Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 106: Thịnh Sủng



Bùi Cẩm Triều biết thiết tắc này, nên mới muốn lật đổ Lưu Ngạn, chính mình khống chế triều chính.

Đây là cách làm ổn thỏa nhất, còn chuyện làm Hoàng Đế viết tự xét lại chiêu cáo thiên hạ, có lẽ hắn căn bản không nghĩ tới, rốt cuộc năm đó Duệ Thân Vương phủ là trong sạch hay thật sự tội ác sáng tỏ, người có tâm tự nhiên biết.

Chuyện này bản thân không cần giải tội, cũng không có cần chiêu cáo.

Chẳng qua là một Lưu Ngạn mà thôi, hắn có tư cách gì quyết định đường đường Duệ Thân Vương trong hay đục, không biết tự lượng sức mình.

“Cho nên hiện tại Thái Hậu nương nương càng không thể chết được, biểu ca nói, nếu bà ta vừa chết, Tiền Hoài An chắc chắn không còn cố kỵ. Tuy biểu ca kiến thức rộng rãi, nhưng trong triều căn cơ còn thấp, rất nhiều nhân mạch còn chưa hoàn toàn khống chế được, nên chúng ta cần thiết giữ được Thái Hậu.” Dứt lời, nàng nhìn Tôn lão, nghi hoặc nói: “Tôn lão, vì sao Tiền tướng kiêng kị Thái Hậu như thế?”

“Không phải kiêng kị, vì thanh danh thôi. Có lẽ thật lâu trước kia Tiền gia đã mưu triều soán vị, nhưng trước kia có Duệ Thân Vương áp chế thế lực khắp nơi, sau đó Duệ Thân Vương chết, trọng áp áp chế bọn họ không còn, phu nhân thông tuệ, trong lòng hẳn hiểu rõ, có vài thứ, càng dựa vào gần, khát vọng càng mãnh liệt. Hiện giờ Tiền Hoài An khống chế nửa giang sơn, nhưng ông ta vẫn có thể áp chế được khát vọng của chính mình, có thể thấy được tâm tính kiên nghị cỡ nào. Lưu Ngạn làm vua bất nhân, giết hại trung lương, Tiền Hoài An thủ đoạn quả cảm tàn nhẫn, cũng không hổ là người một nhà, nếu ngày nào đó ông ta đi lên đại vị, thiên hạ này chỉ sợ phải lộn xộn, ít nhất con cháu Lưu thị sẽ không có một người nào may mắn thoát nạn, phần lớn trung thần cũng sẽ bị giết cả nhà, nội loạn nổ ra, họa ngoại xâm liền áp chế không được, ta cũng biết hiện tại Thái Hậu không thể chết, phu nhân yên tâm, ta biết làm thế nào.”

Đường Mẫn ở chỗ Tôn lão cầu được vài phương pháp dưỡng sinh, liền cáo từ rời đi.

Ngày kế, nàng ngồi xe tiến cung, Hứa Sùng thấy nàng, đang muốn tiến vào bẩm báo, lại bị Đường Mẫn giơ tay ngăn lại, sau đó đặt ngón tay trên môi, chỉ chỉ bên trong.

Trong điện cũng truyền ra tiếng Thôi ma ma.

“Thái Hậu, thuốc này đã làm ấm hai lần, nếu ngài lại không uống, chỉ sợ lại nguội.”

“Ai gia không uống được thuốc đắng, bà lại không phải không biết.”

“Nhưng thân mình ngài bất lợi, nếu không uống thuốc làm sao khỏe được, ngài cũng đừng làm khó nô tỳ.”

“Để đó trước đi, lát nữa lại nói.”

“Thái Hậu, ngài còn không nghe đủ Đoan Tuệ công chúa lải nhải bên tai ngài sao, nếu ngài lại không uống, nô tỳ không biết ăn nói làm sao với công chúa điện hạ.”

“Bà nha, khi nào bắt đầu biết lấy Tiểu Mẫn tới áp ta, đừng cho nha đầu kia biết, ai gia nghe nàng lải nhải bên tai liền choáng váng đầu, cầm đi đổ đi.”

“Thái Hậu, ngài……”

Đường Mẫn liếc mắt thấy Hứa Sùng đang nhấp miệng nghẹn cười, thấp giọng hỏi: “Hứa công công, hôm qua đến bây giờ mẫu hậu đều không uống thuốc sao?”

Hứa Sùng vội vàng áp xuống ý cười nảy lên tới, cong môi nói: “Thái Hậu nương nương sợ đắng nhất, mỗi lần uống thuốc đều là dày vò.”

Đường Mẫn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bên trong, sau đó nhấc chân đi vào, nhìn thấy Thôi ma ma bưng thuốc đứng bên cạnh Thái Hậu, lúc này Thái Hậu nhắm hai mắt quay mặt vào bên trong giường.

“Nếu ngài không muốn Tiểu Mẫn cả ngày nhắc mãi thì đừng kêu Thôi ma ma đổ thuốc đi nha, lúc này hay rồi, bị con bắt được tại trận?”

Thái Hậu nghe được giọng nói quen thuộc, xoay người nhìn thấy Đường Mẫn, sắc mặt có chút xấu hổ, sau đó liếc mắt nhìn Thôi ma ma, thấy Đường Mẫn đã tiếp nhận chén thuốc đi lên trước, muốn đích thân đút bà uống thuốc.

“Thôi ma ma, hôm nay ta mang đến hai con vịt nướng, bà mang đi phân cho Hứa công công bọn họ ăn đi, hôm nay mẫu hậu không uống thuốc, không có phần.”

Thái Hậu tuổi lớn, món ngon gì chưa từng ăn, nhưng vịt nướng kia, ăn một lần rất tưởng niệm, hiện giờ vừa nghe, tức khắc trừng mắt nhìn Đường Mẫn, “Trong lòng nha đầu con, ai gia không tốt bằng Thôi ma ma và Hứa công công hay sao?”

“Sao lại không tốt, ngài rất tốt với Tiểu Mẫn, chỉ là ngài không uống thuốc, không yêu quý bản thân, con mới sẽ không để ngài dễ dàng như nguyện.”

Thái Hậu bị Đường Mẫn nghẹn một chút, sau đó ngồi dậy dựa vào đầu giường, duỗi tay lấy chén thuốc, ngửa đầu mồm to uống hết, nhưng gương mặt lại nháy mắt nhăn thành hoa cúc.

Đường Mẫn lại giống làm ảo thuật lấy ra một hộp nhỏ, mở ra, chính mình nắm một viên nhét vào trong miệng trước, sau đó duỗi đến trước mặt Thái Hậu, “Mẫu hậu phối hợp như vậy, con tự nhiên không thể làm ngài không thoải mái, nào, đây chính là kẹo hoa quả Đoàn Tử thích nhất, ngài ăn một viên ngọt ngào miệng, biểu ca mua cho Đoàn Tử mấy hộp, con cố ý mang một hộp cho ngài, sợ Đoàn Tử biết sẽ khóc nhè.”

Thái Hậu cũng ăn không ít thứ Đường Mẫn từ ngoài cung mang vào, mỗi lần nha đầu này đều sẽ ăn trước một ngụm, bà biết nha đầu này cố kỵ, mà đây cũng là quy củ trong cung.

Bà cầm một viên để vào trong miệng, tức khắc miệng đầy ngọt nị, nháy mắt xua tan nồng đậm cay đắng, Thái Hậu mặt mày giãn ra, “Thật ngọt, nếu có cái này, ai gia không sợ thuốc đắng.”

“Được, không phải ngài coi trọng kẹo hoa quả của Đoàn Tử sao, lưu lại cho ngài là được, không đủ con lại mang thêm.” Dứt lời, nàng còn cầm một viên đưa cho Thôi ma ma, cười nói: “Ma ma, bà khuyên mẫu hậu uống thuốc, có lẽ trong lòng cũng đắng, đây là mẫu hậu thưởng bà, ngọt ngào chút.”

Thôi ma ma tạ tiếp nhận, ngậm trong miệng cũng cười nói: “Còn đừng nói, công chúa luôn có thể mang tiến cung một ít thứ hiếm lạ, chỉ là vịt nướng này, không biết Thái Hậu còn có thể dùng sao?”

“Đây là mang cho các người, chiếu cố mẫu hậu vất vả, cho các người thêm chút thức ăn, hiện tại sức khỏe mẫu hậu không tốt, chỉ có thể ăn thanh đạm, tạm thời không ăn được món dầu mỡ như vịt nướng.”

Thái Hậu vừa nghe, tức khắc không cao hứng, “Ai gia chính là uống thuốc.”

“Con biết mẫu hậu tốt nhất, ngài uống thuốc, con cũng cho ngài kẹo hoa quả rồi không phải sao.” Dứt lời, cũng không để ý tới Thái Hậu biểu tình ủy khuất, đỡ bà nói: “Bên ngoài nắng ấm áp, độ ấm thích hợp, lúc con tới rất xa đã nhìn thấy Ngự Hoa Viên hoa đoàn cẩm thốc, con mang ngài đi dạo một chút, giữa trưa con tự mình đi phòng bếp nhỏ, làm mấy thứ ăn ngon cho ngài, bảo đảm làm ngài không nhớ nổi vịt nướng.”

Đã nhiều ngày Thái Hậu đều nằm trên giường, lúc này cũng cảm thấy thân thể mềm nhũn, tuy không muốn động, nhưng cũng biết Đường Mẫn có ý tốt, càng biết nếu mình không đi, không chừng nha đầu này lải nhải như thế nào đâu, cũng không cự tuyệt, làm Thôi ma ma hầu hạ chính mình vấn tóc thay quần áo, mang theo hai tỳ nữ, được Đường Mẫn nâng, chậm rãi đi Ngự Hoa Viên.

Lúc này trong Ngự Hoa Viên, Hoàng Hậu đang ở đình hóng gió tán gẫu với một nữ tử, rất xa nhìn thấy Đường Mẫn nâng Thái Hậu lại đây, vội vàng đứng dậy cười đón.

“Mẫu hậu, ngài rốt cuộc bỏ được ra ngoài, vẫn là Tiểu Mẫn có bản lĩnh.”

“Nhìn một cái, hiện tại trong cung đều biết, nha đầu này lợi hại, cũng may mắn hiện tại đã gả chồng, nếu không mẫu hậu thật đúng là lo lắng tính tình con như vậy, công tử nhà ai dám cưới.” Thái Hậu trêu ghẹo Đường Mẫn.

Đường Mẫn thỉnh an Hoàng Hậu và Lương phi nương nương, sau đó cười nói: “Vậy nhờ mẫu hậu lo lắng một chút tức phụ tương lai của Đoàn Tử, tìm một người hung ba ba, tốt nhất có thể trấn được tiểu tử kia.”

Lời này làm ba người đều không nhịn được cười, Lương phi nói: “Công chúa nói chuyện thật thú vị, làm mẫu thân ai lại mong con trai cưới một tức phụ hung hãn.”

Hoàng Hậu lại nói với Lương phi: “Muội không biết đâu, Tiểu Đoàn Tử nhà Đoan Tuệ thực nghịch ngợm, tháng trước nàng mang hắn tiến cung, lúc ở Dực Khôn Cung, được Thái Tử lãnh đi trong vườn chơi đùa, kết quả bò lên trên núi đá thiếu chút nữa xuống không được, này chỉ là vừa mới biết đi, về sau nhưng còn khó lường.”

Lương phi cũng tới hứng thú, trừng mắt cười nói: “Còn có chuyện này?”

“Đúng vậy, tiểu gia hỏa kia……” Hoàng Hậu lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chính là một con khỉ nhỏ bướng bỉnh, bổn cung hỏi hắn về sau muốn làm gì, tiểu gia hỏa lại nói muốn làm đại hiệp, nếu về sau thật sự học công phu đi làm đại hiệp, có lẽ giang hồ sẽ bị tiểu công tử này thọc ra lỗ thủng.”

Thái Hậu cũng nghĩ tới, cả người đều cao hứng, bà cao hứng thân mình cũng trở nên nhẹ nhàng, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.

“Qua chút thời gian, chờ ai gia khỏe lại, con nhớ mang Tiểu Đoàn Tử tiến cung, ai gia cũng nhớ hắn, trước đó vài ngày Thái Tử tới dùng bữa với ai gia, còn nói đã thật lâu không nhìn thấy Đoàn Tử, đứa bé kia tìm cho Đoàn Tử một bảo kiếm, chờ ai gia sai người làm vỏ thanh kiếm, con mang cho Đoàn Tử.”

“Vậy thì tốt, đồ vật trong cung tất nhiên đều là cực tốt.” Nói xong, nàng chau mày, bỗng nhiên chuyển lời, “Nghe ý mẫu hậu là muốn Đoàn Tử giơ đao múa kiếm? Hiện tại hắn cũng đã đủ nghịch ngợm, chẳng lẽ ngài còn ngại con không đủ đau đầu hay sao?”

“Nghịch cũng là giống con, ai gia thấy Bùi đại nhân rất ổn trọng, tính tình hai cha con không giống chút nào, hiện tại con cũng biết tâm tình mỗi khi ai gia đối mặt con?”

“Ai da, lúc này mới mấy ngày, ngài liền ghét bỏ con?”

Thái Hậu giơ tay điểm điểm giữa mày nàng, “Được, ai gia không nói con, cũng nói không lại con.”

“Tiểu Mẫn há miệng chính là rất lợi hại, mẫu hậu lại không phải hôm nay mới biết, còn một hai phải đấu võ mồm với nàng, nhi thần sẽ không, luôn bị thua, nha đầu này nói luôn là đạo lý rõ ràng, làm người không thể phản bác.”

Đường Mẫn ngửa đầu, biểu tình tươi đẹp mà tiếu lệ, “Có lý đi khắp thiên hạ.”

“Khen con một câu mà nở mũi rồi.” Thái Hậu lắc đầu bật cười, sau đó nói: “Giữa trưa làm món gì cho ai gia nha?”

“Dù sao không có vịt nướng, ngài cũng đừng suy nghĩ, thân mình ngài chưa khỏe lại là không được ăn, nhưng giữa trưa con làm cho ngài vài món dễ tiêu hóa cũng rất ngon miệng, Hoàng Hậu nương nương giữa trưa cũng qua dùng bữa sao?”

“Bổn cung chưa từng ăn món nha đầu muội nấu, tự nhiên muốn da mặt dày qua cọ cơm.”

Thái Hậu nhìn Lương phi bên cạnh, nghĩ đến nàng cũng sinh cho Hoàng Đế hai hoàng tử, liền nói: “Giữa trưa con cũng đi chỗ ai gia dùng bữa đi.”

Lương phi phản ứng chậm nửa nhịp, phục hồi tinh thần lại, kinh hỉ đứng lên tạ ơn, phải biết rằng nàng chỉ là phi tử, dùng bữa ở Thọ Khang Cung của Thái Hậu chính là đặc quyền của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, hậu cung phi tần chưa bao giờ có thù vinh như vậy, xem ra hôm nay Thái Hậu cao hứng vì Đoan Tuệ công chúa, nên nàng mới có ân sủng như thế.

“Đừng nói con chưa từng ăn, ai gia cũng không có.”

“Vịt nướng không tính sao?” Đường Mẫn vội vàng “chính danh” cho chính mình.

Thái Hậu sửng sốt hai giây, mới ha ha cười rộ lên, vỗ tay Đường Mẫn nói: “Tính, con nói tính vậy tính, trong kinh thành, chỉ có nha đầu con thích ăn uống trọng như vậy, con nhìn xem nhà ai đứng đắn thái thái cả ngày nghiên cứu món ăn.”



“Hậu trạch phủ con thanh tịnh, không có nô tài không có mắt và thiếp thất như trong phủ khác, hiện tại Đoàn Tử biết chạy biết nhảy, cũng thường xuyên đi thôn trang, con không tìm chút chuyện làm nhất định buồn chết.”

“Đang ở trong phúc phải tích phúc, Bùi đại nhân đối đãi con tốt như vậy, con cũng nên quý trọng trước mắt.”

“Mẫu hậu yên tâm, con hiểu rõ.”

Giữa trưa ở phòng bếp nhỏ Thọ Khang Cung, Đường Mẫn thực dụng tâm dựa theo dược thiện của Tôn lão, làm cho Thái Hậu vài món ăn, đều là dược thiện ôn hòa, thuộc về điều trị tinh tế, dược liệu trong cung đều phải đi Ngự Dược Phòng lập hồ sơ, nhưng có khẩu dụ của Thái Hậu, không có bất luận vấn đề gì, còn về chứng bệnh, nàng cũng là nghe nói từ trong miệng thái y, sau đó thuật lại cho Tôn lão.

Có bệnh ôn dưỡng, không bệnh cường thân, ai cũng có thể dùng.

Nàng còn bỏ thêm một chút dấm bên trong, Tôn lão cũng nói không có vấn đề, hiện tại thời tiết dần dần nóng bức, khẩu vị Thái Hậu thật không tốt, ăn chút chua có thể khai vị.

Đồ ăn làm xong, tự nhiên có hạ nhân thử đồ ăn, Đường Mẫn đều đã thói quen, căn bản không để bụng.

Bữa cơm này Thái Hậu ăn không ít, nhưng phần lớn vẫn là do Hoàng Hậu và Lương phi ăn, đại khái là trong lòng hư hỏa, gặp được món làm người ăn uống mở rộng, tự nhiên cũng dùng thoải mái.

Sau khi ăn xong, Lương phi hạp một miệng trà nói: “Bùi đại nhân thật sự có phúc khí.”

“Đúng vậy, mấy ngày tới Tiểu Mẫn đều sẽ tiến cung với mẫu hậu sao?” Hoàng Hậu cười hỏi.

“Tự nhiên là vậy, mẫu hậu quá tùy hứng, cơm không chịu ăn, thuốc càng là không chịu uống, da mặt mỏng làm không được chuyện này.” Đường Mẫn thấy Thái Hậu kêu Thôi ma ma rót cho bà một ly trà, tức khắc nhướng mày, Thái Hậu liền cười khổ bất đắc dĩ buông, sau đó Thôi ma ma lại rót một ly nước ấm, “Nếu nương nương có thể da mặt dày giống muội, khi đó mẫu hậu sẽ nhìn ánh mắt nương nương mà làm, ngài ấy cũng không có cách, nhìn là Thái Hậu cao cao tại thượng, trong lòng chính là thật mềm.”

Lương phi ở bên cạnh xem trợn mắt há hốc mồm, nàng khiếp sợ hình thức Đường Mẫn và Thái Hậu ở chung, cũng chỉ một ánh mắt, khiến cho Thái Hậu gác xuống trà xanh, sửa lại uống nước trong, hơn nữa nói chuyện với Thái Hậu tùy ý như mẹ con chân chính, trời biết mỗi lần nàng đối mặt Thái Hậu nương nương, đều phải nhắc mười hai vạn phần tinh thần, thậm chí nàng sinh lòng hâm mộ Đường Mẫn.

“Con nói ai gia như vậy, kêu ai gia làm sao bưng thân phận.” Thái Hậu khổ ha ha uống hai ly nước ấm, sau đó nhìn thấy Đường Mẫn bưng lên điểm tâm, bộ dáng thực kỳ quái, nhưng cầm lên lại phát hiện điểm tâm này mềm như bông, lại còn lộ ra vị ngọt làm người thèm nhỏ dãi.

“Đây là điểm tâm vị trái cây, mỗi ngày ăn nhiều nhất ba khối, tuyệt đối không thể ăn nhiều. Hiện tại ngài cần gì bưng thân phận, không hợp ngài cũng là Thái Hậu nương nương Đại Vinh triều …… Mẫu hậu, con đã nói như thế nào, mỗi ngày chỉ ba khối, ăn hết không có thêm, đây chính là hôm nay giữa trưa làm, phần ngài chỉ có ba khối, còn lại là của chúng con, nếu ngài thích ngày mai con lại đổi đa dạng.”

Thái Hậu nhìn điểm tâm trước mắt, mỗi một khối cắn không đến hai ngụm là hết, lại chỉ được ăn ba khối?

Nhưng nhân ở giữa thật ngọt, hơn nữa đặc sệt giống như mật, thật không biết nàng làm như thế nào.

Đoạn thời gian kế tiếp, Đường Mẫn vẫn đều đều tiến cung với Thái Hậu, Thái Hậu tâm tình tốt, ăn ngon ngủ ngon, dần dần khỏe lại.

Một ngày này Thái Hậu cho thái y chẩn trị, sức khỏe khang phục bảy tám phần, bà chưa nói hai lời, ban cho Đường Mẫn không ít trân bảo ngọc khí, lăng la tơ lụa và tranh chữ đồ cổ, sau đó Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng phái người ban thưởng rất nhiều thứ tốt.

Hậu viện an ổn, tiền triều Bùi Cẩm Triều tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, sau đó Bùi Cẩm Triều đã bị Tiền tướng mời đi uống trà.

“Đoan Tuệ công chúa thật lợi hại, rất hiếu thuận Thái Hậu nương nương, bổn tướng thật vui mừng.”

Bùi Cẩm Triều khiêm tốn nói: “Nội tử làm sao gánh nổi tướng gia khen, chẳng qua là tận chức trách của mình thôi.”

“Nói đến cùng Thái Hậu nương nương cũng là tỷ tỷ ruột của bổn tướng, bà có thể khỏe lại không thể không kể công Đoan Tuệ công chúa.” trên mặt Tiền Hoài An tươi cười hiền hoà, nếu trong lòng ông ta cũng nghĩ như vậy, nhất định là người rất tốt.

Nhưng Bùi Cẩm Triều biết, Thái Hậu khoẻ mạnh, Tiền tướng nhất định không dám bức Hoàng Đế đến đường cùng, hiện tại không chừng trong lòng ông ta đang nghĩ diệt trừ Mẫn Mẫn như thế nào, xem ra kế tiếp phải an bài thêm người bên cạnh nàng.

“Bên chỗ Thái Tử như thế nào?” Tiền Hoài An cười dời đề tài.

Bùi Cẩm Triều nói: “Thái Tử đọc sách có chút cứng nhắc, nhưng cũng may tính tình bình thản.”

“Như thế cũng tốt, hiện tại bệ hạ đang lúc tráng niên, Thái Tử không cần quá mức xuất sắc.” đáp án này làm Tiền Hoài An vừa lòng, Thái Hậu không khỏe cũng không phải một lần hai lần, lặp đi lặp lại sớm muộn gì cũng sẽ hao hết tâm thần, sớm muộn gì thiên hạ này cũng sẽ bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay, đây là xu thế tất yếu, ai cũng không ngăn cản được.

Trong nháy mắt, giữa hè tiến đến, thôn trang toàn bộ mạch tuệ đều ánh vàng rực rỡ áp cong eo, Đường Mẫn đã lâu không nhìn thấy con trai, tưởng niệm vô cùng, sáng sớm hôm nay mang theo người đi thôn trang.

Từ ngày ấy Tiền Hoài An tìm Bùi Cẩm Triều nói chuyện, hắn lại lần nữa thêm bốn hộ vệ cho nàng, đây đều là tử sĩ, ở kinh thành gương mặt xa lạ, vì hiện tại danh vọng Đường Mẫn ở Thịnh Kinh cao chưa từng có, bên cạnh thêm vài hộ vệ cũng thực bình thường, sẽ không có người nói gì.

Kỳ thật người không biết nội tình căn bản sẽ không nghĩ đến Thái Hậu khang phục có quan hệ với nàng, cho dù biết nội tình, liên hệ cũng không phải rất lớn, rốt cuộc nàng tiếng cung chỉ cùng Thái Hậu ăn cơm dạo quanh, cũng không làm chuyện gì khác, còn về Tiền Hoài An, lúc Bùi Cẩm Triều chưa tạo thành uy hiếp gì, ông ta hẳn sẽ không xuống tay với biểu ca và nàng.

Hơn hai tháng không gặp Đoàn Tử, tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy chính mình, đã “đặng đặng đặng” chạy tới, ôm lấy chân nàng, “Mẫu thân!”

Khom lưng nhìn con trai, hắn được cha mẹ chồng chăm sóc thực tốt, nhìn qua trưởng thành không ít, khuôn mặt hồng hào, môi nhỏ nộn nộn, mắt to chớp chớp cực kỳ đáng yêu.

Lôi kéo tay hắn, hai người đi trong phòng, “Ở chỗ tổ mẫu có ngoan hay không?”

“Ngoan.” Đoàn Tử dùng sức gật đầu, hắn chính là rất tưởng niệm mẫu thân, tuy ở chỗ tổ phụ cũng thực tốt, có thể đi chơi nơi nơi trong nhà ngoài ngõ, nhưng buổi tối sẽ tưởng niệm cha nương.

“Vậy sao, có nhớ mẫu thân không?”

“Rất nhớ.” lần này lực độ Đoàn Tử gật đầu lớn hơn nữa.

“Vậy sao!” Đường Mẫn vui vẻ cười, “Tổ mẫu thực bận rộn, chiều nay nương mang con về nhà.”

“Dạ, về nhà.”

Kỳ thật cho dù thôn trang rất bận, Trâu thị cũng không muốn cháu trai rời đi chính mình, nhưng nàng cũng biết, khi còn nhỏ đứa bé đừng rời đi mẫu thân lâu lắm, thời gian dài mẹ con sẽ trở nên xa lạ.

Nên cho dù luyến tiếc, dùng cơm trưa xong nàng cũng cười tủm tỉm tiễn bọn họ đi.

Trong khoảng thời gian này thanh danh nàng vang dội, thời tiết nóng bức mà thiệp mời lại như bông tuyết bay vào Bùi phủ, đều là các phủ mời dự hoa yến trà yến.

Đường Mẫn thật sự lười ứng phó tiệc chiêu đãi, nhưng trong đó cũng có mấy nhà không thể cự tuyệt, ví dụ như Lưu Phương Hoa Thưởng Hoa yến, ví dụ như Hoàng Hậu nương nương hoa yến, mùa hè nắng nóng, hoa nở chủng loại phồn đa, lúc này các phủ cũng náo nhiệt.

Lúc Bùi Cẩm Triều đi vào nhìn thấy nàng đối diện mười mấy thiệp mời phát ngốc, tiến lên tùy tay cầm lấy một cái nhìn xem, sau đó cười nói: “Đây đều là cái gì lung tung rối loạn.”

“Biểu ca đã trở lại.” Nàng đứng lên hầu hạ hắn thay quần áo thường, sau đó chỉ vào thiệp mời nói: “Biểu ca giúp ta nhìn xem, ngoại trừ Tướng Quân phủ và hoàng cung, ta còn cần đi nhà ai.”

Mở ra thiệp mời trước mắt, nàng câu môi cười nói: “Thật là thú vị, nhiều thiệp mời như vậy nhưng đều không phải cùng một ngày, xem ra làm thái thái nhà quan lớn cũng không phải một việc đơn giản.”

Bùi Cẩm Triều ngồi xuống bên cạnh, lật xem một chút thiệp mời trên bàn, cười nói: “Đây là phu nhân Hộ Bộ thượng thư mời, nàng có thể đi lại.”

“Người của chàng?” Đường Mẫn hỏi.

Hắn gật đầu, Đường Bỉnh Sơn rơi đài, Lại Bộ cũng bị người của bọn họ thượng đỉnh, hiện tại trong triều Tiền tướng tập trung phần lớn tinh lực lên người Đoạn Vân Dật, vì thế Đoạn tướng đưa hai đứa con đi lánh, chính vì ngừa vạn nhất.

“Vậy được, chỉ ba nhà.” Nàng đưa thiệp còn lại cho Hương Ảnh nói: “Mấy nhà này đều từ chối đi.”

Hương Ảnh tiếp nhận thiệp mời, lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Không ít nhà nhận được Đường Mẫn đáp lễ, biết nàng đây là không tính toán tới, có người cảm thấy hiện tại nàng được Thái Hậu nhìn trúng, có chút không biết tự lượng sức mình, tự nâng giá trị con người, nhưng cũng có người tâm thái tương đối tốt, lúc đưa thiệp mời đã biết nàng không có khả năng tới, nhưng Đường Mẫn tới hay không là chuyện của nàng, còn mời hay không là chuyện của chủ nhân, căn bản không có bất luận liên lụy gì.

Cho dù trước kia Đường Mẫn không được ban thưởng vinh quang như vậy, bọn họ cũng không mời được nàng, hiện tại biết Thái Hậu thật sự thích Đường Mẫn mới một đám dán lên tới, ngược lại làm người khinh thường.

Trấn Quốc Tướng Quân phủ là phủ đệ hiển hách uy danh ở Đại Vinh triều, tọa lạc không xa hoàng thành, đối diện là công chúa phủ Thái Hậu kiến tạo cho Vĩnh An công chúa, chỉ là từ khi Vĩnh An công chúa qua đời, tòa phủ đệ kia vẫn luôn để trống, bên trong vẫn có người quét tước, mặc dù Thái Hậu luôn không nhắc tới.

Xe ngựa mới vừa dừng lại, Lưu Phương Hoa liền tới, nhìn thấy Đường Mẫn ôm con trai ra, duỗi tay tiếp nhận Đoàn Tử, “Đưa Đoàn Tử cho tỷ ôm đi, muội tới thật sớm.”

“Đi sớm một chút cũng mát mẻ, miễn cho lát nữa nắng gắt.”

Lưu Phương Hoa nói với em dâu một tiếng, sau đó đưa Đường Mẫn vào phủ.

Trấn Quốc Tướng Quân phủ từ Đại Vinh triều kiến quốc tới nay luôn sừng sững không ngã, lịch đại đế vương đều không dám duỗi tay đến Minh gia, đơn giản là vì trước khi Thái Tổ lâm chung đã khâm thưởng Minh gia một thiết khoán đan thư, thấy vật như thấy Thái Tổ, này ở Đại Vinh triều căn bản không phải bí mật, nếu đời sau đế vương thật sự kiêng kị muốn diệt trừ Minh gia, chắc chắn sẽ bị bá tánh khắp thiên hạ khinh thường, vận mệnh Hoàng Đế cũng coi như chấm dứt, trừ phi trong tay có đủ bằng chứng, nếu không phàm là có chút không thật, đều không động được Minh gia.

Từ khi biết chuyện này, Đường Mẫn cảm thấy nếu Thái Tổ thật sự thay đổi linh hồn, như vậy nhất định là người hiện đại, đơn giản là vì người cổ đại tuyệt đối không có tư tưởng mở ra như thế, lịch đại đế vương còn thiếu việc vắt chanh bỏ vỏ thảm thiết sao, không có bất luận một đế vương nào có thể phóng túng một võ tướng thế gia lớn mạnh như thế, rất nhiều đế vương trên lưng ngựa đánh được thiên hạ, đều sẽ chèn ép võ tướng, chính là sợ vũ khí sắc bén có một ngày sẽ chỉ hướng chính mình.



Tướng Quân phủ cách cục rất trong sáng, sang sảng xen kẽ mềm mại, tuy tinh xảo lại không xa hoa, trong mắt Đường Mẫn tuyệt đối là bút tích cấp đại sư.

Đi vào phòng khách, bên trong đã có hai vị phu nhân, trong đó có một cô dâu mới, là Thế Tử phu nhân Anh Quốc Công phủ, đây cũng là lần đầu tiên Đường Mẫn nhìn thấy nàng.

“Thiếp thân gặp qua công chúa điện hạ.” Vương thị đứng lên, doanh doanh hành lễ với Đường Mẫn.

Đường Mẫn nhìn thấy ánh mắt cô nương này mềm mại như nước, bộ dáng cũng thực thanh lệ, xem thần thái, có thể đoán sau khi nàng gả vào Quốc Công phủ sống không tệ chút nào.

“Thiếu phu nhân không cần đa lễ, ta cũng là khách, ngồi đi.”

Lưu Phương Hoa đặt Đoàn Tử bên cạnh nàng, cười nói: “Mấy người Minh Ngọc tỷ hẳn cũng sắp đến, muội ngồi đây một lát, tỷ đi ra ngoài nhìn xem.”

“Phương Hoa tỷ đi đi, muội không sao.”

“Đây là con trai của công chúa sao? Thật đáng yêu.” Vương thị nhìn Đoàn Tử, trắng trắng nộn nộn, ngũ quan tinh xảo đến độ làm người khiếp sợ, còn tuổi nhỏ đã xinh đẹp như vậy, lớn lên còn lợi hại cỡ nào?

Thật sự không biết, mười mấy năm sau, tiểu cô nương may mắn nào có thể lọt mắt xanh tiểu gia hỏa này.

“Đúng vậy, tên Đoàn Tử.” Đường Mẫn nhìn con trai ngoan ngoãn, còn biết làm bộ làm tịch, sủng ái sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn cười nói: “Đoàn Tử, kêu dì đi.”

Đoàn Tử ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô tươi cười đáng yêu làm trái tim người nhìn muốn bạo liệt, mềm mềm mại mại hô: “Chào dì.”

Vương thị tức khắc được sủng mà sợ, ngay sau đó không ngừng sờ soạng trên người, muốn tìm cho hắn một lễ gặp mặt, nhưng trên người chính mình hôm nay thật đúng là không mang thứ gì, trên mặt có chút xấu hổ.

Đường Mẫn nhìn nàng hơi đỏ mặt, chỉ chỉ bên hông nàng, cười nói: “Đoàn Tử thích túi thơm của dì sao?”

Đoàn Tử theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng ……

“Thích!” Ô ô ô, ánh mắt mẫu thân thật đáng sợ, hắn căn bản không thích túi thơm, nhưng nếu nói không thích, mẫu thân khẳng định sẽ tức giận.

Vương thị tức khắc thở ra một hơi, vội vàng cởi xuống túi thơm bên hông thả vào tay Đoàn Tử, cảm kích nhìn Đường Mẫn nói: “Cảm ơn công chúa.”

“Ta thấy nếu Thiếu phu nhân không đưa gì, hôm nay sợ là không an tâm, Đoàn Tử còn nhỏ, dùng không được những thứ đáng giá, túi thơm này là Thiếu phu nhân thêu sao?”

Vương thị đỏ mặt gật đầu, “Thiếp thân không có sở trường gì khác, chỉ biết thêu thùa một chút, công chúa đừng trách móc.”

“Ta còn không biết thêu chút nào nè, Thiếu phu nhân đã rất lợi hại, rất thơm, bên trong là hương liệu gì?”

“Đều là hương liệu thực tầm thường trong cửa hàng có bán, nếu công chúa thích, thiếp thân làm cho ngài mấy cái.”

Đường Mẫn nhấp môi cười nói: “Thật sự có thể chứ? Sẽ không phiền toái Thiếu phu nhân sao?”

“Sẽ không, công chúa thích tay nghề của thiếp thân, thiếp thân thật cao hứng.”

“Như vậy ta không khách khí.”

Người trong phòng khách không quá nguyện ý phản ứng Thịnh Thiếu phu nhân, rốt cuộc chuyện dơ bẩn trong Anh Quốc Công phủ quá nhiều, ai cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng thấy Đường Mẫn trò chuyện với nàng vui vẻ, cũng có hai vị phu nhân lại đây nói chuyện, Đường Mẫn cũng nhận ra Thịnh Thiếu phu nhân có chút lạc đàn, cho nên cố ý dẫn đường các phu nhân khác nói chuyện với Vương thị, tính tình Vương thị ôn hòa, nói năng cũng rất quy củ, nói chuyện vài câu tự nhiên cũng biết tính tình nàng như thế nào.

Chờ lúc vài người Phùng Minh Ngọc tiến vào, không khí phòng khách đã thực hòa hợp.

“Đoàn Tử, để dì nhìn xem, Đoàn Tử đáng yêu của chúng ta mấy ngày nay đi nơi nào?” Phùng Minh Ngọc tiến vào nhìn thấy Đoàn Tử, tiến lên ôm tiểu gia hỏa vào lòng, sau đó trừng mắt nhìn Đường Mẫn.

Đường Mẫn bất đắc dĩ cười nói: “Mấy ngày nay muội ở trong cung hầu bệnh, hơn nữa cha mẹ chồng cũng nhớ cháu nên đưa hắn đến thôn trang, hai ngày trước vừa trở về.”

“Muội thật nhẫn tâm, Đoàn Tử vừa đi chính là hai tháng.”

“Lại không phải nhà người khác, tỷ nhìn xem có phải hắn vừa béo vừa cao hay không?” Nàng giơ tay xoa đầu con trai.

Đoàn Tử thực không vui đô miệng nhỏ, đẩy ra tay mẫu thân, “Cao!”

Người ở đây đều nghe hiểu, hắn phi thường không thích bị người ta nói béo, cao không sao cả, béo hoàn toàn chính là dư thừa.

Phùng Minh Ngọc ôm Đoàn Tử ngồi xuống, nói với hắn: “Đúng vậy, Đoàn Tử của chúng ta là cao lên, mới không có béo đâu, không phải dì còn có thể ôm nổi sao, đúng không.”

“Dạ!” Đoàn Tử thiếu gia gật đầu, sau đó còn ủy khuất quay đầu nhìn thoáng qua mẫu thân.

Đường Mẫn thiếu chút nữa cười ra tiếng, thật đúng là quên mất, tên tiểu tử thúi này thực biệt nữu, không biết khi biểu ca còn nhỏ có phải cũng như vậy hay không.

Khách nhân dần dần đến, Đường Mẫn lần thứ hai gặp được Vu cô nương, lần này nàng vẫn đi theo Nghiêm phu nhân tới, chỉ là khí sắc lại không tinh thần bằng lúc ban đầu nhìn thấy nàng.

Mấy người các nàng lúc này đã tự phát hợp thành một vòng nhỏ hẹp, Minh An Ninh đưa cho Đoàn Tử một khối điểm tâm, thấp giọng nói: “Cũng đáng tiếc cô nương kia.”

“Sao lại thế này, muội nghe được gì?” Phùng Minh Ngọc linh hồn bát quái bốc cháy hừng hực, “Nhà muội tiếp giáp Nghiêm phủ, khẳng định trước hết biết đến, nói nghe một chút.”

“Cũng đều là chuyện dơ bẩn trong phủ bọn họ, Nghiêm gia tiểu tử coi trọng biểu muội này, Tuy Nghiêm phu nhân giấu kín mít, nhưng trên đời này tường nào mà không lọt gió.”

“Lần trước không phải còn nghe nói, Nghiêm phu nhân muốn cháu gái vào cung sao?” Dung Thu Thiền nhìn Minh An Ninh và Đoàn Tử giống nhau không ngừng ăn điểm tâm, khó hiểu hỏi.

“Lúc trước là có ý này, sau đó không biết sao lại đổi ý, dường như Nghiêm phu nhân đã không còn tâm tư này, nhưng Vu cô nương này không đơn giản, Nghiêm phu nhân lòng được mất thực nặng, nếu không, nữ nhân nào có thể chịu đựng được Nghiêm đại nhân hỗn đản như vậy.”

Phùng Minh Ngọc oán trách trừng mắt nhìn Minh An Ninh, hạ giọng nói: “Đừng nghĩ cái gì liền nói cái đó, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

“Nhà bọn họ phàm là có việc gì đều không thể gạt được lỗ tai Tô trạch chúng ta, cũng không nhìn xem nam nhân của muội là làm gì.” Vừa nói, vừa nhét một khối điểm tâm vào miệng, liếc mắt thấy Đoàn Tử trừng mắt to nhìn chính mình, tức khắc mềm lòng, nàng nhìn xem điểm tâm trong tay chính mình, lại nhìn Đoàn Tử, vươn tay đưa điểm tâm còn mang theo dấu răng qua, lại bị Phùng Minh Ngọc nhẹ nhàng chụp.

Tô phu nhân đáng yêu cũng không tức giận, hé miệng ném vào trong, “Một tiểu cô nương xinh đẹp ăn nhờ ở đậu, còn không được dì yêu thương, đến bây giờ còn không bị biểu ca nhà mình đạp hư, không có chút thủ đoạn chính là làm không được.”

Vu Uyển Ninh thực mỏi mệt, mấy ngày nay không ngừng chu toàn với biểu ca, làm nàng ngay cả ngủ cũng khó khăn, mỗi khi ngủ đều sẽ bị ác mộng bừng tỉnh, nếu không phải vậy, tinh thần nàng sao đến nỗi vô dụng như thế.

Mấy tháng nay, dì đều không tham dự phu nhân nhà khác mời, lần này vì là Trấn Quốc Tướng Quân phủ, tự nhiên không thể cự tuyệt, nếu không chỉ sợ cũng sẽ không mang nàng ra cửa.

Đôi khi nàng thậm chí nghĩ muốn về nhà, tuy trong nhà có đại tẩu âm thầm không ngừng ngáng chân nàng, nhưng ít nhất có cha mẹ và huynh đệ yêu thương nàng.

Nhưng nghĩ đến lúc chính mình rời đi mẫu thân tha thiết mong đợi, nếu nàng chật vật trở về, chỉ sợ đại tẩu sẽ càng coi đây là trò cười.

Nàng cũng không cam lòng rời kinh thành, nàng đến đây là phải làm người trên người, xám xịt đào tẩu không phải tính cách của nàng.

Ở Kinh Sư, nữ tử không dễ dàng lên phố, cho dù ra ngoài cũng có ngày cố định, ví dụ như tết Thượng Nguyên, Tết Trùng Dương, tiết nữ nhi, nếu muốn mưu việc hôn nhân tốt, lối tắt tốt nhất và nhanh nhất là tham gia các loại yến hội.

Nàng rất có tự tin với tướng mạo của chính mình, lúc ở nhà người cầu thân gần như đạp vỡ ngạch cửa Vu gia, nhưng sao nàng có thể nhìn trúng những người đó, nàng chính là muốn đứng ở chỗ cao.

Ngày thường các phủ yến hội, nam nữ khách đều là tách ra, không thể dễ dàng gặp mặt, nhưng nơi này phu nhân không ít, nếu có ai nhìn trúng nàng, nàng liền thành công một nửa.

Lúc trước nàng cũng muốn vào cung, nhưng trong cung đã có một Thần phi mỹ diễm đến mức làm nàng tự ti, nếu nàng lại tiến cung, chỉ sợ kết cục sẽ thực thê thảm, nàng muốn được độc sủng, độc sủng theo kiểu thương yêu như mệnh.

Dì đã tàn nhẫn, cũng đừng trách nàng chơi thủ đoạn, hiện tại biểu ca mơ ước nàng vạn phần, nàng tuyệt đối không thể làm đối phương sống tốt, tuyệt đối không thể.

Nếu không, nói không chừng khi nào, biểu ca vụng về như lợn, háo sắc ăn chơi trác táng sẽ làm nàng té ngã.

Nhưng hiện tại không thể ra tay, nếu biểu ca bị gì ngoài ý muốn, mặc kệ như thế nào dì đều tính lên đầu nàng, rốt cuộc dì cũng từng sinh ra ý niệm cho nàng và biểu ca thành thân.

Chỉ khi việc hôn nhân của nàng đã định, nàng mới có thể buông tay hành động.

Nàng cần một phu quân yêu nàng như mạng, tiền đồ như gấm, càng cần một thanh danh tốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv