Trong lòng Trâu thị vui như nở hoa, chưa nói hai lời, gật đầu đáp ứng: “Được, chờ bắt đầu mùa đông nhàn rỗi, nương sẽ dạy cho con may áo.”
“Đúng rồi Mẫn Nhi, qua hai ngày nữa là tặng quà cưới cho Hân Nhi, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Đường Mẫn sửng sốt: “Sao nhanh như vậy? Lúc này mới đính hôn mấy ngày liền phải tặng quà cưới?”
Chẳng lẽ Đường Hân cũng là tân nương xung hỉ?
Trâu thị hơi hơi nhấp môi, vắt khô quần áo đi phơi nắng, sau đó mang Đường Mẫn vào phòng bếp: “Ngày đó nương không nói chi tiết, Trương thiếu gia cũng không tệ, là Hân Nhi vội vàng dán lên, nghe nói trước mặt mọi người ngã vào lòng người ta, sau đó bị đại bá nương con ăn vạ. Quý thiếp cũng là thiếp, vào cửa không thể mặc đồ đỏ, nhà chồng tìm người làm gấp áo cưới màu hồng phấn, nghe nói Trương thiếu gia hình như thực vừa lòng Hân Nhi.”
“Nương, đường tỷ là người có tâm tư, nàng dùng thủ đoạn như vậy gả vào Trương gia, trong lòng Trương lão gia và thái thái khẳng định không thích……”
Trâu thị hiểu rõ gật gật đầu: “Con nói rất đúng, nương cũng nghĩ như vậy.”
“Nhưng nương đừng lo lắng, đường tỷ tâm tư nhiều, cho dù không được cha mẹ chồng tương lai thích, ít nhất cũng có thể lung lạc phu quân, chỉ sợ cưới con dâu như vậy về nhà cửa không yên. Đường tỷ lòng tự trọng rất mạnh, ở nhà một hai phải áp con một đầu, đi nhà người khác cũng sẽ không có hại, chắc chắn sẽ không quá kém.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Trâu thị nghe con dâu nói vậy, hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại ngày thường nhà mình và Đường gia lui tới không nhiều, không biết rõ nội tình cũng là chuyện thường.
Đại phòng cũng chỉ có Khiêm Nhi là tốt, trước khi con trai thành thân vài ngày, nàng mới phát hiện Hân Nhi không tốt, lòng ghen ghét quá nặng, lại còn không biết xem trường hợp.
Nhị phòng lại có chút quá mức nhẫn nhục chịu đựng, thấy thế nào cũng không giống như người một nhà, sống như vậy làm sao có thể thư thái.
Đơn giản ăn hai miếng, Bùi Cẩm Triều đã trở lại, nhìn thấy Đường Mẫn, hiển nhiên vừa ăn xong cơm sáng, hắn xả miệng cười.
Đường Mẫn nghẹn, sao tươi cười này thấy thế nào như thế nào dâm đãng, hơn nữa tầm mắt kia, thường thường quét qua ngực giữa và bắp đùi chính mình.
“Đặt tên xong rồi sao?” Nàng xoay người, giúp đỡ Trâu thị thu thập phòng bếp.
Bùi Cẩm Triều dù bận vẫn ung dung dựa vào khung cửa, khóe môi tươi cười càng ngày càng lãng, không cho xem phía trước? Nha đầu này có biết phong cảnh mặt sau cũng ý nhị mười phần hay không.
“Xong rồi.”
Trâu thị không phát hiện sóng ngầm giữa con trai và con dâu, lấy ra một cục bột, đặt trên mặt bàn xoa nắn, hôm nay giữa trưa nàng chuẩn bị làm bánh bao chiên theo lời con dâu nói.
“Lấy tên gì?” Trâu thị thuận miệng hỏi một câu, sau đó nhìn Đường Mẫn đã rửa sạch chén đũa, cười nói: “Mẫn Nhi, làm nhân gì?”
“Tiền viện không phải có rau hẹ sao? Nhưng hình như biểu ca không thích ăn, mình lại làm thêm cải thìa đi.”
Bùi Cẩm Triều nhìn Đường Mẫn trong phòng bếp vội vàng chuyển động, nàng thỉnh thoảng vặn vẹo, mông nhỏ kiều kiều lắc lư hết sức phong tình.
“Ngũ Lang lấy nhũ danh là Nhị Cẩu, đại danh kêu Bùi Tử Kính.”
“…… Khá tốt.” Đường Mẫn bị nghẹn một chút.
Bùi Cẩm Triều mỉm cười nhìn tiểu thê tử: “Nàng nói chính là tên nào?”
Bùi gia tiểu tức phụ âm thầm trợn trắng mắt: “Ta nói chính là đại danh, về sau ta không muốn con ta tên heo chó nha.”
Trâu thị lại không thèm để ý nói: “Này có gì, tên tiện dễ nuôi, giống Triều nhi……”
“Nương!” Người nào đó rất có khí thế la lên, âm điệu không cao, thanh tuyến thanh nhuận mang theo một chút ách ý, cho người ta cảm giác lười biếng.
Đường Mẫn chỉ cảm thấy lỗ tai có chút phát ngứa, quay đầu nhìn Bùi Cẩm Triều dựa vào bên kia đang nhìn chính mình, đáy mắt ý cười lưu chuyển, như gió nhẹ đảo qua mặt hồ, không ngừng nhộn nhạo ở đáy lòng nàng.
Trâu thị tự nhiên biết con trai có ý gì, theo sau sửa lời: “Giống như tên ‘ tự ’ như trong sách nói, sau khi cập quan Triều nhi chính mình lấy, Mẫn Nhi có biết không?”
Đường Mẫn gật gật đầu ‘ Dạ ’ một tiếng: “Nhìn thấy trên sách của biểu ca, kêu Thần Ngọc.”
Thần, ý nghĩa con rồng cháu tiên.
Ngọc, là mỹ ngọc sáng loáng.
Chữ này xem như cực quý, rất nặng.
“Nha, Mẫn Nhi cũng biết chữ sao?” Trâu thị hình như rất ngoài ý muốn.
Đường Mẫn sửng sốt, nàng thật là xem nhẹ chuyện này, Đường gia không có người đọc sách, cho dù là ý tưởng bồi dưỡng một người đọc sách cũng không có, hơn nữa trong thôn không có tư thục, càng không có người đọc sách, nàng lại biết chữ, làm sao có thể?
“Mấy ngày nay biểu ca dạy con.”
Nàng trực giác là cho dù Bùi Cẩm Triều hoài nghi, cũng sẽ không chủ động mở miệng dò hỏi, không sợ lộ tẩy.
Trâu thị lập tức liền tin, con trai và con dâu hòa hảo, cháu trai liền tới sớm, nàng chính là vui thấy vậy.
Người nào đó bị “vu oan” lại nhướng mày nhìn tiểu cô nương đưa lưng về phía hắn: “Đêm nay trở về ta dạy cho nàng viết chữ.”
“…… Được!” Quả nhiên, hiện thế báo tới thật nhanh.
Rau hẹ lặt xong tẩy sạch, sau đó tinh tế cắt nhỏ, cải trắng cũng cắt nhỏ, sau đó ướp muối ăn để ráo nước, cắt hành gừng tỏi, cho thịt, dầu muối tương, quấy đều.
Đường Mẫn làm việc rất có quy luật, cho dù chuẩn bị rất nhiều, cũng không thấy luống cuống tay chân, xem động tác của nàng liền biết, là người thói quen làm việc nhà.
Bánh bao liền giao cho Trâu thị, Đường Mẫn lại nghĩ xem giữa trưa làm món gì ăn với cơm.
“Biểu ca giữa trưa muốn ăn gì? Hậu viện rau quả đều có thể hái rồi. Chàng có bị dị ứng gì không?”
“Không có.” Bùi Cẩm Triều lắc đầu: “Nàng làm gì ta ăn đó, ta không kén ăn.”
“Vậy là tốt rồi.” nàng cầm một giỏ tre trong góc phòng bếp đi hậu viện, thấy Bùi Cẩm Triều nhấc chân chậm rì rì đi theo sau, nàng nói: “Chàng có thể về phòng đọc sách, làm cơm xong ta sẽ kêu.”
“Ta đi cùng nàng, ta ở sẽ gây trở ngại nàng sao?” Tiếp nhận giỏ tre trong tay nàng, một cái tay khác tự nhiên lôi kéo nàng, sờ đến vết chai mỏng trong lòng bàn tay nàng, hắn nói: “Chờ chúng ta đi kinh thành, liền mua vài hạ nhân, nàng là phu nhân của ta, lòng bàn tay có vết chai sẽ không tốt.”
Bị hắn sờ có chút ngứa, nàng muốn rút tay về, nhưng lực đạo đối phương lại rất lớn, cuối cùng chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
“Chẳng lẽ có vết chai mỏng liền không phải phu nhân của chàng? Luật pháp nào quy định?”
“Ta quy định.”
Đường Mẫn trầm mặc, ngươi còn có thể càng kiêu ngạo một chút sao? Là muốn leo lên trời hay sao?
“Giữa trưa còn muốn ăn cơm không?” Nàng cố ý “nhe răng nhếch miệng” hung tợn nhìn hắn.
Bùi Cẩm Triều cười: “Tự nhiên là muốn ăn, dù sao tối hôm qua ta chính là tận chức tận trách hầu hạ phu nhân.”
“……” Ừm, vấn đề này có chút thâm ảo.
“Hay là phu nhân cảm thấy không hài lòng.” Hình như trêu đùa nàng có chút nghiện, Bùi Cẩm Triều nhìn nàng thở phì phì bẻ một trái cà tím ném vào giỏ tre.
“Chàng có chút không đứng đắn.”
“Với quan hệ hiện giờ của chúng ta, nàng muốn ta đứng đắn như thế nào?” Bùi Cẩm Triều cười thực lãng.
Đường Mẫn không phải con nít, tâm tính đoan chính hơn nữa có nhẫn nại, chuyện bình thường sẽ không thể làm nàng tức giận.
Nhưng, giờ này khắc này, nàng thật sự hận không thể nhét cà tím trong tay vào miệng hắn, sặc chết hắn.