Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 723: Man Hoang Vân Thú



Mặt đất run rẩy, vô số cát bay đá chạy nhấc lên, tầng mây vặn vẹo, ở xa xa có một ít loài chim hung bạo bị hấp vào trong lỗ đen.

Mặt đất nổ vang, ngay cả ngọn núi nhỏ cũng bị kéo lên khỏi mặt đất và bay vào miệng Giáp Xác Trùng.

Tâm thần đám người Bạch Tiểu Thuần sinh ra sóng gió ngập trời, mỗi người đều bám chặt thân thuyền, nếu tóc và quần áo không được linh lực bảo hộ đã sớm bị kéo dứt và xé rách, ngay cả thân thuyền cũng vặn vẹo, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp giãy dụa.

Giáp Xác Trùng màu đen hóa thành vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, chiếc thuyền giống như chiếc lá rơi rụng, không ngừng chao đảo và tùy thời sẽ vỡ vụn.

Triệu Thiên Kiêu vội vàng, Bạch Tiểu Thuần cũng vội vàng, tất cả mọi người đều vội vàng, bọn họ cũng không tiết kiệm linh khí, toàn lực bộc phát tu vi điều khiển chiếc thuyền, ngay cả linh thạch trong chiếc thuyền cũng vận chuyển ngăn cản lực hút.

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, linh thạch trên chiếc thuyền nhanh chóng mất đi linh khí, chúng vỡ tan thành bụi phấn.

Mượn nhờ lực lượng vỡ vụn này, phối hợp tu vi của mọi người, rốt cuộc chiếc thuyền giãy dụa ra khỏi lực hút và lao nhanh về phía trước.

Sau khi bọn họ rời xa, Giáp Xác Trùng gào thét giận dữ nhưng không truy kích, nó chỉ lạnh lùng nhìn chiếc thuyền đi xa.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp không thông, hắn vẫn rót toàn bộ tu vi vào trong chiếc thuyền, những người khác cũng như thế, bọn họ không tiếc trả giá bỏ chạy, sau khi chạy đi rất xa mới bay chậm lại, vào lúc dừng trên đỉnh núi, mấy người bọn họ mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nhau, nội tâm vẫn còn sợ hãi.

- Vân Thú kia... Ít nhất có thực lực Nguyên Anh Đại viên mãn...

- Vân Thú...

Bạch Tiểu Thuần nhìn sang phương xa, hắn cảm giác mình vừa nhặt được cái mạng nhỏ, nếu chiếc thuyền không thể thoát ra khỏi lực hút vừa rồi, hắn không biết mình sẽ như thế nào sau khi bị Vân Thú thôn phệ.

Chuyện này không có đáp án, trong Man Hoang có Vân Thú xuất hiện, không chỉ tu sĩ đau đầu, ngay cả thổ dân Man Hoang cũng đau đầu, đây là thời tiết biến hóa, không phải sức người tạo thành, tất cả người và quái vật bị cắn nuốt không ai xuất hiện kể cho bọn họ nghe tình cảnh sau khi bị thôn phệ là như thế nào.

- Nơi đây có quá nhiều đồ vật cổ quái...

Bạch Tiểu Thuần cau mày than thở.

- Chúng ta có lệnh bài, ở chỗ này... Chỉ cần cẩn thận một ít, có lẽ... Vấn đề không lớn, trừ khi rời khỏi Trường thành đi Man Hoang...

Triệu Thiên Kiêu thở sâu, an ủi Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Trần Nguyệt San tái nhợt gật đầu, nơi đây hoang vắng, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng lực lượng lệnh bài, nơi này vẫn nằm trong trường thành, đối với đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông mà nói, ở khu vực này sẽ an toàn hơn rất nhiều.

- Thật sao?

Bạch Tiểu Thuần không tin, hắn xuất lệnh bài thân phận ra, hiện tại hắn đã hối hận khi theo Triệu Thiên Kiêu tới nơi này, suy nghĩ mình nên ở gần thành Đông Hải mười năm là tốt rồi, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Sắc trời dần tối lại, khi linh thạch trên thuyền nổ tung đã xuất hiện không ít khe hở, không thể sử dụng tiếp.

Cũng may xuất hành này đám người Triệu Thiên Kiêu chuẩn bị rất phong phú, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngụi, Trần Nguyệt San lại mang một chiếc thuyền khác ra, lắp đặt linh thạch sau đó mọi người đi lên thuyền.

Chỉ có điều bọn họ vô cùng cẩn thận trên đoạn đường kế tiếp, do tu vi tiêu ao quá nhiều, thiên địa linh khí mỏng manh gần như không có, chỉ có thể dựa vào linh thạch khôi phục, mặc dù chậm chạp hơn không ít nhưng cũng tốt hơn lúc trước quá nhiều.

Thời gian hai tháng lại trôi qua, trong hai tháng đám người Bạch Tiểu Thuần gặp không ít nguy hiểm, cũng may đều an toàn vượt qua, dù vậy tâm thần mọi người càng ngày càng mệt mỏi.

Cũng may tu vi bọn họ không ngừng khôi phục, không nói trở lại đỉnh phong nhưng đã khôi phục thất thất bát bát, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy an toàn hơn không ít.

- Ta cũng không ngờ nơi này vẫn trong trường thành đã nguy hiểm như vậy... Không biết ngoài trường thành thì thế nào...

Triệu Thiên Kiêu cảm khái, ngẩng đầu nhìn ra phương xa.

- Tiểu Thuần, ta sẽ không cải biến mục đích, sau khi tới Trường thành, nhất định phải đi ngoài Trường thành lịch lãm rèn luyện một thời gian, ngươi có đi chung hay không?

Bạch Tiểu Thuần cảm khái nhìn thiên địa, nghe Triệu Thiên Kiêu nói vậy liền lắc đầu.

- Ta không đi... Ta... Ta cảm thấy nên quen thuộc tình hình Trường thành mói tính tiếp.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy cớ.

- Tiểu Thuần, ngươi cũng đã biết chúng ta đi tới nơi này để thí luyện, tuy thời gian chỉ mười năm nhưng mỗi đều phải hoàn thành ba nhiệm vụ, mặc dù có thể lựa chọn nhiệm vụ nhưng nhất định phải hoàn thành ngoài trường thành, nói trực tiếp một ít, tông mông yêu cầu chúng ta... Nhất định phải ra trường thành!

Triệu Thiên Kiêu nghiêm túc nói một câu.

- Đến lúc đó ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi... Nếu không vừa tới thời gian mười năm, ngươi không qua khảo hạch sẽ khó có thể trở về.

Triệu Thiên Kiêu vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên, vừa nghe trong mười năm phải ra trường thành ba lần, hắn đã cảm thấy thế giới này tối tăm, trước kia hắn cũng nghe được lời này nhưng không lưu ý, cảm thấy không có gì lớn cả, trong thời gian nửa năm đi tới Trường thành, hắn tự mình trải qua vô số nguy hiểm khủng khiếp, cảm giác nếu mình không cẩn thận sẽ đánh mất mạng nhỏ, hiện tại phải ra khỏi trường thành hoàn thành ba nhiệm vụ, hắn cảm thấy mình sắp đi vào chỗ chết.

- Không phải chỉ ba lần sao, tính là cái gì, Triệu sư huynh không cần nói nữa, tới lúc cần thiết ta sẽ làm việc cần làm.

Mặc dù nội tâm sợ hãi nhưng Bạch Tiểu Thuần có thói quen không lộ ra ngoài, thậm chí hắn còn hất hàm lên không thèm quan tâm.

- Tốt, đây mới là Bạch sư đệ trong mắt Triệu Thiên Kiêu ta!

Triệu Thiên Kiêu cười ha hả, hắn dùng sức vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

- Sư huynh không cần nói nhiều, dựa theo lộ trình, nửa tháng sau chúng ta sẽ tới Trường thành, chúng ta chia tay tại đó... Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta đều xông ra uy danh thuộc về mình!

Triệu Thiên Kiêu lấy bầu rượu ra uống một ngụm và đưa cho Bạch Tiểu Thuần, khí thế trên người hắn bộc phát giống như ngọn núi vững chắc, Trần Nguyệt San si mê nhìn bóng lưng Triệu Thiên Kiêu.

Bạch Tiểu Thuần cũng ưỡn ngực cầm bầu rượu uống ngụm lớn, khí thế cũng bộc phát, cho dù là Trần Nguyệt San hay mấy tùy tùng đều sùng kính nhìn Triệu Thiên Kiêu, không có nhìn về phía hắn.

- Khục khục, ít xuất hiện, ta là người ít xuất hiện mà...

Bạch Tiểu Thuần tự an ủi mình.

Thời gian nửa tháng trôi qua tức thì, sáng sớm hôm nay mặt trời lên cao, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên xé tan màn đêm, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, hắn nhìn về phía chân trời, dựa vào ánh sáng hắn nhìn thấy một sơn mạch to lớn nhưng vô cùng chỉnh tề, đó là... Trường thành!

Nhìn thấy trường thành trước mặt, tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động rất lớn, hắn không dám hình dung những gì mình nhìn thấy, trường thành quá to lớn, nó không khác gì cự long đang uốn lượn.

Những nơi hắn nhìn thấy chính là Trường thành.

Độ cao hơn hai ngàn trượng, nó như cánh cửa phân cách trong và ngoài, thổ dân và tu sĩ không ai có thể vượt qua nửa bước.

---------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv