Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 101: Vu Uyển Ninh



Thái Hậu dựa nghiêng trên trường kỷ, nhìn Đường Mẫn ôn ôn nhu nhu, mùa đông khô ráo âm lãnh, nhìn nàng đều cảm thấy ấm áp.

“Hôm nay tiến cung, sao không mang Đoàn Tử tiến cung?”

“Con chỉ tiến cung cầu nước chấm, tìm được thích hợp liền phải trở về, nhưng sáng mai con còn tới, mang món ngon cho mẫu hậu.” Dứt lời, nàng lại cười nói: “Trong cung có quy củ trong cung, có lẽ con mang tiến cung có chút không thích hợp.”

“Ai gia không sợ, nếu nha đầu con nói ăn ngon, tất nhiên là mỹ vị.” Thái Hậu cười cười, bà tin tưởng Đường Mẫn sẽ không hại bà.

“Mấy vị công chúa đều đã đại hôn, nếu mẫu hậu cảm thấy nhàm chán, sao không ngậm kẹo đùa cháu, ngài cũng lớn tuổi, rất nhiều chuyện nên làm bản thân thoải mái, hiện tại ngài chính là nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ Đại Vinh, nhìn xem sắc mặt ngài kìa.”

Thái Hậu lôi kéo tay nàng, cười nói: “Ai gia cũng muốn thoải mái chút, chỉ là…… thôi, nha đầu con cũng không hiểu, nói nhiều con cũng mơ mơ màng màng, nếu con rảnh rỗi thì thường xuyên tiến cung nói chuyện với ai gia, ai gia cũng sẽ dần dần khỏe lên.”

“Chuyện này không có vấn đề, dù sao cả ngày con ở trong phủ cũng chỉ dỗ Đoàn Tử, hắn còn nhỏ cũng đã phá lệ nghịch ngợm, thật không biết tới lúc hắn biết đi, bên cạnh cần đi theo bao nhiêu người mới được, con thật đúng là sợ hắn leo lên nóc nhà lật ngói.”

“Đừng nói Đoàn Tử nhà chúng ta không tốt, ai gia thấy tốt vô cùng, con không thích thì đợi hắn biết đi, cho hắn thường xuyên tiến cung, ai gia chơi với hắn.”

Đường Mẫn che miệng cười thoải mái, “Dạ được, đến lúc đó ngài đừng chê hắn phiền.”

Thôi ma ma thực mau mang theo tổng quản Ngự Thiện Phòng tiến vào, nàng liền đi gian ngoài cẩn thận nói với đối phương.

Phút cuối cùng, tổng quản Ngự Thiện Phòng nói: “Công chúa nói loại nước sốt này, Ngự Thiện Phòng biết làm rất nhiều loại, cụ thể là loại nào, nô tài liền trở về sai người điều chế cho ngài, công chúa lại tinh tế chọn lựa.”

“Như thế làm phiền tổng quản.”

Một canh giờ sau, tổng quản Ngự Thiện Phòng sai người đưa tới hơn hai mươi loại nước sốt, nàng phát hiện trong đó có hai loại nước sốt đều thực không tệ, lúc sau chọn lựa một loại vừa lòng nhất, thỉnh giáo bọn họ cách làm cụ thể, liền cáo từ Thái Hậu trở về.

Vài ngày sau, Dung Ngũ vào kinh, bởi vì Bùi Cẩm Triều còn chưa hạ triều, nên Đường Mẫn ở chính đường tiếp đãi hắn.

Đường Mẫn cũng không rõ hắn và Bùi Cẩm Triều là tình cảm gì, nhưng dựa theo tính cách của Bùi Cẩm Triều, nếu giao tình không thâm, sẽ không mời đối phương tới phủ mấy lần.

“Trước đó vài ngày nhận được thư Bùi đại nhân gửi, nghe nói Bùi phu nhân muốn bàn chuyện làm ăn, cho nên hôm nay Dung mỗ đến thăm.”

Hôm qua Đường Mẫn tặng hai con vào cung, Thái Hậu cũng ăn không ít, đều sôi nổi khen ngon.

Nàng nói kế hoạch cho Dung Ngũ nghe, sau đó kêu hạ nhân đưa lên vịt nướng.

“Biểu ca nói, Dung công tử là kỳ tài kinh thương, chọn đoạn đường nhất định là cực tốt, trước mắt còn không biết vịt nướng này doanh số như thế nào, nếu tốt thế tất sẽ tăng thu vào cho nhà nông hộ, như vậy cũng coi như đẹp cả đôi đàng.”

Dung Ngũ nhìn phương pháp ăn đặc thù trước mắt, dựa theo tỳ nữ hướng dẫn, ăn một ngụm, một hồi lâu hắn mới vừa lòng gật đầu.

“Bùi phu nhân muốn hợp tác như thế nào?” món này thật không tệ, nếu chuyên môn mở một cửa hàng, hắn có thể thực mau tìm được mười mấy chỗ vị trí thật tốt, hơn nữa hiện tại một con vịt sống chỉ cần hơn một trăm đồng tiền, một con vịt nướng dựa theo công việc phí dụng linh tinh, có thể bán được hai lượng bạc, bút mua bán này thực có lời.

“Ta cung cấp cho công tử phương pháp, mặt khác phải phiền toái Dung công tử, chúng ta chia đôi!”

Chia đôi, đối với Dung Ngũ đều là việc nhỏ, nhưng hắn không nghĩ tới, Bùi phu nhân lại dễ như trở bàn tay nói ra phương pháp chế tác vịt nướng, thật thú vị.

“Năm nay Dung mỗ sẽ ở Thịnh Kinh, cuối năm khai trương cửa hàng vịt nướng đầu tiên ở kinh thành đi, chuyện giai đoạn trước khai trương Dung mỗ đều sẽ xử lý tốt, chờ tất cả chuẩn bị đầy đủ hết, sẽ thông tri Bùi phu nhân, tranh thủ cuối năm khai trương.”

“Được, vất vả, tạm thời Dung công tử phái người lại đây, ta sẽ làm người dạy bọn họ làm vịt nướng gà nướng như thế nào.”

“Ta sẽ phái người lại đây trong vòng hai ngày, vậy Dung mỗ cáo từ trước.”

“Dung công tử đi thong thả.”

Đại khái là Bùi Cẩm Triều không ở trong phủ, Dung Ngũ tới mau đi cũng mau, buổi tối Bùi Cẩm Triều trở về, nhìn thấy nàng đang ngồi bên giường, bên trong con trai đang bò hăng hái.

Hắn ở gian ngoài run run áo choàng, nói: “Bên ngoài tuyết rơi.”

Đường Mẫn quay đầu nhìn qua, kêu Hương Ảnh lại đây nhìn Đoàn Tử, nàng đứng dậy đi ra gian ngoài, quả nhiên bên ngoài đã bắt đầu phiêu tuyết.

“Ta đều không chú ý tới.” Tiến lên hầu hạ hắn đổi quần áo, sau đó cười nói: “Khó trách cảm thấy có chút lạnh, buổi tối ăn lẩu đi, Quách Nghị đi thôn trang đưa vịt nướng cho cha mẹ, mang về không ít rau khô, ngâm nở rồi ăn thực không tệ.”

“Được, cha mẹ có nói lúc nào về đây sao?” ở gian ngoài xua tan khí lạnh trên người, hai người đi vào phòng trong.

Hiện giờ Đoàn Tử đã hơn mười tháng, chưa đến hai tháng sẽ tròn một tuổi, lúc ấy hẳn sẽ biết đi, trong phủ nhiều thêm một Đoàn Tử tập đi, ngẫm lại rất không tệ.

“Năm nay hẳn sẽ không quá muộn, tháng chạp sẽ về đây.” Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Trong cung Thần Tần nương nương cũng không bao lâu nữa sẽ sinh, hơn nữa biểu ca, ta phát hiện sức khỏe Thái Hậu phi thường không tốt, ta hoài nghi……”

Nàng chưa nói xong, nhưng nàng tin tưởng Bùi Cẩm Triều tất nhiên có thể hiểu.

“Ta cũng được tin tức, sức khỏe Thái Hậu càng ngày càng không tốt, cũng sống không được bao lâu.”

“……Nếu Thái Hậu qua đời, liền không có người áp chế đảng Tiền thị? Đến lúc đó lại như thế nào?”

“Mẫn Mẫn đừng lo lắng.”

“Làm sao có thể không lo lắng.” Đường Mẫn than nhẹ một hơi, “Nếu biểu ca xưng đế, chính là mưu triều soán vị, danh không chính ngôn không thuận.”

“Cái gọi là danh chính ngôn thuận chẳng qua là cho đủ loại quan lại trong triều xem, thiên hạ bá tánh ai quản làm Hoàng Đế chính là ai, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt như vậy đủ rồi, còn về văn võ bá quan trong triều, miệng của bọn họ tự nhiên có người khác lấp kín, điểm này nàng không cần lo lắng.” Duỗi tay ôm con trai vào trong lòng, bàn tay to đỡ dưới nách hắn, nâng con trai đứng trên đùi mình nhảy nhót, mấy ngày nay hắn phi thường thích như vậy, chỉ là mỗi ngày thời gian đều thực ngắn, làm hắn không thoải mái.

Đơn giản là vì mẹ ruột hắn nói, hiện tại xương đùi hắn còn nộn, học đi quá sớm không tốt.

Mấy ngày sau, Phùng Minh Ngọc đưa tới thiệp mời, mời nàng đi Trung Nghĩa Hầu phủ thưởng mai.

Đường Mẫn nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao chính mình cũng không có việc gì làm, sai người trả lời sẽ tham dự.

Cũng đã lâu nàng không ra cửa, hiện tại Đoàn Tử cũng không nhỏ, tuy còn chưa cai sữa, nhưng ngày thường cũng ăn nhiều một ít đồ ăn tương đối tinh tế, rất ít uống sữa, cũng chỉ có nửa đêm đói bụng mới bú một hai lần.

Nàng cũng không dò hỏi Bùi Cẩm Triều chuyện trong triều quá nhiều, nói nhiều nàng sẽ đầu choáng váng não trướng, còn không tự tại bằng ở trong phủ chơi với con trai.



Hiện tại bên ngoài âm lãnh, nếu không phải Phùng Minh Ngọc mời, Đường Mẫn tuyệt đối sẽ không ra cửa.

Sáng hôm nay, nàng bao con trai ấm áp, sau đó ngồi xe tới Trung Nghĩa Hầu phủ.

Đi tới trước cửa phủ, nơi này đã là ngựa xe như nước, ở ngoài cửa nghênh đón khách nhân chính là cháu dâu trưởng Lục gia, Phùng Minh Ngọc tự nhiên cũng ở đây.

Nhìn thấy xe ngựa Bùi gia, nàng nói hai câu với phu nhân bên cạnh, mau chân đi lên trước.

“Tới, làm tỷ nhìn xem Đoàn Tử.” Nhìn thấy Đường Mẫn xuống xe, nàng tiếp nhận Đoàn Tử từ trong tay Hương Lan, nhìn hắn rắn chắc, mặc tròn vo phá lệ đáng yêu, “Còn tưởng rằng hôm nay muội sẽ không mang theo Đoàn Tử tới, nếu không tới tỷ sẽ đơn độc viết một thiệp mời cho hắn.”

Đường Mẫn buồn cười, “Hắn làm sao có thể xem hiểu, hơn nữa muội cũng không yên tâm để hắn ở nhà một mình, xem ra Minh Ngọc tỷ nhìn thấy Đoàn Tử còn vui vẻ hơn nhìn thấy muội.”

“Đều vui vẻ.” Phùng Minh Ngọc che che mũ nhung tai thỏ tuyết trắng cho Đoàn Tử, “Bên ngoài lạnh lẽo, nhanh vào đi, nương đã đợi một hồi lâu.”

“Muội thật không phải, một năm không đến thăm lão phu nhân.”

“Muội bận rộn, này cũng không sao.” Phùng Minh Ngọc lắc lư tiểu gia hỏa trong lòng, “Về sau Đoàn Tử biết đi, cho hắn thường xuyên tới trong phủ tìm Trung Nhi chơi, hai người chỉ kém một tuổi, về sau khẳng định có thể chơi cùng nhau.”

Đường Mẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hài tử luôn phải có mấy bằng hữu, thơ ấu mới có thể xuất sắc.

Cho dù là leo lên nóc nhà lật ngói, về sau nhớ lại cũng sẽ hiểu ý cười.

Đi vào trong phòng, chỗ lão phu nhân đã có vài vị thái thái, nhìn thấy Phùng Minh Ngọc ôm một đứa bé trắng nộn đi vào, cười nói: “Đây là con nhà ai vậy?”

“Tiểu công tử nhà Hầu đọc học sĩ Bùi đại nhân.” Phùng Minh Ngọc cười ha ha thả Đoàn Tử vào lòng Hầu phu nhân, “Nương rất nhớ hắn, nhìn một cái bộ dáng thực đáng yêu.”

Hầu phu nhân vừa ôm liền yêu thích không buông tay, chắt trai bà tự nhiên cũng thích vô cùng.

“Gần một năm không gặp, trưởng thành không ít.” Hầu phu nhân ngẩng đầu nhìn Đường Mẫn, cười nói: “Ta xem hắn cho con, các con đi ra ngoài thưởng mai đi, đừng lo lắng.”

Đường Mẫn cười nói: “Chỉ cần ngài không chê phiền toái, con tự nhiên vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng tiểu tử này nghịch ngợm lợi hại, lão phu nhân đừng ngại phiền.”

“Trung Nhi cũng nghịch ngợm, không có gì đáng ngại, người già rồi, liền thích vô cùng náo nhiệt. Ta lớn tuổi, bên ngoài lạnh lẽo chịu không nổi, ở đây xem hài tử cho các con.”

Bà đều nói như vậy, Phùng Minh Ngọc nói với Đường Mẫn: “Chúng ta đi ra ngoài đi, vừa đến mùa đông, nương liền không muốn động.”

Từ biệt vài vị phu nhân trong phòng, Phùng Minh Ngọc lôi kéo Đường Mẫn rời đi.

“Đây chính là Bùi phu nhân, lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” Nói chuyện chính là lão phu nhân Trấn Quốc Tướng Quân phủ, cũng là mẫu thân của Minh Dương và Minh An Ninh, lúc tuổi trẻ cũng là nữ anh hùng khăn trùm không nhường mày râu, tuy hiện tại lớn tuổi, nhưng khí tràng như cũ rất cường đại, lại sẽ không làm người cảm thấy khó có thể tới gần.

“Nghe nói Bùi đại nhân và Bùi phu nhân rất ân ái, trong phủ không có thiếp thất, là người si tình khó gặp.” Trường Nhạc hầu phu nhân ăn mặc lịch sự tao nhã quý khí mỉm cười gật đầu.

“Tiểu Mẫn thực có khả năng, xử lý Bùi phủ gọn gàng ngăn nắp, hôm nay trong phủ có món vịt nướng, chính là đứa nhỏ này chính mình cân nhắc làm ra, trước đó vài ngày đưa tới một con, hương vị miễn bàn thật tốt, ngay cả Thái Hậu cũng khen không dứt miệng, nghe nói từ giờ đến cuối năm sẽ khai trương một cửa hàng vịt nướng trong kinh, đến lúc đó mọi người có thể mua nếm thử.”

“Trước tiên ở trong phủ bà nếm thử, nếu thích tự nhiên sẽ đi mua, chúng ta đều lớn tuổi, cũng không giống khi tuổi trẻ cả ngày lục đục với nhau, hiện giờ chính là ngậm kẹo đùa cháu, thuận tiện lại ăn ăn uống uống.” lão hầu gia Trường Nhạc hầu khi còn trẻ là người phong lưu đa tình, trong phủ thê thiếp thành đàn, hơn nữa mỗi người tâm kế thâm trầm, trong tối ngoài sáng âm mưu quỷ kế ùn ùn không dứt, nếu không phải bà thủ đoạn không tầm thường, hơn nữa nhà mẹ đẻ giúp đỡ, vị trí Trường Nhạc Hầu phu nhân có lẽ đã sớm đổi người.

Trường Nhạc Hầu phu nhân nói những lời này, làm vài vị phu nhân ở đây đều đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lúc tuổi trẻ, ai không từng mâu thuẫn với thiếp thất.

Cho dù là hiện giờ, trong phủ di thái thái ít cũng có hai ba người, chỉ là theo thời gian trôi qua, hoa tàn ít bướm, thiếp thất chung quy vẫn không thể diện bằng chính thê.

Cho dù là Trấn Quốc tướng quân tuổi trẻ cả ngày bên ngoài đông chinh tây trạm, trong phủ cũng có hai ba thiếp thất.

So sánh với mấy người đó, Bùi Cẩm Triều hậu viện sạch sẽ, trong vòng thượng lưu là cực kỳ hiếm thấy.

“Tiểu Mẫn và Bùi đại nhân là họ hàng xa, hai người một đường đi đến hiện tại, cũng khó được Bùi đại nhân không bị Thịnh Kinh phồn hoa mị hoa mắt, sau này ra sao còn khó mà nói, Tiểu Mẫn nhìn ôn ôn nhu nhu, nhưng nếu Bùi đại nhân thật sự nạp thiếp, có lẽ nàng không cách nào bỏ qua.” Lục phu nhân cười nói: “Nha đầu này thực kiên cường, có lẽ Bùi đại nhân biết, chẳng sợ Tiểu Mẫn rời đi hắn, nàng cũng có thể sống rất khá, cho nên mới phá lệ quý trọng.”

Mọi người đều lòng có cảm xúc, gật đầu nói: “Có lẽ chính là như vậy.”

Ỷ Mai Viên, nơi này hoa mai nở rất phồn thịnh.

Đường Mẫn bọc áo choàng lông chồn, đi cùng Phùng Minh Ngọc và Ôn Ngọc Kiều.

“Hiện tại rõ ràng còn không đến lúc hoa mai nở rộ, thợ trồng hoa trong phủ Minh Ngọc tỷ thật lợi hại.” Ôn Ngọc Kiều nhu nhu nói.

“Là thợ trồng hoa lớn tuổi trong phủ, rất có cách chăm sóc hoa cỏ, hoa mai trong phủ nở sớm hơn bình thường một tháng, cũng coi như mới mẻ.”

Đối với ngắm hoa, Đường Mẫn không có quá lớn yêu thích, kiếp trước ngay cả du lịch cũng chỉ thích đi bờ biển, mỗi năm kỳ nghỉ nàng đều sẽ đi toàn cầu nổi danh bờ cát, đôi khi cùng hắn, đôi khi cùng bằng hữu, đôi khi là một mình, còn về ngắm hoa, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới hoặc là nhìn thấy mới có thể nghỉ chân ngắm nghía.

Hoa mai thanh lãnh cao ngạo, đứng ngạo nghễ trong sương lạnh, phẩm chất kiên nghị, Thúy Hồng biết làm bánh hoa mai, bên trong có thanh hương nhàn nhạt, Đường Mẫn rất thích.

“Vị cô nương kia là ai?” Ôn Ngọc Kiều nhìn mấy cô nương phía trước, chỉ một người trong đó hỏi.

Phùng Minh Ngọc theo tầm mắt nàng nhìn qua, ngay sau đó sắc mặt trở nên rất khó xem.

Nàng nhăn mày thật sâu: “Tỷ cũng không rõ, đại khái là ai mang theo.”

“Kỳ thật khuôn mặt cũng chỉ có năm phần giống, nhưng khí chất lại thực tương tự.” khóe môi Ôn Ngọc Kiều mang theo tươi cười như có như không, “Là Lâm gia? Hôm nay Minh Ngọc tỷ mời Lâm gia?”

“Không có, Lâm gia đã rời kinh thành mấy năm, cho dù tỷ muốn mời, cũng không tìm được người, hơn nữa nhìn tuổi tác, chắc kém nàng không chỉ mười tuổi, chẳng lẽ là hậu nhân Lâm gia?” Phùng Minh Ngọc nhìn mấy cô nương đang thưởng tuyết, nháy mắt không còn tâm tình thưởng mai, tiếp đón hai người đi noãn các.

Đường Mẫn cũng rất tò mò, hỏi: “Minh Ngọc tỷ, các tỷ nhìn thấy ai?”

“Một cô nương, nhìn kỹ thì hoàn toàn chính là hai người.” Phùng Minh Ngọc thở dài nói: “Vừa rồi trong đó có một cô nương rất giống Lâm Tuệ Âm, đệ nhất nhậm Duệ Thân Vương Thế Tử phi.”

“Lâm Tuệ Âm?” Đường Mẫn tự nhiên biết Duệ Thân Vương Thế Tử là ai, chỉ là Lâm Tuệ Âm, nàng biết cũng không nhiều, cũng rất ít nghe được từ trong miệng Bùi Cẩm Triều.

“Đúng vậy, nàng là thê tử thứ nhất của Thế Tử, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi thành thân quan hệ thực hòa hợp ân ái, sau đó chết vì khó sinh.” Ôn Ngọc Kiều thuận thuận tóc trước ngực, cười nói: “Chỉ là đôi mắt rất giống thôi, mặt khác không giống, khí chất cũng hao hao.”



Phùng Minh Ngọc vẫy vẫy tay, hơi có chút bực bội, “Người giống người rất nhiều, Tiểu Mẫn cũng không phải giống Vĩnh An công chúa như đúc sao, cũng không tính chuyện gì hiếm lạ.”

Đường Mẫn cũng hoàn toàn không lo lắng, nếu bị Bùi Cẩm Triều gặp được, cùng lắm thì……

Hiện tại tất cả đều còn sớm.

Lúc sau các nàng lại không đi ra ngoài, mãi cho đến lúc cơm trưa, Đường Mẫn mới thấy được cô nương kia.

Cô nương kia là Vu Uyển Ninh, cháu gái Nghiêm phu nhân Hộ Bộ thị lang phủ, từ phía nam đến đây, xuân xanh mười lăm tuổi, còn chưa cập kê, nhìn dáng vẻ là muốn đón cháu gái vào kinh, tìm cho nàng một việc hôn nhân tốt.

Vu gia ở phía nam cũng chỉ là phú hộ hơi chút có thân phận, Nghiêm phu nhân là người vợ tào khang của Nghiêm đại nhân, hiện giờ đại khái là muốn đề bạt nhà mẹ đẻ một chút.

Vu Uyển Ninh một thân quần áo tố dao, áo ngoài hoa lan cẩm tú, dung mạo thanh lệ, khí chất thanh nhã thoát tục, thoáng mang theo một chút xa cách đạm mạc, thực hấp dẫn người.

Hơn nữa đôi mắt nàng thật xinh đẹp, con ngươi đen bóng, đôi mắt hơi hơi thon dài, cho dù không cười cũng nhiều một ít phong tình, có chút nam nhân hẳn là không thể kháng cự.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, thì ra Lâm Tuệ Âm có một đôi mắt đẹp và khí chất đạm mạc xa cách như vậy.

Hôm nay không ít cô nương đi đến Trung Nghĩa Hầu phủ, bộ dáng xinh đẹp tự nhiên cũng không ít, nhưng hình như chỉ có Vu tiểu thư chọc người chú ý nhất, ở đây phần lớn đều đã từng gặp qua Thế Tử phi, hiện giờ nhìn thấy Vu Uyển Ninh, nhiều ít cũng đều sẽ đánh giá.

“Nghiêm phu nhân, cháu gái của ngài thật xinh đẹp.” Có người chủ động bắt chuyện.

“Nha đầu này giống phụ thân nàng nhiều một ít, vào kinh thành cũng mấy ngày rồi, bởi vì sợ người lạ nên đều không ra cửa, hôm nay bị tôi cường kéo ra.”

“Cô nương nên đi lại nhiều.”

Đường Mẫn không muốn quản không khí bên kia như thế nào, dù sao cũng không có quan hệ với nàng.

Cô nương như vậy, có người thích, tự nhiên cũng có người không thích.

Thích chính là vì sau lưng nàng có thị lang phủ, không thích thuần túy chính là vì tính cách nàng, quá quạnh quẽ.

Nếu cưới về vẫn là tính tình như vậy, làm mẹ chồng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho dù xinh đẹp, mỗi ngày đối mặt với một gương mặt xa cách thanh lãnh, cũng không biết nên như thế nào.

Bùi Cẩm Triều phẩm cấp không cao, Đường Mẫn cũng không có cáo mệnh trong người, tuy là tam nguyên thi đậu, cũng có rất nhiều người không để mình bị đẩy vòng vòng.

Hơn nữa vòng danh môn ở Thịnh Kinh đã sớm hình thành cố định, muốn không duyên cớ cắm vào, cũng phải có tư bản mới được.

Hơn nữa Đường Mẫn rất xinh đẹp, làm nàng tiến vào chẳng phải là tự tìm tội chịu, ai nguyện ý bị người áp.

Cho nên ngẫu nhiên dự tiệc, nàng cũng tự tại.

Bởi vì thời tiết lạnh, dùng ngọ thiện xong, liền có người lần lượt ngồi xe rời đi, Đường Mẫn vì Đoàn Tử ở chỗ Hầu phu nhân ngủ rồi nên trì hoãn chưa về.

Các nàng cầm tay đi vào phòng Hầu phu nhân, nhìn thấy Lục Thịnh và Bùi Cẩm Triều cũng ở đây, mà Đoàn Tử ngủ trong lòng phụ thân hắn giống như một con heo con.

“Biểu ca lại đây khi nào?”

“Lúc tới vừa vặn giờ cơm trưa, hiện tại chúng ta trở về sao?” Bùi Cẩm Triều cười hỏi.

Phùng Minh Ngọc cười nói: “Hiện tại Đoàn Tử còn đang ngủ, trước đừng mang theo hắn ngồi xe ngựa, chờ hắn tỉnh lại cũng không vội.”

Dứt lời, nàng tiến lên ôm Đoàn Tử, nhẹ nhàng đặt trên giường.

“Cũng được!” Đường Mẫn cười gật đầu.

Bên ngoài, Trung Nghĩa Hầu rực rỡ từ bên ngoài tiến vào, nhìn đến một phòng người cười nói: “Sao đều tụ ở chỗ này.”

“Chúng con đi ra ngoài đây, nương, trước đặt Đoàn Tử ở đây.” Lục Thịnh tiếp đón Bùi Cẩm Triều nói: “Chúng ta đi noãn các uống trà đi.”

Bốn người một đường đi vào noãn các, trong phòng ấm áp, hương vị thanh nhã nhè nhẹ, đây là hương mai.

Ngồi xuống, Phùng Minh Ngọc nói với Lục Thịnh: “Hôm nay Hộ Bộ thị lang Nghiêm phu nhân mang đến cháu gái của nàng, có chút giống Tuệ Âm.”

Nàng vừa nói xong, Lục Thịnh sửng sốt, sau đó tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía Bùi Cẩm Triều.

Bùi Cẩm Triều lại nhìn thoáng qua Đường Mẫn, thấy nàng biểu tình như cũ, giống như cũng không vì tin tức này mà không vui.

“Còn có chuyện khéo như vậy?” Lục Thịnh lấy lại tinh thần, cười nói.

“Cũng chỉ đôi mắt cực kỳ giống, cô nương kia năm nay mới mười lăm, từ phía nam đến đây, đại khái là muốn nhờ Nghiêm phu nhân ở Thịnh Kinh tìm nhà chồng cho nàng.”

“Như vậy sao!” Lục Thịnh tươi cười hài hước, sau đó nhìn lướt qua trên mặt Bùi Cẩm Triều, lúc ngắm đến Đường Mẫn, lại từ đáy lòng cảm thấy run rẩy.

Ông trời, Bùi phu nhân tươi cười, thật đúng là khiếp đến hoảng.

“A!” Nàng gợi lên khóe môi, cười rất vũ mị, “Cũng không biết ở Thịnh Kinh, vị công tử nào có phúc khí như vậy, nhưng muội thấy Vu cô nương rất thanh ngạo, đại khái là không thích làm thiếp.”

Phùng Minh Ngọc tùy tiện nói, nàng tự nhiên cũng không nghĩ sâu xa ý trong lời Đường Mẫn nói, tán đồng gật đầu nói: “Muội nói có đạo lý, cũng không biết là giả bộ, hay trong xương cốt chính là như thế.”

“Không có người trời sinh trong xương cốt chính là như thế, có phải giả bộ hay không ai lại biết được.” Nàng cười nhu hòa, “Hy vọng cô nương kia có thể tìm được người trong sạch.”

“Nói không chừng đâu, Thịnh Kinh danh môn tụ tập, phú quý phồn hoa, bao nhiêu cô nương đều sẽ vì bò lên trên mà nhất thời điên đầu quyết định sai lầm, tỷ thấy Nghiêm phu nhân dã tâm rất lớn.”

Đường Mẫn hơi hơi sửng sốt: “Minh Ngọc tỷ ý là, nàng muốn cho Vu cô nương tiến cung?”

“Cũng khó nói lắm, rốt cuộc Nghiêm đại nhân đã thật lâu không lên chức, vốn dĩ Hộ Bộ thượng thư Trình Thụy Tường xuống ngựa, Nghiêm đại nhân cũng có vài phần cơ hội, không ngờ lại bị Ngô đại nhân thượng đỉnh, không biết Nghiêm đại nhân gấp thế nào.”

“Vậy thì thú vị.” tươi cười khóe môi Đường Mẫn lớn hơn, lại làm đáy lòng Bùi Cẩm Triều phát lạnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv