Mạc Ngôn giơ tay chỉ vào hồ sơ nói:
- Càng ngày ta càng khẳng định, vụ án này có liên quan đến tu sĩ. Cho nên ta cảm thấy chúng ta không cần phải tìm hung thủ gấp mà trước hết làm rõ vụ án này đã...
Hắc miêu nói:
- Ngươi tính như vậy... Đúng rồi, trước khi đến đây ta thấy ngươi rất có hứng thú có đầu mối gì sao?
- Nói về vụ án này...
Mạc Ngôn nói về chuyện hắn trải qua ở hoang đảo, ngoài việc bội sức có thể phát hiện diệt sạch mấy u hồn ra còn còn có chuyện khác.
Tất cả hắn đều không dấu diếm Hắc miêu.
Sau khi nghe xong Hắc miêu kinh ngạc nói:
- Nghe nói Quy Nhất Giaó nuôi con mắt kia có điểm giống với ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy...
Sau khi trở về từ bến cảng thực ra hắn cũng không có loại nhận thức này mãi cho đến chuyện phát sinh ở thôn Bạch Thủy hắn mới loáng thoáng nghĩ như vậy.
Sau khi phát sinh mới lờ mờ có ý nghĩ như vậy.
- Sơn Nguyệt, ngoài Vân La đạo cung trấn áp Ma Uyên ra, trên thế giới này ngoài y ra còn có Ma Uyên nữa không?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Hẳn là không có. Loại Ma Uyên này tồn tại một cái cũng đã đủ cho người ta đau đầu có nhiều chỉ e thế giới này đã sớm bị hủy diệt rồi... Nhưng có thể khẳng định, chưa chắc có Ma Uyên nhưng nhât định là có ma vật tồn tại. Bên phương Tây thịnh hành cái gọi là quỷ hút máu gì đó, hay người sói chẳng hạn, nhiêm chỉnh mà nói thực ra chúng nó cũng là một loại ma vật.
Mạc Ngôn gật đầu đứng lên nói:
- Đi thôi chúng ta đến nhà trọ đó xem sao.
Một người, một con mèo đi vào khu nhà trọ, tìm quả lý của khu nhà này.
Người quản lý đã sớm nhận được điện thoại của nhân viên trong trường nhìn thất Mạc Ngôn, sau khi xác nhận tài liệu liền lấy chìa khóa ra nói:
- Cảnh sát Mạc, anh đi lên phòng đó ở tầng 6, tôi sẽ đi cùng các anh...
Mạc Ngôn ngăn ông ta mỉm cười nói:
- Không cần như vậy, tôi hi vọng chỉ có một người lên là được.
Người quản lý không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, y liếc mắt nhìn sâu trong đổng tử của Hắc miêu lập tức vô tư giao chìa khóa.
Mạc Ngôn cảm ơn người quản lý mang theo Hắc miêu cùng vào thang máy.
Thanh máy mở, Mạc Ngôn nói:
- Sơn Nguyệt, nói với ngươi nhiều lần rồi không được mê hoặc người thường, ý thức của bọn họ rất yếu không chịu được sức ép của ngươi đâu.
Hắc miêu cười hì hì nói:
- Yên tâm đi, chỉ tiếp xúc ở mức thấp nhất thôi không gây tổn thương đâu. Linh thức của ta tuy không bằng của ngươi nhưng thuần khiết nói đến nói đến xoay chuyển không thấp hơn ngươi đâu.
Mạc Ngôn cười lắc đầu.
- Ting tong…
Thang máy dừng lại ở tầng 6, sau khi cửa mở ra Mạc Ngôn đi ra ngoài trước.
ở tầng này có 8 phòng.
Ra hành lang ngắm phong ở đây quả là không tồi, cũng phải bằng khách sạn 3 sao. Những người thuê trọ trong đây phần lớn là những lưu học sinh có quốc tịch nước ngoài, gia đình vào hào cảnh cũng không tồi.
Mạc Ngôn cầm chìa khóa bước nhanh trong khu nhà trọ.
Đi đến cửa, hắn vừa định mở cửa thì lông mày hắn bỗng dưng lại nhướn cao lên...
Mắt Hắc miêu cũng sáng lên nó nhìn Mạc Ngôn với ánh mắt cười cười.
- Có chút thú vị...
Mạc Ngôn và Hắc miêu liếc nhìn nhau không khỏi mỉm cười.
Hắn và Hắc miêu đều đã phát hiện, lúc này trong căn hộ đã có người đến trước bọn hắn một bước.
Thú vị nhất là vị khách không mời mà đến này không phải ai khác mà chính là người đàn ông trung niên ở cùng với cậu thanh niên da trắng trong rừng.
Lúc này, người đó mặc tây phục, đeo kính đen, cách ăn mặc rất giống một giảng viên đại học.
Y đứng trong phòng trọ, hơi nhắm mắt tập trung suy nghĩ dường như đang lấy linh giác tra xét vào từng chỗ hẻo lánh của khu nhà trọ.
Mạc Ngôn ngoài cửa cũng đang suy nghĩ, sau đó hắn đưa chìa khóa vào ổ.
Người đàn ông trung niên bên trong cánh cửa lắp bắp kinh hãi, nhìn Mạc Ngôn cảnh giác.
- Cậu là ai?
Tuy là cảnh giác nhưng người này cũng không kích động, y khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạc Ngôn như một học sinh, rất nghiêm túc hỏi.
Mạc Ngôn cũng nhăn mi lại nói:
- Ông là ai? Phòng trọ này là tôi vừa mới thuê, sao ông lại ở trong này?
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Mạc Ngôn và cái chìa khóa cũng dần mất đi vẻ cảnh giác cười nói:
- Tôi là giáo sư khoa triết Kim Hà Nam, cũng là tới xem phòng. Tôi có một đứa cháu đang ôn thi tính tìm nhà trọ bên này... Nếu cậu muốn thuê thì tôi đi tìm chỗ khác.
Dừng lại một chút y lại liếc nhìn Mạc Ngôn.
Hắc miêu ở phía sau ôn hòa nói:
- Vị đồng học ơi, tôi phải nhắc nhở anh ở đây không cho nuôi súc vật đâu.
Mạc Ngôn liền làm ra vẻ câu nệ, gật đầu liên tục nói mình sẽ đi ra ngoài trường.
- Vậy cũng được, là học sinh cần tuân thủ kỉ luật.
Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ nhàng đi ra cửa.
Vừa đi, y còn vừa vỗ vai Mạc Ngôn một cách thân thiết.
Nhưng vừa vỗ vai xong bỗng lại vỗ nữa nói:
- Anh bạn học…
Mạc Ngôn nói:
- Giáo sư còn có việc gì sao?
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ khác thường chậm rãi nói:
- Nhìn kĩ mắt tôi...
Mạc Ngôn không biết gì, sững sờ nhìn vào mắt đối phương.
Ánh mắt của người đó biến ảo, ngữ khí cũng mơ màng ôn nhu nói:
- Anh bạn, hãy nhớ kĩ hôm nay chưa từng gặp ta...
- Đúng vậy, tôi chưa từng gặp ông…
Vẻ mặt Mạc Ngôn có vẻ đờ đẫn.
Thấy thế người đàn ông nhìn mỉm cười bảo hắn:
- Bây giờ hãy đếm đi, đếm đến một trăm.
Mạc Ngôn không có bất kì một sự kháng cự nào, vẻ mặt hắn ngây ra và bắt đầu đếm. lúc Mạc Ngôn đếm đến 50, người đàn ông trung niên này mới gật đầu, chắp tay sau đít rồi thản nhiên dời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, ông ta cũng không vội đi mà trốn ở ngoài cửa lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.
Trong phòng Mạc Ngôn vẫn đến như vậy cho đến 100 rồi hắn mới bừng tỉnh, kinh ngạc nói:
- Không phải đến để dọn vệ sinh ư? Sao đang yên đang lành lại đứng ngẩn ở đây ra thế này.
Người đàn ông trung niên ở ngoài cửa nghe thấy Mạc Ngôn tự nói với mình không khỏi mỉm cười rồi xoay người đi thẳng về phía cầu thang.
- Người này đang làm cái quỷ gì vậy?
Thấy Mạc Ngôn giả bộ ngốc nghếch, Hắc miêu lườm hắn một cái.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi không biết là ta cố gắng như vậy là có ý gì sao?
Hắc miêu không thở nói:
- Ta chỉ biết người này là hung thủ giết người, với năng lực của ngươi hoàn toàn có thể bắt y sau đó khiến y phải chủ động nhận tội…
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Ta đã gieo ấn kí lên người y không cần phải vội.
Hắc miêu nói:
- Nhưng mà có mục đích gì? Tâm nhãn người này quá nhiều không thể không có mục đích gì được.
Dừng lại một chút nó lại châm chọc nói:
- Nhưng nói cố gắng cũng buồn cười, người này có thể thôi miên với một tu sĩ như ngươi thật đúng là chuyện đáng buồn cười nhất.
Vừa rồi chỉ cần một khoảng khắc động niệm là Mạc Ngôn có thể khiến cho đối phương trở lên ngu ngốc.
Như Hắc miêu nói thi triển thuật thôi miên với một tu sĩ như Mạc Ngôn quả thực là buồn cười, cũng như múa rìu qau mắt thợ vậy.
- Ta làm như vậy là có mục đích…
Mạc Ngôn đi ra cửa trước, sau đó giải thích nói:
- Không có người nhìn thấy. Ta vẫn chưa thể khẳng định hắn là hung thủ …
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
Hắc miêu nói;
- Đạo lý này không cần ngươi phải nói, là người đều có thể thấy được. Ta thấy kì lạ là vì sao ngươi lại không trực tiếp bắt hắn? chẳng lẽ ngươi không nghĩ rất có thể y là hung thủ sát hại Chiêm Ninh Tư sao?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Y không có khả năng sát hại Chiêm Ninh Tư đâu… Trước hết là anh ta đã chết từ 7 tháng trước ở Thiên Thai, nếu hung thủ là người này thì 7 tháng trước hẳn đã qua điều tra phòng trọ này, chứ không thể đợi đến 7 tháng sau mới đế lục soát một lần. Tiếp theo, vừa rồi ta dùng vốn ý thức để tra xét nội tình người này một lần, những căn cứ chính xác trên người này cho ta biết, y tên là Trương Tiếu Điền. Theo thời gian, y có khả năng không phải là hung thủ đã sát hại Chiên Ninh Tư.
Nghe đến đó Hắc miêu không khỏi gật đầu nói:
- Nghe ngươi nói như thế thì tên họ Trương này không có khả năng giết Chiêm Ninh Tư nhưng ta cho rằng chúng ta có thể trực tiếp bắt y… Vốn y giả là người làm vệ sinh, giết một tên mọi rợ lại còn chạy qua phòng ngươi ta. Dù y có mục đích gì thì chúng ta vẫn có thể bắt y đi thẩm vấn không phải như vậy hết thảy sẽ rõ ràng hết sao?
- Đây chưa chắc…
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi đừng quên, trong lúc Chiêm Minh Tư chết còn có 6 vụ án tử vong khác. Người cảm thấy sau khi bắt được Trương Tiếu Điền thì hắn sẽ lộ chân tướng trong vụ án này sao?
Hắc miêu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- E là không thể,… Trương Tiếu Điền này đến Đại học A chưa được một tháng mà đã có 8 vụ án nêu như cùng là một chủ thể thì nhiều nhất y cũng chỉ là một phần tử trong đó, chưa chắc đã biết hết mọi chuyện. Hơn nữa, theo cảm giác của ta người này dường như là đang tìm manh mối gì đó. Nói cách khác, y và ta giống nhau cùng đi tìm người.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, đây cũng chính là nguyên nhân ta nói lỏng y.
Trí tuệ của Hắc miêu cũng không dưới Mạc Ngôn nó nghe thấy huyền âm liền hiểu ngay, lập tức gật đầu đồng ý nói:
- Ý kiến hay… Không biết là y đến đây tìm cái gì, nêý đã đến thì cứ tiếp tục tìm đi. Cứ như vậy chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi y như vậy thì manh mối sẽ tự tìm đến cửa!
Mạc Ngôn cười nói:
- Cũng không thể trông cậy hoàn toàn vào y được trước hết chúng ta vẫn cần phải tự điều tra.
Hắc miêu lập tức tỉnh táo nói:
- Tiếp theo chúng ta bắt đầu từ đâu?
Dừng lại một chút nó lại nói:
- Chỗ này cũng không cần điều tra nữa, mà ta dùng linh thức phân hình qua cũng không thấy có gì đáng chú ý.
Cũng giống như Mạc Ngôn đã kiểm tra qua căn phòng này, ngoài dưới giường có mấy đồng tiền xu ra, trên đệm có mấy quyển tạp chí thì trong phòng cũng có vẻ tương đối sạch sẽ.
- Đi đến nhà ăn…
Mạc Ngôn nói.
Hắc miêu ngẩn ra:
- Đi đến nhà ăn?
Mạc Ngôn chỉ ra cửa sổ cười nói:
- Cũng không còn sớm nữa, chẳng lẽ ngươi không thấy đói sao…
Người là sắt, cơm là thép. Cảnh giới của Mạc Ngôn không đủ để hắn có thể hoàn toàn tích trữ lương thực, hơn nữa hắn cũng không có ý không ăn uống gì.
Hắc miêu thì có thể không ăn uống trong một thời gian dài nhưng đừng quên, đối với loài vật này thì lười ăn cũng là một thuộc tính bẩm sinh.
- Nhà ăn thì có thứ gì ngon?
Hắc miêu bĩu mối nói:
- Hay là ra ngoài trường ăn đi. Lúc đến ta thấy gần đây có một phố mỹ thực, đẹp giá rẻ, chúng ta đến đó ăn đi.
Hắc miêu không chỉ có thích lại còn bắt bẻ.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ta không có nhiều thời gian, ăn ngay trong Đại học A đi.
Bất đắc dĩ Hắc miêu đành phải nói:
- Được rồi, nhưng ta muốn đi đến nhà ăn bé… Ăn trong nhà lớn ầm ĩ ta không muốn lông ngăn, lông dài cùng chen chúc một chỗ.(?!)
Một người, một mèo đi ra khỏi khu nhà trọ hướng về phía nhà ăn.
Trên đường đi Mạc Ngôn gọi điện cho Đỗ Tiểu Âm.
- Lãnh đạo, còn làm việc không?
Mạc Ngôn nói:
- Đi dến nhà ăn, chúng ta ăn chút gì đó đi?
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không cần đâu, tôi và Nhạc Duyệt vừa mới mua cơm hộp rồi. À phải rồi, anh ra ngoài một vòng có thu hoạch gì không?
Mạc Ngôn nói:
- Đúng là có nghiệm thu được…
Nói xong, hắn nói cái tên Trương Tiếu Điền cho Đỗ Tiểu Âm để cô hỗ trợ hắn điều tra lai lịch của tên này.
- Đó là người một tháng trước vào Đại học A nhận dọn vệ sinh, khoảng 40 tuổi…
Mạc Ngôn nói:
- Nếu tôi không lầm, tên của y là chữ Nhật Bản, hơn nữa phân nửa là giả. Nhưng dù là giả thì tướng mạo thì cũng không thể thay đổi được cô có thể bắt đầu điều tra theo phương hướng này.
Sau khi Đỗ Tiểu Âm nhớ cái tên Trương Tiếu Điền cô nói:
- Tôi phải đi tìm nhân viên nhà trường để có căn cứ chính xác, thông qua bọ phận phân biệt mặt của phần mềm máy tính mới có thể điều tra lai lịch của y được.
Mạc Ngôn nói:
- Tốt nhất là cô đừng có ôm hi vọng nhiều, điều tra y chỉ là trình tự chưa chắc đã có kết quả gì đâu.
Đỗ Tiểu Âm ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Mạc Ngôn nói:
- Tôi cho cô biết, người này chính là hung thủ sát hại cậu thanh niên da trắng kia, tạm thời tôi chưa thể cung cấp chứng cứ xác thực được nhưng kết quả này chắc chắn không sai đâu. Ngoài ra cũng không được xem thường người này, có thể coi y là Tống Thanh Viễn thứ hai đây, với tính uy hiếp mà nói khẳng định là y vẫn ít hơn Tống Thanh Viễn nhưng dù vậy cũng không phải là người mà các cô đối phó được. Tóm lại người này cực kì nguy hiểm, che dấu thân phận cũng rất thâm…
Mạc Ngôn lo lắng đám Đỗ Tiểu Âm và Nhạc Duyệt sẽ đánh rắn động cỏ, cũng vì vậy mà bị những thương tổn không cần thiết cho nên hắn cũng không dấu diếm gì mà báo cáo về Trương Tiếu Điền cho cô biết. Đồng thời hắn cũng dặn dò cô, tốt nhất là nên lấy thông tin từ nhân viên bên ngoài, tìm cơ hội để đọc tài liệu về y, ngàn vạn lần không tìm tài liệu một mình tránh đánh rắn động cỏ.
Đỗ Tiểu Âm nghe xong cũng không khỏi lo lắng nói:
- Nghe anh nói thế tôi cảm thấy trước hết để cho bọn Nhạc Duyệt rút khỏi trường Đại học là được.
Mạc Ngôn nói:
- Không thể rút hết, giữ lại cho tôi mấy thanh niên dấu đi, rút hết sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Mặt khác, những người giữ lại cũng không cần quá liều lĩnh, cứ điều tra án như bình thường là được, còn y cứ giao cho tôi.
Đỗ Tiểu Âm thở dài, nghĩ có chút sợ hãi nói:
- Thật không ngờ, vụ án này lại gặp người giống Tống Thanh Viễn…May mà có anh thông báo nếu không…
Mạc Ngôn cười an ủi cô nói:
- Thực ra cô cũng không cần lo lắng, tôi nói rồi chỉ cần đề phòng. Trên thực tế người giống Tống Thanh Viễn rất ít… Còn nhớ tôi cho cô điều tra về Đỗ Khuyết không? Thực ra, năng lực của ông ta còn hơn cả Tống Thanh Viễn, nhưng một người như vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không trúng đích của cảnh sát. Thế giới này có vô số ranh giới có người thấy có người không thấy. Nhưng có một chút có thể khẳng định là đều không dễ đối lập với quốc gia…
Đỗ Tiểu Âm cũng không hỏi sao mà Mạc Ngôn lại điều tra ra manh mối về Trương Tiếu Điền, Mạc Ngôn thần kì như thế nào cô đã sớm lĩnh giáo rồi, cô cũng không thấy lạ.
Sau khi để điện thoại xuống, cô lập tức để Nhạc Duyệt và mấy cô khác về tỉnh sảnh, chỉ để lại hai chàng trai.
Sau khi đuổi đám Nhạc Duyệt đi, cô vẫn có chút không yên tâm, cuối cùng cô quyết định đi đến nhà ăn tìm Mạc Ngôn nói chuyện.
Nhà ăn phong vị Giang Nam trong sân trường Đại học A, Mạc Ngôn gọi một phần cơm, một bát canh cà chua và một phần sườn xào chua ngọt.
- Ngươi ăn gì?
Sau khi gọi đồ ăn của mình, Mạc Ngôn hỏi Hắc miêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Hắc miêu nằm rạp trên bàn ăn, nghiêng đầu nhìn thực đơn , sau khi xem xong nó chìa móng vuốt lông xù vẽ một cái, chọn cá hấp cho mình.
Người phục vụ đứng bên há mồm trợnn mắt nói:
- Nó… nó không phải biết gọi món đấy chứ?
Người có phong cách thì đi đến đâu cũng phong cách, mèo cũng vậy.
Hết cách, con mèo này rất yêu, thế nên những người gặp nó không thể không kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng ăn cơm của nó không chỉ có ung dung tao nhã mà còn hơn cả thục nữ hơn nữa còn có vẻ thần kì.
Quay về phía cá hấp nó hơi cúi đầu, nó nhẹ liếm một cái một phần thịt đã bị nó cuốn vào trong miệng.
Một lát sau, một bộ xương cá hoàn chỉnh còn ở trong mâm, xương trắng như ngọc không còn dính tí thịt nào trông giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Ăn cá sạch sẽ như thế mà lại không làm tổn hại đến khung xương cá nói thần kì cũng rất đúng, canh cá một chút cũng không bị vương ra.
Mà thần kì này đã bị nhiều học sinh chụp lại sau đó đưa lên diễn đàn của trường, rất nhanh nó đã khiến cho nhiều người hưng phấn chạy tới vây quanh xem hắc miêu…
Đỗ Tiểu Âm vào nhà ăn thì nhìn thấy nhiều nữ sinh đang vây quang Hắc miêu chụp ảnh, còn Mạc Ngôn thì ngồi ở bàn bên cạnh cách đó mấy mét, lắc đầu cười khổ.
- Sao lại thế này?
Đỗ Tiểu Âm ngồi xuống cạnh Mạc Ngôn tò mò hỏi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạc Ngôn nói:
- Nuôi một con mèo yêu, hơn nữa tôi cũng hơi xem nhẹ vận tốc truyền đạt thông tin thời hiện đại…
Vừa rồi lúc mấy nữ sinh chụp ảnh hắn cũng không ngăn cản, hắn chỉ nghĩ là các cô sau khi chụp ảnh sẽ đi. Ai biết là họ cho lên diễn đàn trường.