Dịch giả: kurama
Thấy Tống Khuyết có trong tay Truyền Tống Ngọc Phù trân quý vô cùng, Bạch Tiểu Thuần ánh mắt sáng lên. Hắn dõi theo phương hướng mà Tống Khuyết truyền tống, mơ hồ cảm nhận được vị trí truyền tống, ngay lúc đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên hắn khựng lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Mặt đất lúc này đã bị san bằng vì huyết cầu nổ tung trước đó.
"Có gì đó không phải a!" Bạch Tiểu Thuần nghi hoặc.
"Tống Khuyết đã có Truyền Tống Ngọc Phù, theo lý mà nói, sau khi bị ta chặt đứt lần triều tịch thứ chín, lẽ ra hắn phải lập tức truyền tống mới phải. Dù gì thì ta cũng đã hoàn thành Trúc Cơ chín lần Triều Tịch, còn hắn thì bị cắt đứt nữa chừng, Triều Tịch trong cơ thể đang tan vỡ. Ngay thời điểm đó, đối với hắn thật sự bất lợi. Vậy mà hắn lại quyết định không lập tức truyền tống, lại còn không ngại chịu trọng thương nhất quyết dùng huyết cầu đối kháng cùng ta. Bây giờ nhìn lại, chuyện này lại giống như là... hắn muốn xóa dấu vết trên mặt đất?" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ thì càng thấy khả nghi, hắn hồi tưởng lại những hành động của Tống Khuyết khi đó, chỉ phút chốc sau, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng.
"Sau khi bị ta cắt ngang Triều Tịch, hắn không chỉ làm một chuyện mà là hai. Khi ấy, trong cơ thể hắn Triều Tịch thứ chín bị vỡ vụn, Địa Mạch chi khí bị tán loạn, đây là chuyện bình thường. Chỗ khác thường là hắn lại ngưng tụ Địa Mạch chi khí hóa thành cột sáng hất ngược lại trời cao, đẩy nhanh việc trả Địa Mạch lại bầu trời. Thoạt nhìn thì hai chuyện này như không có gì, nhưng suy xét cẩn thận thì có vấn đề lớn! Hắn đang giấu giếm chuyện gì đó."
"Thứ che dấu ở đây hẳn có liên quan đến bầu trời hoặc trận pháp trên mặt đất. Rốt cuộc thì hắn muốn ẩn dấu cái gì đây? Nếu ta có thể so chiếu thực trạng bây giờ với trước đây chắc có thể đoán ra được." Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn trời cao. Giờ phút này, vì chín vòng xoáy chồng chất của Triều Tịch đã không còn nữa và cũng vì Địa Mạch chi khí đã được Tống Khuyết trực tiếp trả lại trời cao, mặc dù bốn phía còn vài tiểu tuyền qua, nhưng bầu trời bây giờ rõ ràng lại dày đặc hơn trước đây khá nhiều.
"Trước đây, bầu trời vì có chín vòng xoáy Triều Tịch và do sự biến mất của đại lượng Địa Mạch chi khí mà mỏng manh hơn bây giờ nhiều..." Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Sau khi nhận ra chỗ bất đồng, hắn lại cúi đầu nhìn mặt đất.
Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu ở gần đó theo dõi Bạch Tiểu Thuần. Quỷ Nha thì nghi hoặc còn Thượng Quan Thiên Hữu chỉ cười nhạt trong lòng rồi quay người bỏ đi. Bạch Tiểu Thuần không chú ý đến Thượng Quan Thiên Hữu mà chỉ chăm chú nhìn khắp bốn phía mặt đất.
"Nơi đây kỳ thật không thích hợp để Trúc Cơ, vậy mà Tống Khuyết lại quyết định chọn nơi này, về sau lại xóa đi mọi dấu vết." Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, đi tới đi lui, mỗi một bước lại ngẩn nhìn trời cao.
Lập tức, hắn liền bước đến ngay chỗ Tống Khuyết xếp bằng trước đó, ngẩng đầu nhìn trời cao. Ngay khi định bước đi một bước thì hắn bỗng khựng lại, thần sắc biến đổi, nhìn chằm chằm lên trời. Bầu trời vẫn như thế, dày đặc mịt mờ, chỉ là ngay một sát na đó, không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng dựa vào Địa Mạch đỉnh phong chín vòng Triều Tịch trong cơ thể mà Bạch Tiểu Thuần lại cảm giác trên trời cao có một tia... uy áp khiến lòng hắn kinh hãi. Mà cái uy áp này lại khiến hắn dâng lên một thứ khát vọng mãnh liệt, tựa hồ như cùng với chín tầng Linh hải trong cơ thể có một liên hệ nào đó.
"Cái này là..." Bạch Tiểu Thuần cơ hồ không tin nổi, thân thể hắn run rẩy, hô hấp dồn dập. Hắn vội vã phóng lên, cấp tốc bay thẳng đến một phương xa.
Quỷ Nha nhíu mày, khi thấy Bạch Tiểu Thuần rời đi, hắn trầm ngâm rồi bước đến chỗ Bạch Tiểu Thuần vừa đứng, ngẩng đầu nhìn trời cao, nhưng chẳng thấy có gì khác lạ. Để có thể phát hiện được sự dị thường kia, hoặc cần phải như Tống Khuyết vốn có trong tay pháp bảo đặc thù nào đó cùng với sự chuẩn bị một số lớn tiết điểm, hoặc phải là người chín lần Triều Tịch, Địa Mạch đỉnh phong. Đặc biệt là Địa Mạch đỉnh phong càng có thể cảm nhận rõ ràng hơn. Sau một lúc, Quỷ Nha lắc đầu bỏ đi chỗ khác.
Không bao lâu sau, Bạch Tiểu Thuần đã quay trở lại, thần sắc hắn trông rất kích động. Hầu Vân Phi theo sát sau lưng. Hầu Vân Phi vốn đang tái Triều Tịch thì bị Bạch Tiểu Thuần gọi tới đây.
"Hầu đại ca, hãy ngưng tụ Triều Tịch ở chổ này nha. Ta sẽ giúp ngươi gia tăng tốc độ. Ta nghi ngờ, trên cao không chỗ này có chút khí tức đặc thù!" Bạch Tiểu Thuần vui vẻ nói. Hầu Vân Phi chỉ cười cười không có hỏi han gì thêm, hắn tuyệt đối tin tưởng Bạch Tiểu Thuần. Hầu Vân Phi xếp bằng ngồi ngay chỗ Bạch Tiểu Thuần yêu cầu, nhắm mắt bắt đầu ngưng tụ triều tịch.
Bạch Tiểu Thuần đến bên cạnh Hầu Vân Phi, giơ tay án ngay sau lưng hắn rồi ngầm vận chín tầng Linh hải trong cơ thể, ứng hợp với Hầu Vân Phi nhằm gia tốc sự vận chuyển Triều tịch. Chỉ phút chốc, vòng Triều Tịch thứ tư của Hầu Vân Phi đã xuất hiện, tạo thành vòng xoáy thẳng lên trời cao, thu hút Địa Mạch chi khí từ bốn phía oanh động cuốn lại.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy quá chậm, hắn vận chuyển toàn thân tu vi, đem vào lực lượng triều tịch Địa Mạch đỉnh phong của mình thúc đẩy vào người Hầu Vân Phi khiến cho vòng triều tịch liên tiếp thứ năm thứ sáu lập tức ầm ầm xuất hiện.
Chuyện này, chỉ có Bạch Tiểu Thuần là có thể làm, người khác không làm được. Đây là lực lượng đặc thù của Địa Mạch đỉnh phong. Chỉ là nó có chỗ giới hạn, giúp một người thì còn được, chứ là giúp cho hai người sẽ khiến cho tình trạng Địa Mạch đỉnh phong của Bạch Tiểu Thuần giảm xuống. Ngay từ đầu chủ ý của Bạch Tiểu Thuần chính là thu hút bớt sự nồng đậm của Địa Mạch chi khí ở chỗ này, đồng thời cũng dùng nó để giúp đỡ Hàn Vân Phi.
Hầu Vân Phi chấn động tâm thần, hắn biết rõ lúc này chính là cơ duyên mà trước đây bản thân không dám trông mong. Ba vòng triều tịch thứ tư, thứ năm, thứ sáu đồng loạt triển khai tạo nên một hấp lực khiến Địa Mạch chi khí từ bốn phương trời bị điên cuồng hấp thu đi.
"Tiểu Thuần..." Hầu Vân Phi cảm động nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần mỉm cười.
"Chẳng qua là, huynh đệ chúng ta trợ giúp lẫn nhau mà thôi. Ta cũng cần Địa Mạch chi khí nơi đây bị tiêu tán bớt để ta có thể dễ dàng thấy rõ một số chuyện." Bạch Tiểu Thuần sợ Hầu Vân Phi lo nghĩ đại ân khó báo, vì vậy thốt lời xoa dịu. Tuy nhiên Hầu Vân Phi vẫn hiểu rằng, mặc dù sự thật là như thế nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng vì hắn Hầu Văn Phi mà giúp cho cơ duyên này. Thật không uổng công trước đây hắn đã sẵn sàng trả giá sinh mệnh để thủ hộ cho Bạch Tiểu Thuần. Tuy Bạch Tiểu Thuần cũng muốn giúp Hầu Vân Phi đạt đến bảy lần triều tịch, nhưng đây đã là cực hạn của Hầu Vân Phi, khó có thể làm hơn.
Giờ khắc này, ba vòng triều tịch đồng thời chuyển vận, cuối cùng cũng khiến trời cao mỏng manh đi. Ngay lúc này, Bạch Tiểu Thuần liền cảm nhận được ở nơi thăm thẳm trên không có một tia khí tức như có như không đang dần dần... giáng xuống.
Khí tức này, tràn ngập tính thần thánh, cơ hồ như Thiên Đạo chi nhãn đang từ từ mở ra, khiến cho toàn bộ trời đất run rẩy. Bạch Tiểu Thuần sau khi xác định rõ ràng thì thân thể hắn cũng run lên, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
"Thiên... Thiên Mạch Chi Khí!"
"Quả nhiên như chưởng môn nói, trong cái thế giới Vẫn Kiếm này, đúng là có ẩn giấu một tia Thiên Mạch chi khí duy nhất, có thể giúp người phục dụng đạt được Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Thiên Đạo Trúc Cơ... có thể gia tăng thọ nguyên năm trăm năm!" Bạch Tiểu Thuần như bị sét đánh trúng, hắn toàn thân huyết nhục giờ khắc này run rẩy đầy kích động.
Cùng lúc đó, ở ngoài mấy trăm dặm, Tống Khuyết đang xếp bằng trong một sơn cốc, không ngừng thao tác một la bàn trong tay lo việc chuẩn bị. Bỗng nhiên, thần sắc hắn biến đổi, vội vã ngẩng đầu nhìn về chỗ của Bạch Tiểu Thuần, thấy được mây trời nơi đó đang mỏng đi nhanh chóng. Mắt hắn trợn tròn, trong óc như vang động một tiếng "Ô..ô...ông" cảnh báo.
"Không xong!" Tống Khuyết kinh hoảng đến phát điên. Tia Thiên Mạch chi khí kia vốn đã được Huyết Khê Tông nghiên cứu bao nhiêu năm, qua nhiều thế hệ đúc kết, mãi đến khi Vô Cực Tử năm đó đạt được Trúc Cơ Địa Mạch đỉnh phong thì mới được hoàn thiện. Hơn nữa, suốt mấy nghìn năm qua, tông môn phải hao phí rất nhiều tài nguyên để thôi diễn tính toán mới có thể tìm được phương pháp dẫn động nó. Đến thế hệ này, Tống Khuyết vì là một trong vài đệ tử mà tông môn coi trọng nhất, lại thêm hắn Tống gia đã bỏ ra một đại giới khó tưởng, mới có thể đem những hiểu biết kia từ trong tay Vô Cực Tử về cho hắn. Hơn nữa, để có được cơ hội hiện tại, Tống Khuyết cũng đã chuẩn bị rất nhiều, kể cả việc hao phí nhiều thời gian để mở ra mấy tiết điểm, tất cả những chuyện này đều vì để dẫn động tia Thiên Mạch chi khí kia giáng xuống.
Nguyên bản theo kế hoạch, ở vị trí tiết điểm mà hắn Trúc Cơ, ngay thời điểm hắn chấm dứt chín lần Triều tịch, dựa vào lực lượng của chín lần Triều tịch để dẫn động, cũng như dựa và La bàn để phụ trợ, hắn có thể dẫn dắt Thiên Mạch chi khí dung nhập cơ thể và trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ.
Chẳng dè hắn bị Bạch Tiểu Thuần cắt ngang, buộc phải xóa đi dấu vết mà chạy trốn. Khi đến chỗ này, vốn là một vị trí tiết điểm khác gần nhất với tiết điểm kia, hắn vốn định sử dụng La bàn để dẫn dắt tia Thiên Mạch chi khí kia từ nơi ẩn nấp ban đầu, chậm rãi di dời đến đây.
Thật không ngờ, Bạch Tiểu Thuần đã phát hiện ra manh mối, lại có thể dẫn động khiến tia Thiên Mạch chi khí kia bắt đầu có dấu hiệu hàng lâm. Tuy hiện tại chỉ mình hắn và Bạch Tiểu Thuần mới có thể cảm nhận được, nhưng e là chăng bao lâu nữa, vào thời điểm giáng trần, toàn bộ tu sĩ trong Vẫn Kiếm thế giới đều sẽ phát hiện ra.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Tống Khuyết gần như điên cuồng, vò đầu bức tóc.
"Không thể tiếp tục chuẩn bị nữa, cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Hết thảy đều đã muộn, xem ra tia Thiên Mạch Chi Khí kia đã bắt đầu hàng lâm. Dù việc dẫn động quá sớm sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng ta không cần biết. Cần nhanh chóng thừa dịp tia Thiên Mạch chi khí kia còn chưa hoàn toàn lựa chọn địa điểm hàng lâm mà phải cứng rắn dẫn tới đây!" Tống Khuyết nổi điên, cắn chót lưỡi phun máu lên La bàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, hướng La bàn nhấn mạnh, đồng thời gầm lớn.
"Thiên Mạch Chi Khí, hàng lâm nơi đây!" Trong nháy mắt, từ La bàn bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh thiên động địa, trực tiếp đánh thẳng lên thiên không, xuyên qua hư vô, kết nối với tia Thiên Mạch Chi Khí kia, tạo thành hấp dẫn.
Tia Thiên Mạch chi khí này vốn dĩ đang từ từ chậm rãi trầm xuống, nhưng ngay lúc này đột nhiên chấn động mãnh liệt, rồi lập tức giáng xuống, xuất hiện giữa trời cao.
Chỉ trong tích tắc, toàn bộ trời đất lập tức bị phủ lên một màu vàng óng, quang mang chớp chớp chiếu rọi khắp tám phương, mà ngay chính giữa quang mang là một đám khí tức trông như vầng Thái Dương.
Đó là một tia kim sắc khí tức, chí cao vô thượng, thiên đạo chi uy, vạn chúng ngóng nhìn.
Đó là trong cả Vẫn Kiếm thế giới, độc nhất vô nhị!
Đó là trong cả tu chân giới, số lượng cũng có hạn, kinh diễm tuyệt luân vạn năm hiếm thấy.
Đó là... năm trăm năm thọ nguyên được gia tăng, đè bẹp toàn diện Địa Mạch đỉnh phong Trúc Cơ.
Nó ngưng tụ thành thực chất, hóa thành một làn khói màu vàng kim. Ngay khi nó xuất hiện giữa trời cao, một cỗ mênh mông Thiên Đạo chi ý, trong phút chốc đã cuồn cuộn lan truyền khắp toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới.
Những nơi mà cỗ thiên đạo này quét qua, tất cả tu sĩ đều chấn động tâm thần mãnh liệt, chấn động một loại cố chấp như từ bản năng sinh mệnh, một loại truy cầu thoát tục siêu phàm, một loại chấn động như đến từ chỗ sâu trong huyết mạch của tất cả tu sĩ... và sinh ra khát vọng cực độ.
Thứ khát vọng này vượt xa khỏi lý trí khiến cho người ta điên cuồng.
"Thiên... Thiên Mạch Chi Khí!"
"Đây là... Thiên Mạch!"
"Nó là của ta!"
Trong chớp mắt, hầu như tất cả tu sĩ đều gào thét, cả những người mà trước đó chưa từng lộ ra vẻ kích động giờ cũng trở nên điên cuồng. Cửu Đảo dù vẫn còn đang chữa thương nhưng thân thể run rẩy dữ dội, gào rống.
"Thiên Mạch Chi Khí!"
Quỷ Nha, Thượng Quan Thiên Hữu... dù là tu sĩ đã Trúc Cơ hay chưa Trúc Cơ đều lập tức đỏ mắt, trở nên điên cuồng triệt để. Từ bốn phương tám hướng, toàn bộ lao ra.
Tựa hồ trong giờ khắc này, dù là đồng môn với nhau, họ cũng sẵn sàng chém giết!