Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 103: Chọn Đồ Vật Đoán Tương Lai



Lúc Bùi Cẩm Triều trở về, trong phòng vẫn là một mảnh náo nhiệt.

Hắn nhìn thấy con trai lung lay đi đường, nháy mắt hốc mắt trở nên nóng rực, vén bào ngồi xổm xuống, vươn cánh tay, nói với Đoàn Tử: “Đoàn Tử, lại chỗ cha này.”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Đoàn Tử lộ ra tươi cười nổ mạnh đáng yêu, giương cái miệng nhỏ ha ha cười đi về phía phụ thân.

“Đà đà……!”

Đường Mẫn và vợ chồng Bùi Hải Cường vừa nghe, tức khắc nhịn không được che miệng cười ra tiếng.

“Tiểu tử này, lời nói còn chưa nhanh nhẹn.” Bùi Hải Cường cười phá lệ lớn tiếng.

Bùi Cẩm Triều lần đầu cảm nhận được làm cha, nghe được con trai mơ hồ không rõ, tuy kêu “cha” không chính xác, lại như cũ làm hắn mềm lòng rối tinh rối mù.

“Không nhanh nhẹn cũng không sao, sang năm sẽ không có vấn đề.” Nhìn tiểu tử run rẩy đi lên trước, Bùi Cẩm Triều bế hắn lên, “Mẫn Mẫn, năm sau nàng chuẩn bị một chút, ta muốn ra một chuyến xa nhà.”

“Ta đã biết.” Đường Mẫn gật đầu.

Trâu thị vừa nghe, hỏi: “Triều nhi, con muốn đi đâu?”

Trong lòng Bùi Cẩm Triều bất đắc dĩ thở dài, rất nhiều chuyện trước nay Mẫn Mẫn đều sẽ không hỏi, chẳng lẽ đây là điểm khác nhau giữa mẫu thân và thê tử?

Nhưng hắn biết, Mẫn Mẫn tin tưởng hắn, rốt cuộc nàng đã biết quá nhiều bí mật của chính mình.

“Con muốn đi Phổ Tể Tự ở núi Chiêu Nguyên một chuyến, qua lại đại khái nửa tháng, nương đừng lo lắng.”

“Núi Chiêu Nguyên ở đâu, có xa không?” Trâu thị vẫn lo lắng con trai.

“Ở phía nam, cha mẹ đừng lo lắng thân thể của con, ra roi thúc ngựa cũng không có vấn đề.”

Con trai đều nói đến mức này, Trâu thị cũng không tiếp tục hỏi, rốt cuộc hiện tại hắn làm quan trong triều, rất nhiều chuyện không phải nàng có thể tiếp xúc và hiểu biết, hỏi như vậy chẳng qua là lo lắng con trai ở bên ngoài rất nhiều không tiện.

Dùng xong cơm chiều, Bùi Cẩm Triều đi vào tắm gội, Đường Mẫn ở trong phòng dỗ con trai.

Hiện tại Đoàn Tử đã cai sữa, buổi tối cũng sẽ không làm ầm ĩ, Đường Mẫn nghĩ chờ mùa hè, đưa tiểu tử này đến thôn trang ở mấy ngày, lúc ấy có lẽ hắn đã đi thực vững.

Bùi Cẩm Triều ra tới, hong khô hơi nước trên người ở đỉnh lò trước, tiến lên ôm con trai, nói: “Nàng đi tắm đi.”

“Ừ!”

Ban đêm, hai người tình cảm mãnh liệt mới nghỉ, Bùi Cẩm Triều ôm nàng, nói: “Hiện giờ Tam hoàng bá thanh tu ở Phổ Tể Tự, đã gần hai mươi năm, lần này ta qua, cũng không phải làm ông ấy rời núi, chỉ là muốn nhờ ông ấy gây áp lực cho chư vị phiên vương.”

“Ta cảm thấy Thái Hậu còn có thể sống một hai năm.” tuy Đường Mẫn nhận thấy được sức khỏe Thái Hậu không tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải ba năm ngày sẽ đi về cõi tiên, “Hơn nữa trong tay biểu ca hẳn là cũng có người?”

“Hiện tại người trong tay ta còn không thể động, trong tay phiên vương đều có tử sĩ, nếu ám sát không thành bại lộ thân phận bọn họ, tất cả kế hoạch đều sẽ bị quấy rầy.”

“Như vậy a.” Quả nhiên, nàng căn bản không hiểu thế cục triều chính, nên ngày thường rất ít hỏi, nhưng đôi khi nàng cũng sẽ lo lắng, chẳng sợ Bùi Cẩm Triều bày mưu lập kế ở trong triều như thế nào, hiện tại cũng chỉ là giảng sư của Thái Tử, muốn lật đổ triều đình tuyệt đối không phải dễ như trở bàn tay, rốt cuộc khó bao nhiêu, Đường Mẫn cũng không quá hiểu biết.

“Chuyện này nàng đừng quá lo lắng, một mình ta có thể ứng phó, vẫn phải có người tin được, tam hoàng bá chính là một.”

“Chàng nói tam hoàng bá rốt cuộc là ai?” hẳn là huynh đệ của Thịnh Đế, mà nghe Bùi Cẩm Triều nói, Thịnh Đế là Thái Tử danh chính ngôn thuận, cũng chính là đích trưởng tử, như vậy tam hoàng bá rốt cuộc là người phương nào, chỉ cần ra mặt là có thể ngăn chặn phiên vương.

“Là người rất tốt, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho nàng.” Vỗ vỗ lưng nàng bóng loáng, nhẹ giọng nói: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Hộ Bộ thị lang phủ, Vu Uyển Ninh nhìn ánh đèn trong phòng, biểu tình cô đơn mà trầm tĩnh.

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, nữ tì Bội Nhi bưng đồ ăn đi vào.

“Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Đi vào kinh thành đã hơn một tháng, tiểu thư hình như thực không vui, phu nhân đưa tiểu thư vào kinh thành, chính là hy vọng tiểu thư có thể tìm được một người trong sạch, rốt cuộc tuổi tác tiểu thư cũng không nhỏ.

Vu Uyển Ninh đứng dậy đi đến trước bàn ngồi xuống, nhìn đồ ăn tinh xảo trước mắt, kỳ thật Vu gia cũng là phủ đệ phú quý, nhưng chỉ có tiền không có quyền thế, nên cha mẹ mới đưa nàng đến kinh thành, chính vì tìm cho nàng một nhà chồng cạnh cửa cao, không thể trông cậy vào dì, hơn nữa ánh mắt biểu ca nhìn nàng, làm Vu Uyển Ninh phá lệ không thích và khó chịu, bởi vậy ở trong phủ nàng không dễ dàng rời đi sân của chính mình.

“Ta không có việc gì.”

Bội Nhi hầu hạ nàng dùng cơm, nói: “Trước khi tới, phu nhân dặn nô tỳ phải che chở tiểu thư, ngài không kém hơn biểu tiểu thư chút nào, tiểu thư ngàn vạn đừng lo lắng, hơn nữa cô thái thái cũng rất tốt với tiểu thư.”

Vu Uyển Ninh cúi đầu cười khổ, “Nha đầu này biết cái gì, đó là vì ta có giá trị lợi dụng, nếu không làm sao chúng ta có thể ở Nghiêm phủ.”

Bội Nhi cũng không ngốc, lúc chủ tớ ba người các nàng lại đây, lão gia và lão phu nhân cho bọn họ không ít bạc, nhà mẹ đẻ của lão phu nhân phú thương nổi danh phía nam, sau đó gả cho lão gia đồng dạng là con nhà giàu, mà cô thái thái lại gả cho ngay lúc đó Tri Châu Nghiêm Tử Tuấn, tỷ muội ruột lại mệnh bất đồng.

Mà nay cô thái thái đại khái là được tiểu thư đưa ngân lượng, nên mới hậu đãi tiểu thư, nhưng tiểu thư xinh đẹp, biểu thiếu gia nhìn thấy tiểu thư đều là sắc mị mị.

Lão phu nhân đã dặn, tuyệt đối không làm thiếp cho người ta, hơn nữa cũng viết thư cho cô thái thái, nói là tìm cho tiểu thư một thanh niên tài tuấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn là được, chức quan cũng không cần quá cao, nhưng cô thái thái hình như căn bản không để lời lão phu nhân trong lòng, đại khái muốn dựa vào tiểu thư lại kiếm một bút.



“Vậy tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào cho phải?”

“Còn có thể như thế nào, chúng ta ở kinh thành trời xa đất lạ, ngoại trừ dì không thể dựa vào ai, cứ như vậy trở về, đại tẩu lại cho ta sắc mặt, tạm thời đi một bước xem một bước đi.”

“Dạ, nhưng tiểu thư cát nhân thiên tướng, chắc chắn có quý nhân tương trợ, Viên Đức đại sư Phổ Tể Tự còn không phải nói như vậy sao.”

“Hy vọng như thế.”

Kỳ thật trong lòng nàng hiểu rõ, nếu nàng gả không như ý hoặc không giúp được Nghiêm gia, dì khẳng định muốn nàng gả cho biểu ca, rốt cuộc tài sản Vu gia tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, lúc đại tỷ nàng xuất giá, của hồi môn chính là hai vạn lượng, lúc ấy thực oanh động phía nam.

Nàng không muốn bị người lợi dụng, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mùng sáu tháng giêng là sinh nhật một tuổi của Đoàn Tử, chọn đồ vật đoán tương lai chính là chuyện trọng đại.

Bởi vì ngày hôm sau Bùi Cẩm Triều phải rời đi chạy tới phía nam, bởi vậy chọn đồ vật đoán tương lai cũng không phô trương, chỉ mời mấy nhà ngày thường giao hảo.

Noãn các, Đường Mẫn ôm con trai đã có thể chậm rì rì đi đường, nói với Phùng Minh Ngọc: “Còn quá nhỏ, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, kêu cha mẹ đều không chuẩn.”

“Lúc này mới vừa tròn một tuổi, muội gấp cái gì, Trung Nhi cũng cuối năm trước mới nói nhanh nhẹn, hài tử mà, lớn lên mau, từ từ tới.”

Đoàn Tử trắng trắng nộn nộn, phi thường đáng yêu, hoàn toàn chính là kế thừa ưu điểm của cha mẹ.

Bùi Cẩm Triều đã không tầm thường, thật không dám tưởng tượng, sau khi Đoàn Tử lớn lên sẽ xuất sắc như thế nào, không cần suy đoán nhiều, nhất định sẽ mê đảo không biết bao nhiêu thiên kim khuê các Thịnh Kinh.

“Năm nay Anh Quốc Công phủ Thế Tử cũng muốn thành thân, liền ở tháng hai.” Lưu Phương Hoa đẩy ra mấy quả khô, đưa cho con trai út bên người.

“Cứ như vậy định ra?” Đường Mẫn kinh ngạc, rốt cuộc Thịnh Vân Hàm vẫn là một nam tử thực không tệ, ít nhất luận tướng mạo có thể sánh ngang Bùi Cẩm Triều.

Lưu Phương Hoa gật đầu, nói: “Nghe nói sức khỏe Thịnh phu nhân không tốt, lần này thành thân nói trắng ra là xung hỉ.”

Sức khỏe không tốt? Đường Mẫn càng thêm không rõ, Thịnh phu nhân tính cách và hình thể như thế, sao lại đột nhiên không khỏe?

“Muội cũng đừng nghĩ loạn, nàng tâm tư trọng, không bị bệnh mới là lạ, hy vọng lần này nàng có thể không lăn lộn con dâu.”

“Lần này Vương nhị tiểu thư gả vào Thịnh gia, cũng không biết là phúc hay họa.” Phùng Minh Ngọc cảm khái.

“Mặc kệ là phúc hay họa, đây đều là chính Vương gia tranh thủ, hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng hối hận, có đôi khi phải có mệnh mới được hưởng phú quý.” Lưu Phương Hoa là quận chúa, tuy nhà mẹ đẻ suy bại, cũng có chính mình kiêu ngạo, nếu không phải có Phùng Minh Ngọc, Đường Mẫn muốn dung nhập đến các nàng, chỉ sợ sẽ thực khó khăn.

Dung Thu Thiền nhấp một miệng trà, nhẹ giọng nói: “Cảm giác hiện tại không khí trong cung có chút khẩn trương, Lãng ca cũng chỉ ở nhà lúc giao thừa, thời gian còn lại đều ở trong cung, mãi cho đến nửa đêm mới trở về.”

“Nghe mẫu thân nói, sức khỏe Thái Hậu không phải thực tốt, hiện tại là thời buổi rối loạn.” Phùng Minh Ngọc thở dài, “Mặc kệ như thế nào, bọn tỷ cũng chỉ đóng cửa lại sống theo chính mình thôi, nhưng phu quân các muội làm quan trong triều, chỉ sợ sẽ chịu liên lụy.”

“Kia đều là chuyện giữa mấy người địa vị cao, kỳ thật không có can hệ quá lớn tới chúng ta, chỉ là Lãng ca thân là Ngự Tiền Đái Đao thị vệ, chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm.” trong lòng Dung Thu Thiền có chút bất an, nhưng nhận bổng lộc của vua, làm sao có thể gặp nạn mà lui.

Hơn nữa thân phận như Lý Lãng Nguyệt cũng không lui được.

Trong thư phòng, Bùi Cẩm Triều nhìn vài người ở đây, trịnh trọng nói: “Kế tiếp thế cục chỉ sợ sẽ có chút khẩn trương, vài vị hãy cực lực chèn ép đảng Tiền thị, còn về chuyện của Bình Nam Vương giao cho đệ là được, chỉ cần có thể phân tán quyền thế của Tiền Hoài An, ta có thể làm Bình Nam Vương không thể mang một binh một tốt vào kinh.”

“Đệ chuẩn bị làm như thế nào?” Lục Thịnh nhìn hắn, sau đó nhìn vài người trong phòng, chỉ có Chu Vô Cực biểu tình có chút thận trọng, “Vô Cực, huynh biết trong lòng đệ suy nghĩ gì, chỉ là tất cả còn chưa định, ý tưởng trong lòng đệ không được thổ lộ nửa câu.”

Con ngươi Chu Vô Cực ôn hòa nháy mắt trở nên sâu thẳm, Lục Thịnh thực thông tuệ, nhưng tính tình thật sự không thích hợp vào triều làm quan, hắn cũng biết chính mình mấy cân mấy lượng, cho nên vẫn luôn làm Thế Tử nhàn tản, vài người giao tình hơn hai mươi năm, chính là khi còn nhỏ đã chơi đùa với nhau, Chu Vô Cực vẫn luôn xem kỹ thái độ Lục Thịnh đối với Bùi Cẩm Triều.

Sao Tử Vi ảm đạm, thuyết minh trong cung sẽ phát sinh biến đổi lớn, rốt cuộc là người phương nào mới xuất hiện tình huống đó, lúc này bởi vì Lục Thịnh nói, trong lòng hắn có đáp án, chỉ là đáp án này lại làm cả người hắn phát lạnh.

Đồng tử đen nhánh lẳng lặng nhìn Bùi Cẩm Triều, chỉ có hắn mới hiểu được lúc này trong lòng chính mình hoảng sợ và kích động như thế nào, “Đệ, thật là hắn?”

Bùi Cẩm Triều khẽ gật đầu cười nói: “Phải!”

Hắn đột ngột đứng dậy, làm Lý Lãng Nguyệt, Tô Bình Vân và Minh Dương đều sôi nổi nhìn nhau, không biết Chu Vô Cực rốt cuộc có ý gì.

Cái gì “Đệ thật là hắn”?

“Hắn” rốt cuộc là “Hắn” nào?

“Vô Cực, huynh nói lời này rốt cuộc có ý gì?” Tô Bình Vân hỏi.

Hai người khác cũng gật đầu, đều muốn biết lời này rốt cuộc có ý gì.

Chu Vô Cực kiềm chế kích động trong lòng, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Không có việc gì, tạm thời các đệ còn không cần biết.”

Thật là Thế Tử gia, nhưng sao có thể.

Lục Thịnh hẳn là đã biết từ rất sớm, xem ra hôm nay trở về, hắn cần nói chuyện với Lục Thịnh.

Bên ngoài, Quách Nghị đi đến, tất cung tất kính nói: “Gia, phu nhân đã chuẩn bị tốt, mời ngài và vài vị gia đi chính đường.”



Lục Thịnh đứng lên, cười nói: “Đi thôi, Đoàn Tử muốn trảo chu, đệ chuẩn bị cái gì?”

Bùi Cẩm Triều mời vài người đi chính đường, vừa đi vừa nói: “Chẳng qua là một ít vật tầm thường.”

Tiểu hài tử mà thôi, hiện tại Đoàn Tử còn chưa hiểu chuyện, nhìn thấy thích tự nhiên sẽ bắt, về sau dạy dỗ mới là quan trọng nhất.

Từ khi hắn ra đời đã lưng đeo trách nhiệm toàn bộ Đại Vinh hưng suy, còn có nguyện vọng của mẫu thân hắn, nếu thành công sớm, giai đoạn đầu Bùi Cẩm Triều sẽ phụ đạo hắn mấy năm, lúc sau tự nhiên có văn võ bá quan tiền triều phụ tá.

Đi vào chính đường, Đoàn Tử mặc quần áo liền mũ tai thỏ, phúc khí bao quanh ngồi trên bàn, trước mặt hắn bày không ít đồ vật, văn phòng tứ bảo, sách vở, châu báu ngọc khí, vũ khí vân vân mười mấy món.

Trâu thị nhìn thấy con trai vào, đón hắn tiến lên nói: “Đoàn Tử muốn trảo chu, con nhanh lên lại đây.”

“Tới!” Bùi Cẩm Triều đi lên trước, nhìn Đoàn Tử trên bàn, cười nói: “Tiểu tử, con coi trọng cái gì?”

Đoàn Tử cái hiểu cái không nhìn người bên cạnh, mọi người vây lại, rốt cuộc là muốn làm gì?

Đoàn Tử thiếu gia chính là người có phẩm vị, đừng nhìn chằm chằm hắn như xem vật hiếm lạ được không.

“Đà đà……” Hắn cọ xát mông nhỏ, đùa nghịch một đống đồ vật trước mặt, sờ sờ cái này, chạm vào cái kia, cuối cùng cầm lấy chủy thủ khảm ngọc bích, “Cho……”

“Ai da, Đoàn Tử của chúng ta về sau muốn làm đại tướng quân hay là đại hiệp?” Phùng Minh Ngọc cười ha ha nói: “Tiểu tử này, vừa thấy chính là người có chủ kiến.”

Bùi Cẩm Triều duỗi tay ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng nói: “Vậy lựa chọn vũ lực đi, về sau cha sẽ mời sư phụ võ thuật tốt nhất cho con, cha và nương đều không có võ công, về sau con phải bảo vệ cha mẹ nha.”

“A!” Tiểu gia hỏa nhìn thấy phụ thân tươi cười, cũng vui vẻ quơ chân múa tay.

Chu Vô Cực nghe nói, lại nhăn mày thật sâu, hắn liếc mắt Lục Thịnh, muốn nói gì đó.

Lục Thịnh lại khẽ lắc đầu, “Trở về lại nói.”

Giữa trưa trên bàn cơm, Bùi Cẩm Triều nói với bọn họ: “Hiện giờ trong cung sức khỏe vị kia càng ngày càng không tốt, nếu bà ta không còn, Hoàng đế không áp chế được đảng Tiền thị, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian, sớm ngày phát triển lực lượng có thể chống lại bọn họ, hiện giờ trong sáu bộ, chỉ có Hộ Bộ là người bên này, Binh Bộ, Hình Bộ và Lễ Bộ đều trung lập, có thể trước đừng động, đầu tiên phải kéo Lại Bộ thượng thư xuống ngựa, đây là vị trí quan trọng hơn cả Hộ Bộ, Đoạn Vân Dật sẽ xử lý cụ thể công việc, Chu đại nhân, huynh và vài vị đại nhân trong triều cần phải giúp hắn một tay, chỉ cần Lại Bộ thượng thư Đường Bình Sơn xuống ngựa, trong sáu bộ cũng chỉ còn lại một Công Bộ quạnh quẽ, trong cung có Lý đại nhân và Viên đốc quân, chúng ta liền có tự tin giằng co với đảng Tiền thị.”

Bùi Hải Cường nghe không hiểu này đó, trên thực tế hắn nghe mấy chức quan này đầu váng mắt hoa, chỉ có thể cúi đầu chính mình ăn cơm.

Mà Chu Vô Cực biết thân phận Bùi Cẩm Triều, gật đầu không dị nghị.

Ba người khác thấy Chu Vô Cực đột nhiên thay đổi thái độ, ngốc cỡ nào cũng cảm giác được thân phận Bùi Cẩm Triều không đơn giản, nhưng như thế nào bọn họ cũng sẽ không tưởng tượng được thanh niên trước mắt chính là Lưu Cảnh.

Dùng xong cơm trưa, đoàn người bọn họ cáo từ rời đi.

Bùi Cẩm Triều đưa bọn họ đến ảnh bích, nhìn Chu Vô Cực nói: “Chu đại nhân, hiện tại là thời buổi rối loạn, mong rằng vạn sự cẩn thận.”

Chu Vô Cực quay đầu lại nhìn hắn một hồi lâu, mới trịnh trọng gật đầu, nói: “Bùi đại nhân yên tâm.”

Bốn chiếc xe ngựa theo thứ tự ra Tam Hỉ hẻm, Lý Lãng Nguyệt xốc lên màn xe nói với xe ngựa bên cạnh: “Vô Cực, có phải huynh nên nói rõ ràng với chúng ta hay không?”

Mặt sau Minh Dương cũng xốc lên màn xe, ánh mắt giống Lý Lãng Nguyệt.

Chu Vô Cực trong xe ngựa thở dài, sau đó trong ánh mắt thê tử nghi hoặc xốc lên màn xe, nói với ba người bọn họ: “Chuyện này khó có thể nói rõ ràng, nhưng về sau các đệ hẳn sẽ biết, lúc ấy các đệ liền hiểu ý của huynh, không thể nói, không nói được.”

“Hắc, chúng ta giao tình bao nhiêu năm, huynh còn bày đặt cao thâm khó đoán, quả thực buồn cười.” Minh Dương thở phì phì, dứt lời buông màn xe không hỏi lại.

Không đến mức tức giận, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút buồn, nhưng nếu Chu Vô Cực không muốn nói, cho dù như thế nào bọn họ cũng không cạy miệng hắn được, chỉ có thể từ bỏ.

Chu Vô Cực nhìn Ôn Ngọc Kiều, vỗ vỗ tay nàng nhẹ giọng nói: “Kiều nhi về phủ trước đi, huynh muốn đi Lục phủ một chuyến.”

Ôn Ngọc Kiều gật đầu, cười nói: “Vậy muội đi nhờ xe ngựa Minh phủ, Tử Hằng đừng lo lắng.”

“Không cần, huynh trực tiếp lên xe Lục Thịnh, lúc trở về kêu hắn sai người đưa huynh.”

“Cũng được.”

Ở giao lộ, Chu Vô Cực xuống xe, nhìn theo xe ngựa của Ôn Ngọc Kiều rời đi, quay lại ngồi lên xe Lục Thịnh.

Vào Lục phủ, hai người trực tiếp đi thư phòng.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Hắn có chút gấp khó dằn nổi, này căn bản không phải tính cách của hắn, thực hiển nhiên hắn thật sự bức thiết muốn biết Bùi Cẩm Triều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tám năm trước, sau khi hắn tử vong không bao lâu thì trùng sinh ở Bùi Trang, chuyển thế trùng sinh!” Lục Thịnh nhìn thấy chính mình nói làm Chu Vô Cực há hốc mồm, khóc cười nói: “Đừng nói đệ không tin, mấy tháng sau khi Duệ Thân Vương phủ bị diệt cả nhà huynh thu được thư của hắn, lúc đó huynh cũng không tin, nhưng bên cạnh hắn có Thẩm Kiện và Thẩm Khang, đây là tử sĩ cận thân lúc trước của hắn, có rất ít người biết sự tồn tại của hai người kia, huynh chính là một người trong đó, đệ không cần hoài nghi, huynh nói đều là thật sự, tin hay không chính đệ quyết định.”

“Nếu tám năm trước trùng sinh, vì sao hắn vẫn luôn không trở về? Nếu hắn trở về, có lẽ Duệ Thân Vương phủ có thể miễn tai nạn.” Chu Vô Cực bóp cổ tay, nếu Duệ Thân Vương phủ còn, làm sao đảng Tiền thị có khả năng quật khởi.

“Thân thể kia từ khi ra đời đã triền miên giường bệnh, hai năm đầu đều là nằm trên giường, tu dưỡng hai năm mới thoáng có chút nguyên khí, chuyện này đệ cho rằng hắn dễ chịu? Chết đều là người chí thân của hắn.” giọng điệu Lục Thịnh cũng trở nên phẫn nộ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv