Chuyện kế tiếp không quan hệ cùng La khoa trưởng, Mạc Ngôn, La khoa trưởng nhớ ra buổi sáng còn có cuộc họp, muốn nhanh chóng trở về.
Mạc Ngôn nghĩ còn phải làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, cũng muốn sớm trở về một chút.
- Mạc tiên sinh, nghe bảo hôm nay là một ngày cuối cùng cậu làm ở Bệnh viện Hiền Hòa?
Mạc Ngôn vội vã rời đi, Đỗ Tiểu Âm lại không chịu buông tha hắn.
- Làm sao cô biết?
Mạc Ngôn ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, việc này hơn phân nửa là La khoa trưởng nói cho Đỗ Tiểu Âm, liền cười nói:
- Vâng, hôm nay là một ngày cuối cùng tôi làm ở Bệnh viện Hiền Hòa. Cô có chuyện gì sao?
Đỗ Tiểu Âm cười mà không nói, liếc mắt một cái La khoa trưởng bên cạnh.
La khoa trưởng là một người hiểu biết, thấy Đỗ Tiểu Âm cười mà không nói, biết cô gái có chuyện muốn nói với Mạc Ngôn.
Nhìn đồng hồ, hắn ha ha cười, nói :
- Mạc Ngôn, tôi cũng không vội về, thời gian buổi sáng hơn phân nửa là rảnh rỗi. Đỗ tiểu thư có lẽ còn có chuyện cần cậu hỗ trợ, hai người trò chuyện, tôi chờ cậu ở trên xe.
Đỗ Tiểu Âm âm cười nói:
- Cám ơn anh, La khoa trưởng, không làm chậm trễ anh lâu đâu!
La khoa trưởng khoát khoát tay, tỏ vẻ chính mình cũng không thèm để ý, nhưng sau đó xoay người lên xe.
Đỗ Tiểu Âm chuyển qua tầm mắt, mỉm cười nói:
- Mạc tiên sinh, có hứng thú đổi công việc khác không?
Mạc Ngôn hay nói giỡn nói :
- Chẳng lẽ chỗ các cô thiếu lái xe?
Đỗ Tiểu Âm bật cười, nói :
- Không nói giỡn với anh, tôi đang nói thật. Nếu anh có hứng thú, có một cái công việc đặc biệt thích hợp với anh. Đầu tiên, nó có thể cho anh tiếp tục tích lũy tư liệu sống, không chậm trễ chí hướng của anh. Thứ hai, nó có thể phát huy tài hoa về phương diện Logic trinh thám của anh ... Nói thật, biểu hiện vừa rồi của anh thật sự là kinh người, hơn nữa tôi luôn nhịn không hỏi, thật sự là anh tốt nghiệp trường đại học H? Sao tôi lại cảm giác anh tốt nghiệp học viện cảnh sát ra nhỉ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Người tốt nghiệp khoa văn trường đại học H, đương nhiên, là thứ bỏ đi!
Có chút dừng lại, lại nói:
- Đúng rồi, cô nói cụ thể là cái công việc gì? Không phải là người nào trong cục muốn điều tra chứ?
Đỗ Tiểu Âm tay lấy ra danh thiếp, cười nói:
- Xin thứ cho tôi không nói, anh đến địa chỉ này rồi sẽ biết. Nhưng anh yên tâm, đây tuyệt đối là công việc tốt. Không dám nói thù lao làm anh vừa lòng, nhưng tôi cảm thấy được, ít nhất anh sẽ thấy hứng thú.
Mạc Ngôn tiếp nhận danh thiếp, cúi đầu vừa nhìn, mặt trên ngoài địa chỉ, chỉ có một số điện thoại, thậm chí cả tên người hay công ty đều không có thuyết minh.
Đường La Phù, số năm mươi ba, tầng 7?
Mạc Ngôn không khỏi có chút kỳ quái, đường La Phù một khu dành cho thương vụ cấp cao, có thể nói tấc đất tấc vàng, nơi đó có quan hệ gì với Logic trinh thám đây?
Hắn có ý hỏi thêm một câunhưng Đỗ Tiểu Âm đã nói trước, hắn nghĩ nghĩ, liền nhịn không hỏi.
- Đúng rồi, còn có chuyện muốn thỉnh giáo anh ...
Đỗ Tiểu Âm xoay người đến xe việt mang tới một bức tranh, đưa cho Mạc Ngôn, nói :
- Giúp tôi nhìn xem bức tranh này, anh có thể nhìn ra tin tức gì không?
Bức tranh màu sắc rực rỡ, đủ mọi màu sắc, chợt nhìn qua, không có bất kỳ cái gì rõ ràng, tựa hồ chỉ là màu sắc chồng chất lên.
Mạc Ngôn hỏi:
- Đây là cái gì, tác phẩm của trường phái ấn tượng sao?
Đỗ Tiểu Âm lại nói:
- Tôi cũng không biết nó có được gọi là tác phẩm hội họa không ... Tôi chỉ biết là, trong đó cất dấu một tin tức.
Mạc Ngôn nói : Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Có thêm cái khác hay không? Nói thí dụ như lai lịch của nó, có quan hệ gì với câu chuyện, lượng tin tức quá ít thì tôi không thể phán đoán được!
Đỗ Tiểu Âm cắn môi, tựa hồ có chút do dự.
Mạc Ngôn hỏi:
- Có phải có chỗ không tiện nói?
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, nói:
- Chúng ta có chế độ giữ bí mật, không thể nói quá rõ ... Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, bức tranh này có quan hệ với một vụ án, mà bức tranh trong tay anh trên thực tế là bản sao. Theo chúng ta phỏng đoán, tin tức trong bức tranh hẳn là có quan hệ cùng người kia, nó có thể sẽ xuất hiện con chữ, có thể là một dãy con số, tỷ như số điện thoại, dãy số giấy căn cước chẳng hạn... Không dấu gì anh, trong tay đã chúng ta đã lâu, đáng tiếc, tổ kỹ thuật của chúng tôi dùng hết biện pháp, cũng chưa có thể có lời giải.
Như vậy à...
Mạc Ngôn nhìn bức tranh trong tay giống như giấy nháp của trẻ con, hứng thú nhất thời nổi lên. Tính cách của hắn có chút giống trẻ con, đều tràn ngập tò mò đối với những việc không biết.
Nhưng, bức tranh trong tay này thật sự là quá mức hỗn độn, các loại hình dạng màu sắc chồng chất cùng một chỗ, làm cho người ta không thể thấy đầu mối.
Mạc Ngôn dừng ở hình ảnh, bỗng nhiên, trong lòng chợt lóe linh quang, nhưng khi muốn bắt lại thì vô ảnh vô tung biến mất.
Hắn hơi động chân mày một chút, Đỗ Tiểu Âm lại bắt lấy chi tiết này, hỏi:
- Có gì không?
Mạc Ngôn chưa ngẩng đầu, vẫn đang nhìn, trong miệng nói :
- Có một chút, nhưng tôi cần thời gian.
Mắt Đỗ Tiểu Âm sáng lên, hỏi:
- Cần bao lâu?
Mạc Ngôn ngẩng đầu, thoáng trầm ngâm rồi nói ra:
- Không dám khẳng định, có lẽ là một ngày, có lẽ là năm ba ngày.
Thời gian chưa định, nhưng hắn xác định, mình đã tìm được cách phá giải bức họa này. Thế nhưng lúc này còn chưa bắt được, còn cần một ít thời gian.
Khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Tiểu Âm thoáng hiện lên một nét hưng phấn, giống đứa bé nhảy dựng lên, nói :
- Có thể nghe được đáp án này thật sự là rất tốt... Thời gian không là vấn đề, chí ít anh có thời gian 1 tuần.
Mạc Ngôn nhìn cô gái nhảy nhót, không khỏi cười cười.
Đỗ Tiểu Âm nhận thấy mình thất thố, ngượng ngùng nói :
- Thật có lỗi, tôi rất hưng phấn. A, đúng rồi...
Nàng lấy ra một cây bút, vội vàng viết ở mặt sau bức họa một dãy số điện thoại, nói :
- Đây là điện thoại của tôi, nếu anh có đáp án, trước tiên xin hãy cho tôi biết. Mạc tiên sinh, nhờ anh.
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Số điện thoại này tôi sẽ nhớ kỹ, bức họa này... Cô giữ đi, không cần cho tôi!
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra, nói :
- Hả?
Mạc Ngôn chỉ chỉ đầu của mình, cười nói:
thegioitruyen.computer 2. 12, năng lực trí nhớ không tồi, tồn trữ dung lượng kinh người, năng lực suy diễn làm cho người ta sợ hãi, phí tổn vận hành hù chết người, mỗi ngày ba cái bánh mỳ là được. Thôi có chuyện tôi đi trước, các đồng nghiệp đang chờ...
Hắn cười tạm biệt Đỗ Tiểu Âm, xoay người rời đi.
Đỗ Tiểu Âm nhịn không được sợ hãi mà than. Trí nhớ khủng bố người, nàng không phải là không từng gặp qua. Công an Tỉnh cũng còn có người như vậy, tùy tiện báo một tổ hợp không hơn hai trăm con số, chỉ cần nghe một lần, có thể thuật lại chuẩn xác không lầm. Nhưng người giống Mạc Ngôn như vậy, ở trong khoảng thời gian ngắn đều nhớ cả một bức tranh hỗn độn trừu tượng không chịu nổi ở trong đầu, loại trí nhớ này đã không thể dùng từ khủng bố để hình dung . Đỗ Tiểu Âm cảm thấy được, người này chính là máy photocopy.
- Người nầy... không phải là thừa dịp mình không chú ý, trộm dùng di động chụp lại rồi chứ?
Đỗ Tiểu Âm cắn môi, ở trong lòng cân nhắc loại khả năng này.
Lại nói tiếp, Đỗ Tiểu Âm hai mươi mốt tuổi đã có được học vị tiến sĩ tâm lý học phạm tội, chỉ số thông minh đều là đứng đầu. Mà chỗ nàng làm việc, lại càng tập hợp nhiều tinh anh, ngoài trưởng phòng Trịnh, bằng cấp thấp nhất cũng là thạc sĩ. Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn là người ưu tú.
Nhưng mà, Mạc Ngôn xuất hiện lại làm cho nàng ý thức được, ít nhất ở phương diện Logic trinh thám, sức quan sát, trí nhớ, chính mình xa xa không bằng. Trên mạng nói câu nói kia thật đúng, cao thủ quả nhiên đều là ở dân gian ...
- Chàng trai đó không tồi, thực có năng lực.
Không biết khi nào thì trưởng phòng Trịnh đã đi đến phía sau Đỗ Tiểu Âm, nhìn xe cứu thương rời đi, nói :
- Nếu có thể đưa cậu ta tới chỗ chúng ta, cùng hợp tác với cháu, một người từ trong ra ngoài, một người từ ngoài vào trong, được gọi là quần anh tụ hội.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Đáng tiếc người ta chí hướng làm tác giả, ông già rồi, bỏ bớt tâm đi.
Trưởng phòng Trịnh tựa hồ vĩnh viễn không biểu lộ ra mặt bỗng nhiên lộ ra một chút nét cười, nói :
- Ta đương nhiên bớt lo, bởi vì có người đã xuống tay rồi.
Đỗ Tiểu Âm xoay người, chớp mắt nói :
- Trịnh lão, ông đang nói cái gì, sao cháu nghe không hiểu nhỉ?
Trịnh sở trưởng cười dài nói:
- Được rồi, người khác đều nói ta là cáo già gian xảo, theo ta thấy, ngươi mới là tiểu hồ ly chỗ chúng ta. Cháu để cho cậu ta đến đường La Phù, có tâm tư gì?
- Vừa rồi ông đều nghe thấy rồi à?
Không có người ngoài, Đỗ Tiểu Âm thè lưỡi, hiển lộ ra một bộ mặt bướng bỉnh đáng yêu, nói :
- Không có cách nào, chỗ đó không phải là nơi mọi người có thể đi vào, con đường chính quy khẳng định không được, cho nên cháu muốn trêu chọc một chút. Hơn nữa, người tính cách giống như anh ta, hẳn là không thích bị người khác trói buộc. Cho nên cháu cảm thấy được, một nghề nghiệp tự do cao độ, với anh ta mà nói là thích hợp nhất.
Trưởng phòng Trịnh gật đầu đồng ý nói :
- Ừm, giới thiệu cậu ta đến đường La Phù thật là cái ý tưởng không tồi, lúc nào ông sẽ gọi điện thoại cho tên béo kia.