng không thích bên cạnh chính mình có nữ nhân khác.
Về điểm này, kỳ thật hắn sao cũng được, sống hai đời, cộng lại đã ba bốn mươi tuổi, ở phương diện chuyện phòng the, Đường Mẫn là nữ nhân đầu tiên làm hắn thỏa mãn vui sướng tràn trề.
Chờ Đường Mẫn làm xong cơm, bưng đồ ăn đi vào thư phòng, lại phát hiện trong thư phòng còn có một người nam nhân khác.
Người nam nhân này nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dáng không coi là anh tuấn, mang theo vẻ nho sĩ, cho người ta cảm giác bác học đa tài.
“Biểu ca, cơm trưa làm xong rồi.” Nàng khẽ cúi người hành lễ với nam tử kia, sau đó để đồ ăn lên bàn bên cạnh, “Nếu đã có khách, ta lại làm thêm hai món ăn, hai người dùng trước đi.”
“Vất vả Mẫn Mẫn.” Bùi Cẩm Triều không giới thiệu người này với Đường Mẫn.
Đường Mẫn quay đầu lại cười với hắn: “Không có việc gì.”
Chờ Đường Mẫn rời đi, Bùi Cẩm Triều mời nam nhân này cùng dùng cơm.
“Đây là thê tử của Thế Tử sao?” Nam tử ngồi xuống nhìn đồ ăn trước mắt, “Lại làm Thế Tử phi nấu cơm, nếu biết như vậy, ta đã sớm đưa cho người Thế Tử sai sử.”
Bùi Cẩm Triều nghiêng mắt nhìn hắn, “Người khác nấu cơm không thể so với Mẫn Mẫn.”
Lục Thịnh không tỏ ý kiến, nhưng sau khi hắn dùng, đặc biệt là món cá kia, chính là ăn không ít.
“Thế Tử sai người đánh gãy chân Tề Vương, đây chính là chặt đứt con đường hắn đăng đỉnh, hơn nửa năm nay, hắn không hề xuất hiện ở triều đình, nhưng âm thầm lại bắt đầu mời chào giang hồ nhân sĩ bốn phía, có lé muốn hành thích vị kia!” Lục Thịnh chỉ chỉ trời, “Mặc cho ai đều không thể tưởng được, Thế Tử sẽ lấy phương thức này sống lại, chỉ sợ Hoàng Thượng ngay cả nằm mơ cũng không thể tưởng được.”
“Lần này quan giám thị thi hương là Lý Nguyên Lâm?” Bùi Cẩm Triều gắp một khối thịt cá, rõ ràng là cá biển, lại không có nửa điểm mùi tanh.
“Không sai, quan chủ khảo còn lại là Triệu Hoành, lần này nếu Thế Tử gia không đút lót cái gì, cho dù văn chương cẩm tú cũng vô duyên đứng đầu bảng.” Hắn tự nhiên biết Thế Tử gia văn thải nổi bật, nhưng hiện tại triều chính thối nát, bề ngoài là đương kim bệ hạ cai trị, nhưng bên trong đã là Thái Hậu dần dần khống chế, duỗi bàn tay hướng về tiền triều và các đại danh môn thế gia Thịnh Kinh.
Theo hắn biết, gần một phần ba quan viên hiện giờ trong triều đều dựa vào Thái Hậu và nhà ngoại Tiền tướng.
Bùi Cẩm Triều châm chọc câu môi: “Lưu Ngạn cũng chỉ như thế thôi, năm đó ta không đồng ý phụ vương đẩy hắn lên đế vị vì mẫu thân hắn không bớt lo, chỉ là phần lớn con cháu Lưu gia đều không có năng lực, mà lúc ấy Lưu Ngạn xem như duy nhất có khát vọng trong các hoàng tử, kết quả lại thành thế này.”
Lục Thịnh chế nhạo chớp chớp mắt với hắn: “Sao lại không ai có năng lực, Thế Tử gia không phải là con cháu Lưu gia sao?”
Lục Thịnh tự nhiên cũng không phải người ngoài, là biểu ca của Bùi Cẩm Triều, là trưởng tử của cữu cữu ruột của hắn, lớn hơn hắn hai tuổi.
Từ nhỏ hai người quan hệ rất thân mật, sáu năm trước Duệ Thân Vương phủ bị diệt cả nhà, Trung Nghĩa Hầu phủ tránh thoát tràng tai nạn kia, hai năm sau khi hắn ở Bùi Trang, mới phái người âm thầm liên hệ Lục Thịnh.
“Huynh tới nơi này có việc gì sao?”
“Không có, chỉ là nghe nói đệ muốn tham gia khoa cử, huynh tới nhìn xem, yên tâm đi, huynh bí mật đến đây, hơn nữa huynh cũng không làm quan trong triều, người khác sẽ không để trong lòng.” Nói xong lời cuối cùng, biểu tình Lục Thịnh có chút chua xót.
Đã từng, lúc vị trên long ỷ kia vẫn là hoàng tử, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, nhưng chờ đến khi hắn thật sự vinh đăng đại bảo, tình cảm kia cũng đã không còn tồn tại.
Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, hữu dụng và vô dụng.
Chính vì loại tính cách này của hắn nên hiện tại triều đình mới chướng khí mù mịt, mà biểu đệ chọn ngay lúc này tham gia khoa cử, với mưu trí của biểu đệ hẳn có thể thay đổi trạng huống của Đại Vinh hiện nay.
Phía nam Đại Vinh triều có Miêu Cương, phía bắc có Bắc Nhung, mấy năm nay cũng ngo ngoe rục rịch, nếu chiến tranh thật sự nổ ra, Đại Vinh triều thật đúng là không có người lãnh binh.
“Thần Ngọc, đệ chuẩn bị làm như thế nào?”
“Tự nhiên là cướp về những thứ đã mất, vốn dĩ vị trí kia chính là cha hắn cướp đi từ trong tay cha đệ, bọn họ bất nhân, cũng đừng trách đệ bất nghĩa.”
Lục Thịnh gật gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà……
“Có lẽ đệ chưa biết, Nghê Thường còn sống, nhưng hiện tại đã là mẫu phi của Thất hoàng tử.” Lục Thịnh nói xong, tuy cúi đầu ăn cá, nhưng khóe mắt dư quang lại cẩn thận quan sát cảm xúc của hắn.
“Cho nên huynh muốn nói gì?” Bùi Cẩm Triều cũng không vì những lời này mà biến sắc, “Một nữ nhân thôi.”
“Vậy Bùi phu nhân này thì sao?” trong lòng hắn, đại khái chỉ có Diễm Diễm mới là nữ nhân đầu quả tim, hai người thê tử sau chẳng qua là Vương phi cô cô dựa theo chính mình tâm ý chọn cho hắn, lúc ấy vì Diễm Diễm qua đời, hắn chính là hoang đường một thời gian, sau đó tuy thay đổi tâm thái, cả người lại trở nên áp lực trầm thấp.
Mà nay hắn có thể vừa nói vừa cười với tiểu mỹ nhân vừa rồi, xem ra là nghĩ thông suốt.
Nhưng ở nơi sơn dã như chỗ kia lại có mỹ nhân, còn bị hắn gặp được, thật thú vị.
Bùi Cẩm Triều cười như không cười nhìn hắn: “Mẫn Mẫn là tức phụ của đệ.”
“Ai không biết nàng là tức phụ của đệ.”
Trong lúc đó Đường Mẫn lại đưa lên thêm hai món ăn, sau đó chính mình trở về phòng dùng cơm.
Trước kia đều dùng cơm chung với Bùi Cẩm Triều, hiện giờ đột nhiên ăn cơm một mình, tổng cảm thấy có chút không thói quen.
Lục Thịnh dùng xong cơm chiều liền rời đi, chỉ nói chuyện lần này Lục Thịnh sẽ giải quyết, hắn chỉ cần an tâm đi thi là được.
Hắn không cự tuyệt, hắn có thực học, nhưng gian lận khoa cử linh tinh, ở Đại Vinh đã sớm nhìn mãi quen mắt, cái gọi là học sinh nhà nghèo, nếu không có căn cơ đến cuối cùng như cũ chỉ là học sinh nhà nghèo, mục đích của hắn là tiến vào trung tâm quyền lợi, mà không phải khoa cử, nên nếu đã có lối tắt, hắn sẽ chưa bao giờ đi đường vòng.
Trở lại phòng, nhìn thấy Đường Mẫn đang một mình đối mặt một bàn thức ăn, căn bản không động mấy đũa.
“Có tâm sự sao?” Đi qua ngồi xuống, sau đó kêu Thẩm Khang lấy chén đũa cho hắn.
Mới vừa vào cửa nhìn bóng dáng nàng ngồi cô đơn đến mức làm ngực hắn đột nhiên chua xót.
“Mẫn Mẫn……”
Đường Mẫn đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn chính mình.
“Biểu ca, hai người nói xong rồi sao?” Nàng một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, “Ăn no sao?”
“Chưa no, lại cùng nàng dùng một chút.” Tiếp nhận chén đũa Thẩm Khang đưa qua, hắn gắp một con tôm bỏ vào trong chén nàng.
Nàng làm tôm hấp dầu, Bùi Cẩm Triều thực thích ăn.
“Được!” Nàng rất nhỏ gật đầu, nhưng đáy mắt lại có một tia vui sướng, vừa rồi cô đơn giống như chỉ là ảo giác của hắn.
“Về sau chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm, trừ phi quá bận rộn.”
Đường Mẫn nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ!”