Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP
Giờ phút này đã là hoàng hôn của ngày hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thuần đang vội vã bay nhanh, thỉnh thoảng lại lấy ra ngọc giản thử truyền tin, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào liên hệ được với tông môn, dù rất nóng vội, nhưng lại không có cách nào.
Cũng may đan dược có đủ, ở trong tui trữ vật của bay người Lạc Trần gia tộc bị Bạch Tiểu Thuần giết chết cũng có một ít, mặc dù không bằng của Linh Khê Tông, nhưng vào lúc này thì vẫn còn tốt hơn là không có.
Dưới sự trợ giúp của đan dược, Đỗ Lăng Phỉ cùng với Hầu Vân Phi giữ vững tinh thần, đè xuống thương thế, cùng với Bạch Tiểu Thuần ở trong bóng đêm đi về phía trước.
Trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy, bất luận gió thổi cỏ lay gì đều khiến hắn ra một đầu đầy mồ hôi lạnh, tinh thần luôn bị kéo căng, hai mắt lại càng nhiều tơ máu. Nhất là đau đớn ở trên thân thể, thỉnh thoảng lại khiến cho hắn nhe răng nhếch miệng.
Cái đau đớn này không phải là không thể nhịn được, so sánh với lúc hắn tu hành Bất Tử Trường Sinh Công còn xa xa không bằng. chỉ là đau đớn của Bất Tử Trường Sinh Công là do tu hành, nhưng hôm nay, trên người hắn có rất nhiều chỗ huyết nhục mơ hồ, hắn lo lắng thương thế chuyển biến xấu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên không khỏi mặt ủ mày chau.
Nếu đổi là ngày thường thì nhất định là Đỗ Lăng Phỉ sẽ thấy khinh bỉ, cũng càng xem thường Bạch Tiểu Thuần, nhưng lúc này thái độ của nàng đã hoàn toàn nghịch chuyển, trong mắt lộ ra nhu hòa, liên tục ở bên cạnh an ủi Bạch Tiểu Thuần.
“Không có chuyện gì đâu, Bạch sư đệ đừng sợ. Chút tổn thương ấy thoạt nhìn thì nghiêm trọng, nhưng thực ra không tổn thương tới tính mạng đâu.”
“Ngươi đừng nhúc nhích, ta bôi cho ngươi một ít thuốc mỡ...”
Nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù đang ở trong nguy cơ, nhưng Đỗ Lăng Phỉ vẫn che miệng cười khẽ. Trong nụ cười mang theo một tia suy nghĩ không nói rõ.
Nàng biết Bạch Tiểu Thuần sợ chết. Nhưng càng biết rõ điều ấy thì nàng lại càng bị sự trở về lucc trước của Bạch Tiểu Thuần làm rung động tâm thần. Nàng cảm thấy ở trên người Bạch Tiểu Thuần ở trước mắt này, có một loại dũng khí vượt xa người khác.
Loại dũng khí này đã ngưng tụ ra một cái thân ảnh đầy thiết huyết mà nàng khó có thể quên.
Dưới sự an ủi của Đỗ Lăng Phỉ, đáy lòng Bạch Tiểu Thuần không nhịn được đắc ý, thầm nghĩ mình dốc sức liều mạng một lần dường như cũng không tệ lắm, rõ ràng lại được Đỗ Lăng Phỉ tiểu mỹ nhân này chăm sóc ôn nhu như vậy.
Hầu Vân Phi nhìn chuyện này, trong mắt cũng thấy vui vẻ. Ở trong cuộc trốn chạy này, bọn hắn khó mà có được một tia ôn hòa, nhất là cảm giác sống nương tựa lẫn nhau này, càng làm cho mối quan hệ giữa ba người thêm phần gắn bó.
“Nếu chúng ta có thể trở về tông môn. Bạch sư đệ, Đỗ sư muội, ân này, cả đời không quên!” Hầu Vân Phi ngưng trọng nói.
“Nếu có thể trở về tông môn...” Trong mắt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra vẻ mong ước, nhưng rất nhanh lại than nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, đáy lòng đắng chát. Nàng hiểu rõ, lần này khả năng ba người mình có thể sống sót trở về là... cực kỳ nhỏ bé.
Bạch Tiểu Thuần cũng trầm mặc.
Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã trôi qua hai ngày. Ba người gần như không có nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào, toàn lực bay nhanh, trên đường cũng nhiều lần lấy ra ngọc giản thử truyền về tin tức, nhưng thủy chung vẫn thất bại.
Thương thế của Hầu Vân Phi đã nặng thêm, sắc mặt của Đỗ Lăng Phỉ cũng dần dần tái nhợt. Mỏi mệt cùng với thương thế, khiến cho tinh thần của hai người rệu rã.
“Đáng tiếc là chúng ta không thể nào ẩn núp, phải nhanh truyền tin tức về cho tông môn. Dựa theo tính toán của ta, thì cái nghi thức kia của Lạc Trần gia tộc cũng đã sắp hoàn thành. Một khi hoàn thành... vị lão tổ Trúc Cơ kia sẽ đích thân xuất hiện, dù chúng ta có trốn kỹ, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Hầu Vân Phi than nhẹ, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ nói ra.
Đúng lúc này, vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên biến đổi, kéo Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi đến bên một khe núi, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Sắc mặt hai người biến hóa, lập tức im lặng.
Cũng không lâu lắm, bỗng nhiên, ở trên bầu trời có một đạo trường hồng gào thét bay qua. Đạo trường hồng kia là một mảnh huyết vụ, ở trong đó là một gã tộc nhân Lạc Trần gia tộc Ngưng Khí tầng tám đang cúi đầu dò xét mọi nơi. Bởi vì lúc vừa nãy Bạch Tiểu Thuần kịp thời né tránh, nên tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc này cũng không dừng lại ở đây quá lâu, bay về phía xa xa.
Trái tim Bạch Tiểu Thuần nhảy lên phanh phanh, nhìn thân ảnh của đối phương đi xa, trong mắt lại nhiều thêm tơ máu. Nhưng hắn biết là mình không thể ra tay, trừ phi là có thể thuấn sát người này, nếu không thì sợ rằng không được bao lâu, sẽ càng có nhiều tộc nhân Lạc Trần gia tộc xuất hiện.
“Bọn hắn đuổi theo tới...” Đáy lòng Đỗ Lăng Phỉ than nhẹ, nhìn Bạch Tiểu Thuần, do dự một chút. Nàng đang định nói cái gì đó thì đã bị Bạch Tiểu Thuần kéo về phía trước bay nhanh.
Dọc đường, cả ba người càng thêm trầm mặc, bốn phía trời đất dường như đều có áp lực, khiến cho lòng người dâng lên cảm giác bất an. Dường như bóng ma tử vong càng lúc càng lớn, muốn đem cả ba người đè sập.
“Chúng ta vẫn còn hi vọng!” Hầu Vân Phi bỗng nhiên lên tiếng.
“Lão tổ của Lạc Trần gia tộc kia chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, tuy cường đại vượt xa chúng ta, nhưng trận pháp của hắn không có khả năng là vô biên vô hạn. Lão tổ của Hầu gia ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ, ta đã từng may màn nhìn thấy lão nhân gia ông ta bố trí một cái trận pháp, có thể bao trùm phạm vi ngàn dặm. Điều này còn cần phải đi lạc ấn một số tiết điểm từ trước mới có thể.”
“Ý của Hầu sư huynh là dù lão tổ của Lạc Trần gia tộc này có chuẩn bị từ trước, thì cũng không vượt qua phạm vi vạn dặm quá nhiều!” Trong mắt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra hào quang, lập tức nói ra.
“Không sai, cho nên chúng ta cách Lạc Trần gia tộc càng xa, thì cơ hội sử dụng ngọc giản truyền tin để liên hệ với tông môn càng lớn. Chỉ cần đem tin tức truyền về được cho tông môn thì chúng ta sẽ được cứu!” Hầu Vân Phi chắc chắn nói.
“Phạm vi vạn dặm. Dựa theo tốc độ của chúng ta, thì còn cần khoảng sáu ngày...” Bạch Tiểu Thuần thì thào, cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi bọn hắn trốn trốn tránh tránh, liên tục mấy lần bắt gặp bóng dáng tộc nhân Lạc Trần gia tộc, mỗi một lần đều nhờ Bạch Tiểu Thuần có nhạy cảm đặc thù với nguy cơ mà tránh đi được.
Nhưng loại tập trung tinh thần cao độ này, hơn nữa lại không ngừng nghỉ chạy vội, khiến cho hai người Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi ngày càng mệt mỏi, sắc mặt cũng từ từ tái nhợt.
Mà thương thế của Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi cũng ngày càng trầm trọng, tốc độ dần dần chậm chạp. Đến cuối cùng, gần như là Bạch Tiểu Thuần một người kéo lấy hai người bọn họ về phía trước.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần càng thêm cẩn thận. Tính cách hắn ưa thích ổn thỏa, tâm tư nhanh nhạy, lại rất nhạy cảm với nguy hiểm, nên dưới sự cảnh giác của hắn, ba người liên tiếp sống qua ba ngày.
Ba ngày này, ba người trốn trốn tránh tránh, Bạch Tiểu Thuần đã mệt mỏi không chịu nổi, thần sắc tiều tụy. Lúc tiến vào một sơn cốc, còn chưa chạy được vài bước, tâm thần Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nhảy lên, lập tức mang hai người Đỗ, Hầu trốn sau một tảng đá lớn. Nhưng chỉ sau một thoáng, có tiếng gào thét từ trên bầu trời nháy mắt truyền đến, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên đẩy hai người, thân thể cấp tốc lui về phía sau.
Oanh một tiếng, một đạo ánh trắng từ giữa không trung rơi xuống, trực tiếp đánh lên tảng đá kia làm nó sụp đổ tứ tán. Hầu Vân Phi phun ra máu tươi, khóe miệng Đỗ Lăng Phỉ cũng có máu tươi tràn ra. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trên bầu trời truyền đến.
“Thì ra các ngươi trốn ở chỗ này!”
Chỉ thấy một tên đệ tử Ngưng Khí tầng bảy đang đứng ở trên huyết vụ, tay trái cầm một tấm gương, lúc này tay phải đang vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, đang định truyền tin.
“Không thể để cho hắn truyền tin!” Hầu Vân Phi gấp gáp, Đỗ Lăng Phỉ sắc mặt tái nhợt, đang định miễn cưỡng thi triển phi kiếm.
Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thuần sắc mặt tái nhợt đang lui về phía sau, thân thể run rẩy, tròng mắt đỏ lên, hung hăng cắn răng một cái. Khi thân hình đang lui về phía sau thì bỗng nhiên đạp mạnh một cái, đùi phải của hắn run run, ngưng tụ toàn bộ khí huyết. Oanh một tiếng, mặt đất phía sau hắn vỡ vụn, thân hình hắn đột nhiên bật khỏi mặt đất, cả người bay vọt lên, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo trường hồng.
Ở trong khoảnh khắc tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc kia đang muốn truyền tin, Bạch Tiểu Thuần đã vù một tiếng, trực tiếp nhảy vọt trước mặt người này. Gã tộc nhân Lạc Trần gia tộc này biến sắc, không kịp truyền tin, lập tức lui về phía sau, bấm niệm pháp quyết. Tấm gương ở trên tay trãi của gã đột nhiên lóe lên hào quang, bay ra mấy đạo ánh sáng trắng, phóng tới Bạch Tiểu Thuần.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hung mang, lại không có chút nào né tránh, mặc kệ cho mấy đạo ánh sáng tránh kia đánh lên trên người, thân hình vọt tới trước. Trong nháy mắt, khi tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc kia còn đang hoảng sợ, hắn đã đến ngay bên cạnh, hai ngón tay lóe lên hắc mang, trực tiếp chụp vào cổ của gã, hung hăng bóp mạnh.
Toái Hậu Tỏa!
Răng rắc một tiếng, tên tộc nhân Ngưng Khí tầng bảy này mở to mắt, trong miện phun ra máu tươi, khí tuyệt bỏ mình. Cho đến lúc chết, gã vẫn chưa kịp truyền tin.
Giờ phút này, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần cũng có máu tươi tràn ra, một phát đoạt lấy túi trữ vật của đối phương rồi trở về bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ. Thân hình của hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, cắn thoáng vào đầu lưỡi một cái để giữ vững tinh thần.
“Đi!” Hắn kéo Đỗ Lăng Phỉ cùng với Hầu Vân Phi.
“Thả ta ra!” Hầu Vân Phi bỗng nhiên mở miệng.
“Hai người các ngươi đi đi, như vậy tốc độ của các ngươi sẽ nhanh hơn không ít.” Hầu Vân Phi nhìn Bạch Tiểu Thuần và Hầu Vân Phi, quyết đoán nói.
“Bạch sư đệ, một mình ngươi...” Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu. Những lời này của Hầu Vân Phi, mấy ngày trước nàng đã định nói rồi, lúc này đang muốn mở miệng.
“Câm miệng! Ta sợ chết như vậy mà còn dốc sức liều mạng. Các ngươi không thể làm cho ta công cốc dốc sức liều mạng. Đi thì cùng đi!” Bạch Tiểu Thuần gào lên, cắt ngang lời nói của Hầu Vân Phi và Đỗ Lăng Phỉ, tiếp tục lôi Hầu Vân Phi cùng với Đỗ Lăng Phỉ, đột nhiên xông ra. Hai người trầm mặc, không nói nữa, nhưng cảm giác cảm động này đã in thật sâu ở tận đáy lòng.
Bạch Tiểu Thuần càng thêm cẩn thận, liên tục cải biến phương hướng, mấy lần đã tránh được sự đuổi giết của Lạc Trần gia tộc. Lại ba ngày nữa trôi qua, lúc hoàng hôn, trên bầu trời có tia chớp xẹt qua, mây đen tràn ngập. Dần dần nước mưa đổ xuống, hạt mưa to như hạt đậu rơi vung vãi trên mặt đất, khiến cho toàn bộ đất trời đều truyền đến những âm thanh ào ào.
Lại càng có hơi lạnh tràn ra. Thân hình của Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi run lên, bị khí lạnh này đánh vào, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bạch Tiểu Thuần rất nôn nóng, biết hai người không chịu được hơi lạnh, vì vậy mà đã tìm được một sơn động, đốt lửa lên.
Sau khi ngăn chặn ánh lửa không lộ ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, nhìn qua hai người Đỗ Lăng Phỉ.
Đống lửa phát ra âm thanh bùng cháy, tràn ra hơi ấm, dần dần xua đi rét lạnh ở bên ngoài. Sắc mặt của Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi dần dần khôi phục được một ít, nhưng vẫn còn tái nhợt.
Ở trong sơn động này, ba người trầm mặc không nói, đều nhìn vào đống lửa, trong lòng mỗi người đều dâng lên mỏi mệt.
“Còn có ba ngày nữa là chúng ta có thể chạy ra ngoài vạn dặm. Ha ha, chờ chúng ta trở về tông môn, lập được đại công này, các ngươi nói xem tông môn sẽ ban thưởng cho chúng ta như thế nào?” Bạch Tiểu Thuần ha ha cười, phá vỡ trầm mặc.
Đỗ Lăng Phỉ nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt nhu hòa.
Hầu Vân Phi muốn cười, nhưng lúc vừa mở to miệng, lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ.
Mấy ngày hôm nay chạy trối chết, đan dược đều đã dùng hết rồi.
Bạch Tiểu Thuần lập tức đứng lên, vừa muốn đi qua xem xét thì bỗng nhiên thần sắc của hắn biến đổi, tay áo đột nhiên hất lên, chắn trước hai người. Những hòn đá ngăn ở cửa động để chặn lại ánh lửa kia, lúc này đang bị người ở bên ngoài dùng đại lực, trực tiếp oanh mở!