Nàng ở phòng bếp không bận việc bao lâu, Đường Dĩnh rầu rĩ không vui đi đến.
Nhìn thấy tiểu cô nương phồng mặt, thở phì phì, Đường Mẫn liền biết, khẳng định là ăn không vui.
“Dĩnh Nhi, tỷ có để dành đồ ăn cho muội, ngồi bên này ăn đi.” Đường Mẫn từ trên kệ bếp lấy xuống một mâm, bên trong mỗi dạng món ăn đều có mấy khối, hai ba cái cà tím và chả giò chiên, mấy khối sườn toàn thịt,… sắp xếp rất đẹp mắt.
Đường Dĩnh vừa thấy, biểu tình mới đẹp lên, tiến lên tiếp nhận từ trong tay tỷ tỷ, chậm rãi ăn.
Nàng nhìn nhìn bên ngoài, thấy không có người lại đây, lúc này mới thấp giọng nói với Đường Mẫn: “Tỷ không nhìn thấy, mấy người đó giống như mấy năm không ăn cơm vậy, người lớn trẻ nhỏ đều trực tiếp dùng tay, muội thấy cữu mẫu cũng không ăn mấy ngụm, này vẫn là ở nhà người khác, nếu ở trong nhà chính mình, nói không chừng còn làm càn tới mức nào, dù sao muội là ăn không nổi.”
Đường Dĩnh chưa nói thì căn bản Đường Mẫn cũng không muốn về phòng ăn, nên nàng chỉ để lại một ít thức ăn cho mình, nhưng không sao, đợi lát nàng ăn trứng bao cơm là được, cùng lắm thì buổi tối lại ăn.
Đường Mẫn có một tật xấu, trước nay đều không thích ăn người khác ăn dư lại, cho dù là trong nhà cha mẹ ăn dư lại một nửa bánh bao, nàng cũng tuyệt đối sẽ không động một chút.
Có đôi khi, nàng cũng cảm thấy chính mình quá làm ra vẻ, nhưng có lẽ là di truyền, mẹ nàng cũng như vậy.
Nghe nói khi mẹ nàng còn nhỏ điều kiện trong nhà không tốt, lúc ấy người ta nuôi con đều là ngâm mềm bánh quy, sau đó đút tiểu hài tử thay thế hiện tại sữa bột.
Nhưng cho dù là loại bánh quy này cũng là trong nhà chơi chút có điều kiện mới có thể ăn.
Mà bà ngoại kể cho nàng, mẹ nàng thường xuyên bị nôn, vì tránh lãng phí tiền nên lại lần nữa đút cho mẹ nàng, mỗi lần như vậy, mẹ nàng đều sẽ khóc thở hổn hển, không bao giờ chịu ăn, khi còn nhỏ mẹ nàng chính là phi thường khó hầu hạ.
“Vậy chúng ta không quay về, ở chỗ này ăn chút là được, để tỷ làm cho muội một cái trứng bao cơm trước, lấp no bụng.”
Xào cơm xong, nàng khuấy ba trứng gà, đổ vào chảo tráng đều, bởi vì không có chảo riêng để chiên trứng, cho nên hình dạng cũng không tròn lắm, nhưng cũng có thể xem như là hình bầu dục.
Nàng cho cơm lên trên trứng, từ từ lấy trứng bao lại, đè các góc, sau đó cẩn thận cho ra dĩa.
“Ăn đi, bên trong là cơm xào.” Đưa cho Đường Dĩnh, tiểu cô nương nhìn trứng bao cơm mới mẻ độc đáo, phi thường cao hứng.
“Tỷ, lúc ở nhà cũng không thấy tỷ làm nhiều món ăn ngon như vậy.”
Nàng liễm mi cười nói: “Trong nhà phòng bếp làm sao có chỗ cho tỷ phát huy, nếu muội thích ăn cơm tỷ nấu, ở lại đây lâu một ít.”
Đường Dĩnh thở dài nói: “Muội cũng muốn thế, nhưng trong nhà sao có thể đồng ý, được phép ở lại dăm ba bữa đã không tệ.”
Bữa cơm này nam nữ hai bàn đều ăn thực tận hứng, người duy nhất buồn bực chính là tỷ muội Đường gia.
Chờ bọn họ cơm no rượu say rời đi đã là buổi chiều giờ Thân, thực mau đến giờ cơm chiều.
Bùi Cẩm Triều nhìn sắc mặt Đường Mẫn thực rõ ràng có chút mệt mỏi, lôi kéo nàng trở về phòng.
Đã có người nói cho Bùi Cẩm Triều chuyện ở hậu viện, ấn tượng của hắn với mấy phụ nhân kia nháy mắt hàng tới số âm.
Hôm nay là sinh nhật hắn, tuy người tới cửa là khách, nhưng cũng không có đạo lý khách đại khinh chủ, xem ra về sau vẫn nên ít lui tới với những người đó, ngay cả tức phụ hài tử của chính mình cũng dạy không tốt, bản thân họ liền có vấn đề.
“Hôm nay vất vả Mẫn Mẫn, nàng đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối nương sẽ nấu cơm, tới giờ cơm chiều ta sẽ kêu nàng.”
Đường Mẫn lại lắc đầu: “Ta không sao, hiện tại nếu đi nghỉ nói không chừng sẽ trực tiếp ngủ, chờ dùng cơm chiều xong rồi nói sau, hơn nữa chẳng qua là nấu một bữa cơm, có thể mệt đến mức nào chứ.”
Uống hai ly trà, nàng liền đi phòng bếp.
Nhìn thấy con dâu, Trâu thị cũng có chút không cao hứng, “Con đứa nhỏ này, có phải giữa trưa không ăn gì hay không? Trước kia thật đúng là không phát hiện ba đứa cháu dâu là người như vậy, cũng chỉ có tức phụ của lão đại nhìn quy củ một chút, giữa trưa nương cũng ăn quá bực bội.”
“Nhưng cũng tại con nấu đồ ăn quá ngon.” Trâu thị đau lòng nhìn nàng, “Về sau có chút tâm nhãn, ở phòng bếp để dành nhiều đồ ăn chút, miễn cho ăn không được.”
“Dạ biết, còn phải để dành cho nương nữa mới được.”
“Đứa nhỏ này, lại con ghẹo nương.”
Cơm chiều xong, Đường Mẫn buồn ngủ vô cùng, tắm gội xong trực tiếp chui vào ổ chăn, nháy mắt liền ngủ.
Bùi Cẩm Triều dạy Đường Hạo viết hai trang chữ, cho hắn đi nghỉ ngơi.
Từ lúc hai người thành thân tới nay, trừ phi tình huống đặc thù, nếu không mỗi đêm đều phải thân thiết một phen, nhưng nhìn thấy Đường Mẫn ngủ rất sâu, Bùi Cẩm Triều chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, nhìn nàng giống như một em bé, rụt rụt vào lòng mình, bộ dáng kia muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, hắn cũng thực sự không thể nào ngay lúc này khi dễ nàng.
Những ngày kế tiếp dần dần nhàn nhã, tuyết đầu mùa cũng lặng yên mà đến.
Sáng sớm, Đường Mẫn đẩy cửa, phát ra một tiếng hô nhỏ kinh hỉ.
“Biểu ca, tuyết rơi.” Quay đầu nhìn Bùi Cẩm Triều còn khoác áo ngoài ở trên giường đọc sách, hưng phấn nói.
Bùi Cẩm Triều xốc lên chăn mỏng, đứng dậy đi đến bên người nàng, cùng nàng nhìn bên ngoài tinh mịn tuyết bay, “Đêm qua đầu giờ sửu hạ tuyết, khó trách trong phòng lạnh như vậy.”
“Biết lạnh chàng còn không mặc thêm quần áo, mắt thấy sắp ăn tết, biểu ca ngàn vạn không được sinh bệnh. Sang năm tháng ba chàng liền phải tham gia khoa cử, phải thi liên tục thời gian nửa năm, thân mình không tốt làm sao có thể kiên trì.”
Đường Hạo và Đường Dĩnh ở Bùi gia chưa được bảy ngày, đã bị Đường gia thúc giục trở về, tuy hai tiểu gia hỏa vạn phần không muốn, nhưng cũng không thể phản kháng người lớn trong nhà.
Tiến vào mùa đông, Đường Mẫn đi theo Trâu thị bắt đầu học cắt may quần áo.
Nàng không được xem là đầu óc thông minh, nhưng được cái dụng tâm và nỗ lực, nên chỉ học gần nửa tháng cũng đã ra dáng ra hình, còn làm cho Bùi Cẩm Triều một đôi vớ, đường may rất nhỏ, bởi vì làm thực dụng tâm, không kém người học hai ba năm bao nhiêu.
Nhưng thời gian làm có chút lâu.
“Mẫn Mẫn yên tâm, về sau khẳng định sẽ để nàng có hạ nhân sai bảo.”
“Ta lại không phải muốn nhàn hạ, không cần hạ nhân, chỉ có hai chúng ta có thể có bao nhiêu chuyện cần làm chứ.” Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, “Ta chỉ ngại xách nước tắm qua lại phiền toái.”
Bùi Cẩm Triều bật cười, nàng lại phiền vì chuyện đơn giản cỏn con như vậy, nha đầu này cũng quá dễ dàng thỏa mãn.