Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 138: Huynh Đệ



Mấy ngày gần đây, Đường Mẫn đau từng cơn rất lợi hại, thế nên Khương cô cô và Ninh Hỉ mỗi ngày đều một tấc cũng không rời nàng.

Phần lớn chuyện tiền triều đều tiến vào quỹ đạo bình thường, năm nay tân tấn tam giáp toàn bộ bị Cảnh Đế hạ phóng đến địa phương rèn luyện, còn lại môn sinh thiên tử cũng không nhàn rỗi, theo thứ tự cầm công văn tiền nhiệm cưỡi ngựa rời đi.

Hậu hoa viên Khôn Ninh Cung, Hương Ảnh và Hương Thảo đang cầm theo rổ hái hoa quế kiều nộn đầu cành, chuẩn bị rửa sạch ủ rượu hoặc làm điểm tâm, Đường Mẫn nằm trên ghế mây, nhìn thu cúc sắc thái diễm lệ.

Đã chín tháng, nếu không có thợ trồng hoa thích đáng tài bồi, lúc này cây quế có lẽ cũng đã tan gần hết, trong cung có người tay nghề ủ rượu tuyệt đỉnh, tuy không bằng những loại rượu tiến cống chân chính, nhưng rượu này ôn hòa thích hợp nữ tử nhấm nháp, mỗi năm nha hoàn bên cạnh vẫn sẽ làm theo lệ thường, rượu hoa quế, rượu mơ, các loại rượu theo mùa hoa đã thành truyền thống.

“Cao như vậy, cẩn thận một chút, không được thì để Hương Lan giúp các ngươi hái, coi nàng bò lên bò xuống kìa.” Khương cô cô ở bên cạnh nhìn Hương Thảo vén lên váy, cọ cọ bò lên trên cây, đứng ở bên cạnh lo lắng dặn dò.

Hương Thảo trên chạc cây hắc hắc cười nói: “Cô cô đừng lo lắng, trước kia ở trong phủ đều là con bò lên, không đáng ngại.”

Nhìn các nàng vui sướng, Đường Mẫn tự nhiên cũng cao hứng.

Chỉ là……

“Cô cô, ta có thể là muốn sinh, mau đi truyền thái y.” Đường Mẫn cắn răng chịu đựng một đợt đau nhức mãnh liệt mà đến, bàn tay đều vì nắm chặt tay vịn ghế mây mà trở nên trắng bệch.

Khương cô cô vừa nghe, vội vàng bước nhanh chạy lên, cùng Hương Ảnh đồng dạng ném xuống rổ chạy như bay lại đây, nâng nàng đi phòng sinh đã sớm chuẩn bị tốt.

“Ninh Hỉ, nhanh truyền nữ y và thái y, nương nương muốn sinh.”

Ninh Hỉ đang dặn dò tiểu nội giám làm việc vừa nghe, sửng sốt hai mắt, sau đó sải chân liền phóng ra bên ngoài.

Chỉ là thời gian rất ngắn, Đường Mẫn đã bị mồ hôi làm ướt cái trán và cổ áo.

Khương cô cô cầm khăn cẩn thận chà lau cho nàng, ôn nhu nói: “Nương nương đừng chịu đựng, đau liền hô lên, ngài đừng lo lắng, nữ nhân chỉ sinh thai đầu bị tội, thai sau sẽ thực thuận lợi.”

Thực mau, thái y và nữ y liền thở hổn hển chạy vào, lúc sau chính là dặn dò yêu cầu chuẩn bị đồ vật.

Cảnh Đế ở Cần Chính Điện nghị sự với vài vị triều thần nghe thấy tin tức này, ném xuống vài vị thần tử trực tiếp chạy tới.

Vừa tiến vào, liền nhìn thấy Khương cô cô đang dặn dò người bưng nước ấm vào điện.

“Khương cô cô, hoàng hậu ra sao?”

Nhìn thấy hắn tiến vào, Khương cô cô nhún người hành lễ, sau đó cười nói: “Bệ hạ yên tâm, nữ y khám mạch, nói nương nương thai vị thực ổn, sẽ không có việc gì.”

Dứt lời, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng la xé rách đau đớn, tức khắc làm đỉnh mày Cảnh Đế nhăn lại.

Nhất định rất đau, hắn nghĩ trong lòng.

Kỳ thật hắn rất muốn vọt vào, canh giữ bên người nàng, nhưng Khương cô cô sớm đã phát hiện, trực tiếp đứng chặn trước cửa điện, ngoại trừ cung tì ai cũng không thể đi vào.

“Bệ hạ, nương nương cát nhân thiên tướng, hơn nữa thân mình khoẻ mạnh, lần này sinh sản tuyệt đối sẽ không có vấn đề, ngài cứ an tâm.”

“Ừ!” Hắn ngồi xuống trên giường gấm, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cửa điện, nghĩ chỉ cần cửa điện mở ra nháy mắt hắn sẽ vọt vào.

Bên ngoài, Thái Tử điện hạ cũng phủi chân ngắn nhỏ chạy vào, sau đó một đầu chui vào trong lòng Cảnh Đế.

“Cha, mẫu thân muốn sinh tiểu muội muội sao?”

“Đúng vậy, muốn sinh.” Hiện tại hắn cũng không có công phu sửa đúng “muội muội” trong miệng con trai, dù sao chờ sinh ra sẽ biết.

Điện hạ phi thường vui vẻ, hắn chính là mong muội muội thật lâu, chờ muội muội sinh ra, hắn nhất định sẽ mang theo muội muội đi chơi.

Đường Mẫn lại lần nữa cảm nhận được xé rách thống khổ khi sinh Đoàn Tử, nhưng nàng vui vẻ chịu đựng, chẳng sợ lại thống khổ vài lần nàng cũng nguyện ý, đây là con của nàng và biểu ca, là kết tinh tình yêu, càng là kéo dài nhân sinh và mộng tưởng bọn họ.

Bên tai là nữ y không ngừng đốc xúc nàng “Dùng sức” và “Mồm to thở dốc”, đôi tay nàng bắt lấy đệm chăn dùng sức nắm chặt, cũng liều mạng đẩy sinh mệnh trong cơ thể ra.

Để con có thể cùng bọn họ cảm thụ thế giới bên ngoài thịnh thế thanh minh dưới sự cai trị của phụ thân hắn.

Hồi lâu sau, theo một tiếng khóc lảnh lót, toàn bộ Khôn Ninh Cung sôi trào, nữ y ôm Nhị hoàng tử giống một con khỉ nhỏ, vội vàng rửa sạch sẽ, sau đó nắm tã lót màu đỏ đã chuẩn bị tốt bao lên.

Bên ngoài, cha con Cảnh Đế nghe thế, đương cha một phen bế lên con trai, trực tiếp vọt vào.

“Chúc mừng bệ hạ, Nhị điện hạ bình an giáng sinh.” Nữ y vội vàng hành lễ chúc mừng.

Đoàn Tử điện hạ chớp chớp mắt, nhìn xem mẫu thân nằm bên kia, nhìn lại cha ôm chính mình, sau đó nhìn tã lót đỏ thẫm bên đây.

“Muội muội…… không phải muội muội?” Hắn biết xưng hô Nhị điện hạ là nam, nếu là muội muội, những người này khẳng định sẽ nói là công chúa.

Nói cách khác, muội muội hắn trông mong hy vọng không tới, ngược lại là tới một đệ đệ?

Đoàn Tử điện hạ tỏ vẻ tiếp thu không nổi.

“Cha, muội muội đâu?”

Cảnh Đế nhìn con trai, nén cười nói: “Lần này là đệ đệ, muốn muội muội chúng ta chờ tiếp theo được không?”

Được không? Đương nhiên không được, hắn muốn chính là muội muội thơm ngào ngạt, mềm như bông, muội muội! Không phải đệ đệ. Đệ đệ làm sao có thể giống muội muội.

Thái Tử điện hạ trong lòng phụ hoàng vặn vẹo, sau đó cọ xuống đất, vài bước đi đến trước mặt nữ y ôm Nhị điện hạ, ngửa đầu nói: “Ngươi ngồi xổm xuống, cho ta nhìn xem.”

Nữ y cười ngồi xổm xuống, sau đó xốc lên tã lót, cho Đoàn Tử xem.

Chỉ nhìn thoáng qua, tiểu lông mày của Đoàn Tử liền cao cao khơi mào, rất có vài phần tư thế phụ hoàng hắn, sau đó uốn éo đầu nhỏ, hừ nói: “Xấu muốn chết.”

“…… Oa oa oa!” Thái Tử điện hạ vừa nói, Nhị điện hạ vốn an an tĩnh tĩnh tức khắc khóc lên, rất dùng sức.

Hắn giống như nghe hiểu huynh trưởng nói? Biết chính mình không được thích, cho nên mới ủy khuất khóc lên?

Thái Tử điện hạ giơ tay che lại lỗ tai, lại lần nữa hừ nói: “Quỷ thích khóc.”

“Ô ô ô……” Như cũ là ngăn không được ủy khuất.

Đường Mẫn nhìn hai huynh đệ, quả thực dở khóc dở cười.

“Đoàn Tử.” Nàng mở miệng kêu.

Thái Tử điện hạ vội vàng chạy đến bên người mẫu thân, dẩu miệng nhỏ nói: “Con muốn muội muội, đệ đệ không tốt, là quỷ thích khóc.”

“Đệ đệ con mới sinh ra, còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, quên mẫu thân nói với con như thế nào sao? Phải làm nam tử hán, yêu quý đệ đệ muội muội.”

“…… Không có muội muội.” Chỉ có một đệ đệ.



Đối với điểm này, hiện tại Thái Tử điện hạ chính là nhớ rất rõ ràng.

“Về sau sẽ có, mẫu thân rất mệt, con không đau lòng sao?”

“Vậy được.” Thái Tử điện hạ thỏa hiệp, “Chỉ cần hắn không thích khóc như vậy, con sẽ tốt với hắn.”

Theo sau cũng không biết là Nhị điện hạ khóc mệt mỏi, hay là gì khác, tóm lại tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, nữ y cúi đầu vừa thấy, lại là ngủ rồi.

Khương cô cô tức khắc buồn cười nói: “Cảm tình hai vị điện hạ khẳng định sẽ thực tốt.”

Thái Tử điện hạ nói thầm trong lòng, ai biết được, nếu là muội muội tự nhiên sẽ thực tốt.

Cảnh Đế ngồi bên giường, duỗi tay lau mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu nói: “Rất mệt thì nghỉ ngơi đi.”

“Tên con đã nghĩ kỹ chưa? Lần này cũng không thể chờ đến trăng tròn.” Đường Mẫn dặn dò, tên của Đoàn Tử phải chờ đến lúc trăng tròn, phụ thân mới thật vất vả nghẹn ra ba chữ.

Cảnh Đế gật đầu nói: “Lưu Quân Lăng, đã có.”

Đường Mẫn gật đầu, thực thích tên này.

Lưu Quân Lăng, quân tử nên có quyết tâm lăng vân tráng chí, không tệ.

“Vậy nhũ danh đâu?” Cảnh Đế dù bận vẫn ung dung hỏi.

Đường Mẫn bẹp miệng, một hồi lâu mới nhìn hắn nói: “Kêu Cây Đậu?”

Cảnh Đế nhìn trời: “Nàng xác định con trai hiểu chuyện, sẽ không vì cái tên này mà xa lạ nàng?”

Đường Mẫn cạn lời, phản bác nói: “Đoàn Tử cũng không vì một nhũ danh liền xa lạ ta, hay là kêu Bánh Bao? Hoặc là Quả Phỉ? Không được, cái này không được, Quả Phỉ hài âm còn không phải là Sadako?”

Nàng nhíu mày, ở trong đầu giống như ngưng tụ một đoàn hồ nhão, rất lâu sau đó nàng mới nghẹn ra hai chữ, “Kêu Đôn Đôn, đôn trong đôn hậu.”

Cảnh Đế trầm mặc, nhũ danh của con trai út có chút quê mùa, không xứng với con trai hoàng đế nha.

Đường Mẫn sao có thể không biết ý tưởng trong lòng Cảnh Đế, trực tiếp đánh nhịp định án: “Cứ như vậy, Đôn Đôn, không cần sửa lại.”

Cảnh Đế coi thê như mạng, Đoàn Tử lúc này còn ảo tưởng với muội muội, tự nhiên đều sẽ không đứng về phe Nhị điện hạ, vì thế, Nhị điện hạ ngày sau phong tư tú nhã liền có một nhũ danh quê mùa, cũng may phụ hoàng hắn có học vấn, ít nhất đại danh rất có khí thế.

Không biết sau khi hắn hiểu chuyện, mỗi lần mẫu thân kêu hắn Đôn Đôn trong lòng hắn là cảm giác gì, nhưng phải như cũ thành thành thật thật chịu, còn không thể có bất luận cảm xúc không vui gì, nếu không phụ hoàng thê quản nghiêm cũng sẽ không đáp ứng.

Rời đi không mấy ngày, vì Hoàng Hậu nương nương sinh sản Phụng Quốc Công phu nhân lại tiến cung, nhìn thấy cháu trai trắng trắng nộn nộn, Trâu thị quả thực luyến tiếc buông tay.

“Tổ mẫu, vì sao không phải muội muội?” Thái Tử nhìn thấy lúc đổi tã, đệ đệ có một đinh đinh nho nhỏ, hy vọng trong lòng rốt cuộc hoàn toàn sụp xuống.

Không biết cắt bỏ, có thể biến thành muội muội không.

Đường Mẫn lời thuyết minh: Con trai à, nếu cắt bỏ sẽ không biến thành nữ nhân, chỉ có thể biến thành nội giám, tha đệ đệ và mẹ ruột đi.

Trâu thị nhìn trưởng tôn thâm cừu đại khổ, cười hết sức vui mừng, một tay ôm hắn vào lòng, nói: “Đừng khổ sở, có đệ đệ mới có thể có muội muội không phải sao? Tiếp theo nương con khẳng định sẽ sinh muội muội cho con.”

“Thật vậy sao? Khi nào?” Đoàn Tử hình như thấy được hy vọng, hưng phấn hỏi.

“Thế nào cũng phải chờ mấy năm.”

Haizz, còn phải đợi mấy năm, nhưng rốt cuộc là phải đợi mấy năm?

Lễ tắm ba ngày, trong cung vẫn chưa bốn phía xử lý, đơn giản là vì hiện tại Đường Mẫn còn ở cữ, cũng chỉ là người một nhà tụ bên nhau làm lễ tắm ba ngày náo nhiệt cho Nhị điện hạ, tất cả đều chờ đến tiệc đầy tháng lại nói.

Thái Tử tức giận chính là giằng co một đoạn thời gian, tuy đáp ứng mẫu thân phải tốt với đệ đệ, nhưng tiền đề là hắn không khóc nháo, nhưng mỗi ngày đệ đệ đều phải rầm rì khóc vài lần, sao lại thế này?

Hơn nữa mỗi lần khóc, mẫu thân đều phải ôm đệ đệ cho bú, hắn ghen lợi hại, rõ ràng là nam tử hán, còn muốn mẫu thân ôm, thẹn thùng hay không?

Hắn không biết thẹn thùng, chính mình đều thế hắn đỏ mặt.

Càng làm cho hắn đau đầu chính là, tiểu tử này còn đái dầm, một ngày thật nhiều lần, này sao được? Đệ đệ của Lưu Quân Diệu hắn sao có thể là quỷ thích khóc kiêm đái dầm, mất mặt cỡ nào.

Lại lần nữa nhìn thấy mẫu thân cho đệ đệ ăn no, hắn không cao hứng chọc chọc mặt Đôn Đôn, lại phát hiện rất mềm mại như nước bao, tức khắc chơi nghiện, trong chốc lát chọc một chút, chờ lát nữa lại chọc một chút.

“Rầm rì rầm rì.” Nhị điện hạ vốn dĩ ăn no muốn ngủ tức khắc không cao hứng, đệ dỗ huynh thích đệ cũng đã rất mệt, lại quấy rầy người khác ngủ liền không đạo đức, còn chưa đủ, dây dưa không xong? Chọc chọc chọc, tay huynh không đau sao? Mặt đệ đau.

“Sách, nếu không phải nể tình đệ mềm mại, huynh mới không để ý tới đệ.” Rầm rì, rầm rì cái gì? Huynh hy sinh rất lớn có biết không? Còn rầm rì nữa, trả muội muội đây.

Đôn Đôn câm miệng, được, ngài tiếp tục, đệ không ra tiếng được chưa?

Nhìn hai tiểu tử ngươi tới ta đi, giống như đều có thể nghe hiểu đối phương nói, Đường Mẫn cười không dừng được.

“Đừng luôn gặp mặt liền khi dễ đệ đệ.” Đường Mẫn ha ha cười nói.

Nghĩ con trai nhỏ luôn rầm rì, lúc trước nên kêu hắn “Rầm Rì” mới đúng, tên này dễ gọi, phong cách tây, có tiết tấu cỡ nào.

Thái Tử điện hạ thu hồi tay, nhìn mẫu thân nghiêm trang nói: “Con không khi dễ hắn, đang trêu hắn chơi thôi.”

“Rầm rì!” Ai thèm huynh trêu đệ chơi, chờ đệ có thể động đậy, làm đệ trêu huynh như vậy được không?

Chúng ta là huynh đệ ruột, một hai phải vì huynh tiểu tính kế làm cho huynh đệ chúng ta còn chưa lớn lên liền bắt đầu phát động chiến hỏa hay sao?

Ai, có huynh trưởng như Thái Tử, thật đúng là làm đệ đệ nhọc lòng, về sau lợi hại như thế nào, làm cha mẹ của huynh trưởng thật sự thực vất vả.

Nhưng nếu ngày sau Nhị điện hạ thật sự có ý nghĩ như vậy, có lẽ hiện tại gương mặt này thật sự sẽ bị chọc phá hủy dung.

Ở cữ ẩm thực thanh đạm, Đường Mẫn tự nhiên biết.

Nhưng mấy năm nay khẩu vị bị Thúy Hồng dưỡng rất bắt bẻ, canh suông quả thủy làm nàng gần như phát cuồng, nhìn thấy Cảnh Đế, ánh mắt giống như muốn nuốt hắn vậy.

Thay đổi khẩu vị.

Ban đêm, Cảnh Đế nhìn ánh mắt tức phụ, đột nhiên tà tứ cười nói: “Đừng gấp, chờ nàng ra ở cữ lại nói.”

“Cái này ta biết, ra ở cữ nhất định ta phải ăn cho đủ.” Nàng thực hiển nhiên lý giải sai rồi ý ngoài lời biểu ca nhà mình nói.

“Cái này như thế nào mới xem như đủ?” Cảnh Đế nhướng mày, “Ta ăn nàng vĩnh viễn đều sẽ không thấy đủ.”

“…… Ta nói chính là Thúy Hồng làm cơm, chàng tưởng cái gì đâu?” Không đứng đắn, ánh mắt sắc mị mị, thật sự muốn làm hôn quân hay sao? Nhưng nàng không có tư dung tuyệt thế như Đát Kỷ hoặc là Muội Hỉ.

Cảnh Đế nhìn hai luồng thịt trước ngực tức phụ, càng là lớn một vòng so với trước kia.

Ngay sau đó hắn gác xuống sách trong tay, giơ tay phủ lên, oa, một tay khó có thể khống chế.



“Ta suy nghĩ tức phụ thịt trắng bóng.”

Ngón tay thong thả ung dung cởi bỏ vạt áo, yếm thêu u lan trong cốc gần như bị căng bạo, tay hắn rất lớn, lớn hơn tay tức phụ một đốt, nhưng hiện tại, hắn thật nắm không hết, “Lớn hơn không chỉ một vòng.”

“Bên trong là sữa cho con trai chàng, lương thực tương lai một năm, không lớn làm sao đủ ăn.” Đường Mẫn vì lực tay hắn khẽ nhíu mày sách một tiếng.

Mấy ngày nay trong điện vẫn luôn để một cái chén không, chính là lúc trướng sữa có thể nặn ra, nhưng hiện tại không có bình sữa, không có cách nào đút cho con trai, chỉ có thể lãng phí.

Nhìn nàng nhăn lại mày đẹp, Cảnh Đế cứng họng hỏi: “Phát trướng?”

“Ừ, chàng cầm chén qua đây cho ta, ta nặn bớt.”

Mới vừa nói xong, cơ thể đã bị bóng ma che khuất, “Không cần chén, ta giúp nàng.”

Thân mình Đường Mẫn run nhè nhẹ, cứng họng ôm đầu người đang chui vào ngực nàng, hỗn đãn, mới vừa cùng phòng liền lăn lộn nàng.

Sữa thực nhạt rất khó uống, nàng tự nhiên cũng hưởng qua, thật không biết hắn làm sao có thể nuốt xuống.

Một hồi lâu, nàng mới cắm bàn tay vào đầu tóc Cảnh Đế, run giọng nói: “Được rồi, lại uống nữa con trai chàng sẽ phải đói bụng.”

Cảnh Đế ngẩng đầu liếm liếm môi, “Thoải mái không?”

“……” Đường Mẫn cạn lời, gia hỏa này gần đây vẫn luôn trêu chọc nàng, ba chữ này là nghĩa mặt ngoài, hay là một tầng ý khác.

Trước khi không xác định, Đường Mẫn quyết định không phản ứng người nam nhân này.

Thấy hai má nàng đà hồng, ánh mắt đảo đảo, Cảnh Đế không nhịn xuống, bàn tay to nâng gáy nàng, trực tiếp hôn lên môi đỏ liễm diễm, “Mẫn Mẫn, là nàng sai, không nên trêu chọc ta.”

Đường Mẫn bị hắn hôn thần hồn điên đảo, đồng thời tức giận muốn cười, hắn am hiểu nhất vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là hắn trêu chọc chính mình.

Hồi lâu sau, hai người thở hổn hển nằm trên giường.

Đường Mẫn trầm mặc một lát mở miệng: “Không cần ta giúp chàng?”

“……” Cảnh Đế không nói chuyện, “Nàng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Thật sự không cần? Ta chờ lát nữa cho bú xong mới ngủ tiếp.”

“…… Mẫn Mẫn!” Trong giọng nói đều là ủy khuất, “Đi lên.”

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Đế tinh thần phấn chấn một mình thay quần áo thượng triều, Đường Mẫn lại như cũ ngủ thâm trầm.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Đường Mẫn mới mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy bên cạnh Đoàn Tử đang nói chuyện với đệ đệ.

“Đôn nhi, sao đệ còn ngủ? Không thể lười như vậy được.”

“Hắc, càng nói đệ càng hăng hái, phải nghe ca ca nói biết không? Huynh hữu đệ cung, đệ cung kính huynh huynh mới có thể hữu ái đệ nha?”

“Mấy ngày nay vẫn luôn là đệ bá chiếm mẫu thân, làm hại ca ca đều không ở cùng mẫu thân bao lâu, ca ca thực tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Đệ lớn lên nhanh lên, ca ca dạy đệ võ công, về sau hai huynh đệ chúng ta cùng đi lang bạt giang hồ, nhưng đệ đừng sợ giang hồ hiểm ác, về sau võ công ca ca khẳng định rất cao, sẽ bảo hộ đệ, hắc ha!”

“Rầm rì!” Nhị điện hạ rốt cuộc bị ma âm xuyên não bắn tạc tỉnh lại, bộ dáng bực bội đủ để thấy được nội tâm hắn lúc này rối rắm.

Mặc kệ hắn có làm mộng đẹp không, quấy rầy người ta nghỉ ngơi chính là phạm tội, đại ca hắn lúc này chính là tội ác ngập trời, tội không thể tha.

“Ai da, nếu đệ dám rớt nước mắt, mỗi ngày huynh đều lại đây không cho đệ ngủ ngon, đệ tin hay không?” Mắt thấy đệ đệ sắp nhếch môi khóc, Đoàn Tử tức khắc phụ hoàng bám vào người, trừng mắt, nhấp môi, khí thế rất đủ.

Nhị điện hạ bị hiện tượng này làm sợ tới mức không nhẹ, tức khắc quên khóc, hoặc là không dám khóc?

Một lần hai lần hắn cũng đã chịu không nổi, mỗi ngày tới? Có lầm hay không?

Có phải đời trước đệ ở trước mắt bao người túm rớt quần huynh hay không, làm huynh đời này tra tấn đệ? Đệ chính là đệ đệ ruột của huynh đó đại ca à, ngài thật sự hiểu cái gì là đệ đệ ruột sao? Một mẹ đẻ ra, máu chúng ta chính là giống nhau, ngài có thể dùng thủ đoạn biến thái này với người ngoài sao? Đệ cảm ơn a.

Đường Mẫn bị trưởng tử chọc cười không nhẹ, nhẫn cười nhẫn đến bụng đều đau.

“Ai da, Đoàn Tử, con muốn chọc mẹ ruột cười chết hay sao? Ha ha ha……”

Đoàn Tử nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy mẹ ruột nhà mình dựa vào đầu giường, cười nước mắt đều phun ra.

“Mẫu thân, ngài tỉnh sao? Con đang trêu đệ đệ chơi, ngài có đói bụng không? Con làm Hương Ảnh đưa đồ ăn tới.”

“Được, đi thôi.” Ngủ đến lúc này, không đói bụng mới là lạ.

Đoàn Tử cao hứng đi ra ngoài, theo sau Khương cô cô đi vào, bế lên Nhị điện hạ rầm rì thực hiển nhiên đói bụng, đưa đến trong lòng Đường Mẫn.

“Nương nương ngài cười cái gì vậy?” Nhìn khóe môi Đường Mẫn không ngừng tràn ra tươi cười, Khương cô cô tò mò hỏi.

Đường Mẫn tiếp nhận con trai, cởi bỏ vạt áo cho hắn uống sữa, nói: “Hai huynh đệ thật giống oan gia, Đoàn Tử khả năng không biết hắn nói Đôn Đôn căn bản nghe không hiểu, lại có thể chơi sung sướng.”

Khương cô cô cười gật đầu nói: “Đừng nhìn Thái Tử điện hạ dường như thực ghét bỏ Nhị điện hạ, nhưng mỗi ngày đều phải tới nói chuyện với Nhị điện hạ, huynh đệ tình thâm thật tốt.”

“Sách!” Nhị điện hạ lúc này dùng sức mút một ngụm sữa.

Ai cùng hắn huynh đệ tình thâm? Đời trước ta kéo quần hắn xuống trước mặt người trong thiên hạ, hắn trả thù ta đó, làm hại ta ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon.

Đừng để ý ta, ta muốn lẳng lặng, đừng hỏi ta lẳng lặng là ai, ta cũng không biết.

Lúc Đoàn Tử tiến vào, trong tay còn cầm một cái chén, giống như làm như vậy, mẫu thân có thể ăn nhiều một ít.

“Mẫu thân, ăn cơm.”

Nhìn thấy đệ đệ vốn dĩ nằm trong nôi hiện tại ngủ bên người mẫu thân, liền biết thừa dịp chính mình không đây hắn đã ăn no.

“Tiểu tử đệ thật không hiểu chuyện, phải giống đại ca hiếu kính cha mẹ biết không? Mẫu thân còn không có dùng bữa, sao đệ lại có thể ăn trước?”

Mới vừa nói xong, bên ngoài Trường Lâm và Trường Sinh hầu hạ Đoàn Tử đi vào.

“Điện hạ, ngài nên đi phòng luyện công.”

Đoàn Tử vừa nghe, nghĩ còn muốn học công phu với Hàn gia gia, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, tiến lên chọc chọc khuôn mặt nhỏ của đệ đệ, sau đó nói với Đường Mẫn: “Mẫu thân, con đi trước.”

“Đi thôi.”

Này có lẽ chính là diệu âm của thần tiên, Nhị điện hạ vui mừng, rầm rì một tiếng, hơi hơi lắc lư nắm tay và đầu nhỏ, thoải mái dễ chịu ngủ rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv