Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 22: Không thèm



Nghe được Đường Mẫn nói, Đường Hân tức khắc ngồi không được, hốc mắt trở nên sương mù mênh mông, cắn môi ra vẻ ủy khuất.

“Mẫn Nhi đừng oan uổng tỷ, trước nay tỷ không hề nói không muốn gả cho biểu ca, là tổ mẫu quyết định, có quan hệ gì tới tỷ chứ?”

“…… Đường Hân, ta thực chán ghét có người ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, thu hồi nước mắt của ngươi đi, ta không mắc lừa.” Hơi bực bội khảy khảy tóc bên tai: “Ngươi có thể rời đi sao? Về sau chúng ta coi như không quen biết lẫn nhau đi, miễn cho nhìn nhau không vừa mắt, ta cũng lười ứng phó ngươi.”

“Mẫn Nhi, sao muội có thể nói tỷ như vậy, chúng ta chính là tỷ muội mà.”

“Ừ, ta không thèm.” Quay đầu lại nhìn Bùi Cẩm Triều đang xem diễn, trong lòng có chút phức tạp.

Quan hệ hai người bọn họ còn đang ở thời kỳ ma hợp, hơn nữa cũng không biết về sau sẽ tiến triển như thế nào, tuy hiện tại hắn biểu hiện yêu thương thê tử, nhưng cũng chỉ là ngụy trang thôi.

Thậm chí nàng cảm thấy, nếu sau này hắn có nữ nhân khác, cũng như cũ sẽ tốt với nàng.

Loại cảm giác này làm người thực không thoải mái.

“Tê…… chàng làm gì vậy, đau quá.” Lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu vừa thấy, một dấu răng hình trăng non xuất hiện giữa lòng bàn tay non mềm.

Hắn nắm tay nàng, ngón tay cái mềm nhẹ xoa xoa lòng bàn tay nàng.

“Nàng ngẩn người làm gì?”

“Chỉ là việc nhỏ không đáng kể thôi, biểu ca nghỉ ngơi một lát đi, ta đi giúp nương.” Có lẽ Đường Hân rời đi lúc nàng đang phát ngốc, hơi hơi mỉm cười với hắn, nàng liền đi ra ngoài.

Giữa trưa trên bàn cơm không quá náo nhiệt, nhưng lão gia tử vẫn mời con cháu nhà đường huynh đệ trong thôn tới cùng dùng cơm.

“Mẫn tỷ, tỷ phu thật là đẹp mắt.” Ghé vào bên người Đường Mẫn nói chuyện chính là Đường Ngọc, năm nay mười ba tuổi, chỉ nhỏ hơn Đường Mẫn một tuổi, cũng đã định hôn sự, qua hai năm sẽ thành thân.

Đường Mẫn gắp cho nàng một khối thịt đô đô: “Thật sự đẹp như vậy sao?”

“Dạ.” tính tình Đường Ngọc thực hoạt bát, tính cách thiện lương, thanh danh trong thôn cũng rất tốt, phu quân tương lai là con trai chưởng quầy một tiệm vải trong thị trấn, còn đọc sách ở thư viện, năm trước Đường Ngọc thường xuyên theo trong nhà đi trấn trên bán đậu hủ, sau đó được mẹ chồng tương lai nhìn trúng, cuối năm đã hạ sính lễ, mỗi ngày lễ lớn nhỏ trong năm cũng sai con trai tới trong thôn tặng quà cho nhà Đường Ngọc, vừa thấy chính là nhà chồng tốt.

“Muội cũng đừng nói tỷ, qua hai năm muội cũng sẽ thành thân, nói không chừng phu quân tương lai còn có thể thi đậu công danh, về sau Tiểu Ngọc nhà chúng ta chính là quan thái thái.”

Sắc mặt Đường Ngọc đỏ bừng: “Cái này muội nào biết đâu, muội cũng không phải vì vậy mới gả đi nhà bọn họ.”

Ở Đại Vinh, mười bốn tuổi chải tóc phụ nhân cũng không phải không có, làng trên xóm dưới cô nương mười ba mười bốn tuổi gả chồng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng phàm là trong nhà có chút tiền của, đều sẽ chờ đến cô nương mười lăm mười sáu tuổi cập kê mới gả chồng.

Tất cả mọi người đều biết sức khỏe Bùi Cẩm Triều không tốt, nhưng hôm nay thấy, khí sắc lại không giống một người đoản mệnh.

Đặc biệt là Trần thị, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều ôn nhuận như ngọc, đã không còn ho khan như nửa tháng trước, sắc mặt cũng hơi hồng nhuận, trong lòng nàng ghen ghét phát cuồng.

Nàng nhờ nhà mẹ đẻ làm mai nhà giàu cho con gái, đơn giản chính là không bỏ được sĩ diện trước mặt cha mẹ chồng, đặc biệt là con gái chính mình bị lão thái thái ghét bỏ, nếu tùy ý lão thái thái làm chủ cho hôn sự của Hân Nhi, không chừng sẽ chọn nhà nào mất mặt.

Nhưng nhà mẹ đẻ cũng thật là quá không biết hàng, con gái nàng thật tốt, tay nghề thêu thùa cũng là số một số hai trong thôn, vậy mà lại tìm con trai một thợ săn như vậy?

Nếu chấp nhận dạng này, lúc trước nàng sẽ không đẩy việc hôn nhân với Bùi gia.

Lần này Đường Mẫn hồi môn, mang theo mấy miếng vải, còn có một miếng thịt thật lớn, cùng với vài loại điểm tâm, đương nhiên còn có gia vị khác linh tinh.

Nếu Đường Hân gả cho nhà kia, hồi môn có thể mang gì? Món ăn hoang dã trong núi sao? Ai thèm, này không phải làm con gái nàng mất mặt sao.

Trong lòng không thoải mái, sắc mặt tự nhiên không tốt.

Nghe mấy chị em dâu nhà thúc bá cao hứng nói chuyện với Trương thị, nếu không phải trên bàn có nhiều thịt như vậy, nàng khẳng định bỏ đũa chạy lấy người, nhìn một cái đức hạnh kia, chờ Bùi Cẩm Triều vừa chết, xem nhị phòng còn gì để khoe khoang.

Cơm trưa xong, nam nữ phân ra, ríu rít dò hỏi rất nhiều chuyện.

Có lẽ vì Đường Mẫn đã thành thân, miệng mấy trưởng bối liền lỏng rất nhiều, lời nói cũng có chút thoáng thâm nhập, đương nhiên cũng e ngại trước mắt không ít tiểu cô nương chưa cập kê, đều là nhỏ giọng hỏi.

Đường Mẫn thân là người hiện đại, đối với đề tài hàm súc tới cực điểm này, nàng thấy chỉ là dừng lại ở cấp bậc chuyện cười người lớn, nhưng cũng ra vẻ e lệ đáp lại, ngược lại chọc không ít trưởng bối nhấp môi cười không ngừng.

Buổi chiều giờ Thân, Bùi Cẩm Triều nhìn thời gian không còn sớm, nói muốn đưa Đường Mẫn về nhà, mà lúc này bên ngoài đã là sấm sét ầm ầm.

Tuy lão thái thái đau lòng Bùi Cẩm Triều, nhưng ngày hồi môn cho dù hạ mưa đá cũng phải đi, không thể ở lại, chỉ mang tới cho Bùi Lục Lang một cái áo tơi, dặn hắn bao kín chút, miễn cho trở về bị phong hàn.

Lên xe ngựa, ba người cáo biệt người Đường gia, Bùi Lục Lang lái xe ngựa đi phía sau núi Đào Hoa.

Tuy khoảng cách không phải rất xa, nhưng cũng đi gần nửa canh giờ, lúc tới thôn trang, quản sự bên trong nghe được tiếng đập cửa, chống ô che mưa đi ra.

Trước mắt mưa to, tầm nhìn đã rất thấp, cho dù cầm dù, cũng bị gió thổi ngã trái ngã phải, chờ mở cửa, quần áo quản sự đã ướt hơn phân nửa.

“Bùi công tử, mời ngài vào trong.” Quản sự làm thủ vệ gã sai vặt mở cửa, chờ Bùi Lục Lang lái xe ngựa chạy nhanh vào, mới đóng cửa theo sau.

Xuống xe, khoảng cách nhà ở không đến mười thước, chờ vào nhà, giày vớ và vạt áo hai người cũng bị ướt dầm dề, mới vừa đứng định, mặt đất cũng đã hội tụ một vũng nước, đủ để thấy hôm nay mưa rất to.

“Lục Lang, hôm nay mưa quá lớn, buổi tối đệ cũng đừng đi trở về, chờ ngày mai hết mưa rồi nói sau.”

Bùi Lục Lang cao hứng gật đầu: “Dạ được, nghe lời tam ca.”

Đào Hoa sơn trang là một tòa nhà bốn viện, mỗi viện đều có sáu bảy gian phòng, hơn nữa trong phòng trang trí khảo cứu xa hoa, lịch sự tao nhã điệu thấp.

Toàn bộ thôn trang rường cột chạm trổ, mái cong huyền linh, trong một mảnh mưa bụi, giống như tiên cảnh.

Thôn trang có vài cái ao, còn về ở trên núi làm sao có suối nước nóng, Đường Mẫn không biết, chỉ cần lúc này có thể ngâm tắm là được.

Bởi vì đã nói trước với phu thê Bùi thị ở đây vài ngày, nên cũng mang theo không ít quần áo, xe ngựa ở Đường gia là ngừng trong lều cỏ, cũng không bị mưa ướt, quần áo tự nhiên cũng bình yên vô sự, nhưng vì trời mưa, nhiều ít có chút hơi ẩm, lúc nàng chuẩn bị tắm gội, tỳ nữ trong thôn trang đã lấy đi hong khô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv