Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 119: Mùa xuân, ta chôn Dục Thú Chủng xuống!



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

“Bạch Tiểu Thuần ta đến bờ Bắc là để học tập, cho nên sau này phải khiêm tốn lại!” Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Sau khi hạ quyết tâm thì hắn đưa mắt nhìn miếng ngọc giản trong tay rồi truyền linh lực vào, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một ngàn điểm sáng, thể hiện vị trí của mỗi đầu hung thú nơi này.

“Chăn nuôi đám hung thú này…” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, cho dù là nội dung trong năm thiên Linh Thú quyển hay trong trận Thiên Kiêu chiến với các đệ tử bờ Bắc cũng đều khiến cho hắn có rất nhiều hứng thú với đám hung thú bờ Bắc.

Nhìn sắc trời còn khá lâu mới tới hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần vội vàng ra khỏi căn lầu các mà bắt đầu đi loanh quanh trong khu rừng này. Bây giờ là mùa xuân, thực vật xanh tươi, gió xuân mơn man, chim hót hoa nở. Dựa theo chỉ dẫn trong ngọc giản, Bạch Tiểu Thuần đã tìm thấy được một con hung thú.

“Thiên Thông Thú!”

“Thủy Quyển Long??? Nội tạng của nó được luyện chế ra linh dược cấp bốn!”

“Đây là…Vân Vụ Điêu? Tốc độ thật nhanh, bộ lông của nó có thể chế tạo ra pháp khí phòng hộ.” Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng hưng phấn. Thậm chí lúc này mặt mày hắn cũng đầy hớn hở, nội dung năm thiên trong Linh Thú quyển đang hiện lên trong đầu hắn đầy sinh động. Sau khi kết hợp lý luận và thực tế thì trình độ nắm chắc năm quyển Linh Thú quyển của hắn lại được đề cao lên một cách thần tốc.

Một đường không ngừng quan sát, hắn nhìn thấy một con khỉ cao chừng hai trượng, thấy cự hùng đang hòa lẫn vào trong cảnh vật bốn phía, còn thấy một con mãnh hổ có cánh dài. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy được một con tê tê to chừng hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, gào thét đi ngang qua nơi hắn đứng không xa.

Đám hung thú này vẫn còn nguyên hung tính, bọn chúng đều lộ ra vẻ như muốn công kích lấy hắn khi thấy sự hiện diện của hắn tại khu rừng này. Nhưng khi bọn chúng phát hiện ra khí tức ngọc giản Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, từng con trở nên uể oải mà không còn để ý tới nữa.

Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn nhìn đám hung thú này. Hơn nữa, khi hắn nhận ra bản thân cầm ngọc giản trong tay sẽ không khiến đám hung thú này chán ghét thì muốn đi đến gần, nhưng khi gần tới thì những hung thú này lại trở nên bực bội đứng dậy.

Bạch Tiểu Thuần dường như có chút suy nghĩ, hắn cũng không mạnh bạo mà đến gần nữa. Đến khi hoàng hôn buông xuống thì hắn đã quay về tới lầu các rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn dậy rất sớm rồi dựa trên đánh dấu trong ngọc giản mà vội vàng chạy vào trong rừng, tiếp tục quan sát. Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thuần ở bờ Bắc này đã được nửa tháng.

Nửa tháng này, hắn chưa từng rời khỏi Bách Thú Viện. Cho dù đám đệ tử ngoài kia có muốn tìm hắn gây phiền phức đến đâu đi nữa cũng không có cớ nào cả.

Mà nửa tháng này Bạch Tiểu Thuần cũng có thu hoạch cực kỳ phong phú. Mỗi ngày hắn đều rất phấn chấn, sau khi xác minh qua từng con thú trong năm thiên Linh Thú quyển, hắn chợt phát hiện thấy trước kia bản thân luyện dược quả thật có chỗ hạn hẹp.

“Trước kia ta luyện dược chỉ trú trọng vào thảo mộc mà xem nhẹ vật liệu linh thú. Thật ra khi kết hợp với nhau thì sẽ tạo ra rất nhiều biến hóa, tương sinh tương khắc, như vậy rất tốt.” Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn. Cả người hắn chợt nhoáng lên, đang định tăng tốc lướt đi trong khu rừng này thì chợt dừng bước. Hắn nhìn thấy một con Phi Hổ đang gục ở một chỗ mà thở hổn hển, một chân bê bết máu thịt, dường như nó đã bị thương trong lúc đi săn.

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiến đến gần. Con Phi Hổ kia ngẩng đầu gầm nhẹ khi bị Bạch Tiểu Thuần một phát giữ chặt lấy người nó. Nhưng cho dù nó có giãy dụa thế nào thì cũng không thể nào thoát khỏi lực lượng thân thể kinh người của Bạch Tiểu Thuần lúc này.

“Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi băng bó vết thương một chút.” Bạch Tiểu Thuần nhìn con Phi Hổ đang vùng vẫy phía dưới, vừa nói vừa thần tốc xử lý vết thương cho nó, lại rắc thêm một chút bột thuốc vào vết thương, xong xuôi mới buông lỏng tay ra.

Con Phi Hổ nhanh chóng bay thẳng lên không trung rồi dừng lại, quay đầu gào thét nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Dường như nó có chút sững sờ, nó nhìn cái chân đang bị thương của mình, rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, lúc này mới quay người bay đi xa.

Bạch Tiểu Thuần cũng không để tâm mà lại tiếp tục đi về một hướng khác.

Sau khi kết thúc một ngày quan sát, hắn về tới lầu các thì trời bên ngoài cũng dần tối muộn. Bạch Tiểu Thuần mới lấy một chiếc hộp gỗ từ trong túi Trữ vật ra.

Sau khi mở ra, trong hộp gỗ là một hạt giống bằng nắm tay, bên trong nó lại tràn ngập sinh cơ, giống như một trái tim. Thậm chí, mơ hồ còn có thể thấy được vật này đang đập.

“Dục Thú Chủng!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lúc này chợt lóe sáng. Vật này hắn thu được từ trong tay một tộc nhân Lạc Trần trong sự kiện Lạc Trần gia tộc làm phản lúc trước, cũng biết được vật này dường như đã thất truyền trong giới tu chân hiện nay.

Mấy năm nay, hắn không ngừng tìm tòi được một vài tư liệu, cũng biết được trong năm thiên Linh Thú Quyể nói không sai. Loại này có thể hấp thu tinh hoa hung thú, rồi tự động thai nghén huyết mạch truyền thừa của hung thú đó.

Trước kia, lúc còn ở bờ Nam, Bạch Tiểu Thuần cũng đã mong muốn có được chiến thú của riêng mình nhưng lại không có điều kiện thực hiện. Lúc này hắn đang ở bờ Bắc, coi như đã có đầy đủ điều kiện rồi.

“Một Dục Thú Chủng có thể thai nghén ra được một ấu thú. Nếu như chỉ là một hung thú bình thường thì không phù hợp với thân phận Quang Vinh đệ tử, sư đệ của Chưởng môn như ta. Ta muốn đem trồng loại Dục Thú Chủng này thật tốt, chờ sau khi nó nở hoa thì sẽ thu thập tinh hoa của tất cả các hung thú dũng mãnh. Dùng cách này thai nghén ra một con…chiến thú cực mạnh…tập hợp tất cả ưu điểm của vạn thú, trước nay chưa ai từng có!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lúc này lộ ra tia sáng mạnh mẽ. Hắn hăng hái hít sâu một hơi rồi cầm hộp gỗ đi ra phía sau lầu các.

Nơi này có một khu vực nằm trong phạm vi trận pháp của lầu các, nửa tháng này đã được Bạch Tiểu Thuần vun đắp nên, trở thành một nơi trồng linh dược của riêng hắn.

Hắn cẩn thận đem Dục Thú Chủng đặt xuống dưới. Bởi vì hắn có kỳ vọng rất lớn vào vật này, nên dứt khoát đem toàn bộ linh thổ nơi này Luyện linh ba lượt mới yên tâm.

“Dựa theo bản ghi chép trong năm thiên Linh Thú quyển, thời gian Dục Thú Chủng sinh trưởng cũng không lâu lắm…” Bạch Tiểu Thuần càng thêm mong đợi mà đứng đây quan sát thật lâu, mãi tới khi bóng đêm phủ xuống thì hắn mới rời đi. Nhưng hắn lại nhanh chóng chạy trở lại, chắc chắn nơi này thật sự nằm trong phạm vi trận pháp mới yên lòng về lầu các trở lại.

Một đêm này, hắn cũng không sao nghỉ ngơi được mà thường xuyên chạy đến quan sát nơi trồng trọt Dục Thú Chủng.

Mãi cho đến khi qua nửa tháng, hắn mới từ từ đè nén lòng mong chờ của mình xuống mà bắt đầu đắm chìm trong một ngàn hung thú ở khu rừng này. Mỗi ngày, ngoại trừ những lúc tu hành và nghiên cứu môn quy, thời gian còn lại của hắn đa số là vào trong rừng quan sát từng con hung thú.

Thỉnh thoảng cũng có một vài đệ tử bờ Bắc đến Bách Thú Viện này, đứng dưới tấm bia đá trước lầu các, tự động trả điểm cống hiến rồi quan sát bách thú, hoặc cũng thử nghiệm kí kết khế ước với hung thú trở thành chiến thú của mình.

Tuy nhiên, khu vực sân sau đã trở thành khu vực bảo vệ trọng điểm của Bạch Tiểu Thuần, thậm chí hắn còn điều chỉnh lại tâm trận pháp nên không phải bận tâm nhiều, cũng không cần lo lắng sẽ bị phá hỏng mất.

Thời gian trôi đi, cuộc sống yên lặng như vậy cũng đã trôi qua được nửa năm.

Nửa năm qua, Bạch Tiểu Thuần không bước ra ngoài lần nào. Cả ngày hắn đều ở trong khu rừng này làm bạn với đám hung thú, không ít hung thú nơi này từng được hắn chữa thương. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn sáng tạo ra một loại đan dược đơn giản, sau khi nuốt đan này vào thì có tác dụng làm cho khí huyết của hung thú vận chuyển nhanh hơn.

Dưới sự chăm sóc của Bạch Tiểu Thuần và với những viên đan dược này, mối quan hệ của hắn với hầu hết hung thú trong khu rừng đều rất tốt. Những hung thú kia dần tiếp nhận Bạch Tiểu Thuần, cũng để cho hắn đến gần thân thể của mình mà quan sát kỹ lưỡng. Thậm chí còn có một ít hung thú, ngoại trừ không có khế ước ra, thì chúng tuân theo lời Bạch Tiểu Thuần đến nỗi không có gì khác biệt với đám chiến thú cả.

Một ngày này, trong lúc Bạch Tiểu Thuần tản bộ trong khu rừng thì có ba đệ tử bờ Bắc tiến đến tấm bia đá trước lầu các của Bách Thú Viện, rồi tự động mua lấy tư cách ở lại đây ba ngày rồi bước vào khu rừng.

Một người trong số đó là đã từng là chấp sự khoảng thời gian nửa năm trở về trước, rồi mới được chuyển giao lại cho Bạch Tiểu Thuần, là đệ tử nội môn Tôn Văn.

Theo sau gã là hai đệ tử ngoại môn, một nam một nữ. Nam thanh niên kia thấp người, vẻ mặt còn đầy ngây thơ. Còn nàng kia thì có tuổi tác cũng không lớn lắm, dáng người thon thả, vẻ ngoài duyên dáng, ánh mắt mang đầy vẻ tò mò và phấn chấn mà nhìn quanh bốn phía.

“Đa tạ Tôn sư huynh, lần này nhờ có sư huynh ở đây thì khả năng chúng ta nắm chắc thu được chiến thú cũng tăng hơn rất nhiều.” Nữ tử hưng phấn nói. Đồng thời nhìn về phía Tôn Văn đầy vẻ sùng bái trong ánh mắt.

“Đúng a, Tôn sư huynh tuy là đệ tử nội môn nhưng cũng đã là Chấp sự của Bách Thú Viện này mấy năm, hiểu rõ tất cả hung thú trong này như lòng bàn tay. Thậm chí đám hung thú nơi này còn nhớ rõ Tôn sư huynh.” Thiếu nhiên thấp người kia cũng đầy hưng phấn nói.

“Cũng không khoa trương như vậy đâu, tuy nhiên Tôn mỗ cũng có thể ra lệnh cho không ít hung thú trong này, một lát nữa các ngươi nhìn trúng con nào thì nói ta…ta tới trấn an chúng, như vậy các ngươi cũng không cần tốn nhiều sức lực.

Tuy nhiên nhớ kỹ, nơi này có mười hung thú tình tình đầy hung bạo, như Thiên Hỏa Hùng, Dạ Hành Viên, Xích Phi Hổ, còn có con Thiết Giáp Sơn Thú cực kỳ hung tàn. Thậm chí cho dù ngươi có được tư cách ở lại đây thì cũng nên cẩn thận, nhớ kĩ không được trêu chọc đến chúng.” Tôn Văn có chút đắc ý, đồng thời ánh mắt cũng lướt một vòng trên người nữ đệ tử kia, trong lòng có chút nóng lên, đáy lòng chợt động đậy.

Việc béo bở trong Bách Thú Viện có rất nhiều, mà chủ yếu nhất là lợi dụng chức vị giúp đỡ người khác nhanh chóng tìm ra được hung thú đặc biệt, rồi dựa vào uy áp trong ngọc giản khiến người đang kí kết khế ước với hung thú được dễ dàng hơn không ít.

Nếu được thì gã cũng không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mệnh lệnh của tông môn khiến gã không thể không chuyển giao cho Bạch Tiểu Thuần, trong lòng vốn đã có bất mãn. Lúc này gã mang theo hai người phía sau đi vào trong khu rừng này, dọc đường gặp không ít hung thú, hiển nhiên là một số còn nhận ra Tôn Văn nên khi nhìn thấy gã, dưới sự triệu hoán của gã thì đều tiến đến gần.

“Con Hươu này thì thế nào?”

“Đây là Phi Vân Thử, có thể ở trong sáu trăm chiến thú đứng đầu, muốn hay không?”

“Vận khí các ngươi không tệ, đây là Liệt Nha Mã, xếp trong ba trăm thứ hạng đầu. Năm đó khi lần đầu tiên ta thấy nó thì nó còn chưa lớn như vậy.”

“Ồ, kia là Phi Hỏa Điệp, ha ha, loại bướm này cũng nắm trong ba trăm thứ hạng đầu, có Mê huyễn pháp, muốn hay không?” Hai đệ tử theo sau Tôn Văn suốt đoạn đường này đã đầy tôn sùng gã đến cuồng nhiệt. Có rất nhiều hung thú ở đây sau khi nhìn thấy Tôn Văn đều dừng lại, bộ dạng như xuôi theo để mặc cho người khác kí kết khế ước.

Vị nam đệ tử ngoại môn kia đầy phấn khởi mà chọn con Liệt Nha Mã, còn nàng kia sau khi chần chờ, cuối cùng lại lựa chọn bỏ qua Phi Hỏa Điệp mà mang ánh mắt đầy mong đợi. Hẳn nhiên là nàng còn mong chờ thế nữa.

“Tôn sư huynh, có loại nào trong hai trăm thứ hạng đầu tiên?” Ánh mặt nữ tử đầy vẻ sùng kính.

“Không nên mơ tưởng xa vời như vậy, bất kì chiến thú nào trong hai trăm hạng đầu đều rất khó thần phục, cho dù ta đã nắm giữ Chấp sự nơi này mấy năm cũng khó mà ra lệnh được bọn chúng. Còn chấp sự mới tới kia đoán chừng còn không đạt tới ba thành bản lĩnh của ta. Phóng mắt nhìn toàn bộ tông môn, không có đệ tử Ngưng khí nào làm được đấy, các ngươi không nên nghĩ Ngự thú vật đơn giản như vậy. Những nguy cơ tồn tại này, các ngươi…” Tôn Văn nghiêm túc, đang định nói tiếp thì đột nhiên nữ đệ tử kia mở to mắt đầy vẻ kích động chỉ về phía núi đá trước mắt.

“Tôn sư huynh, ngươi mau nhìn kìa, ở bên kia có một con Phi Hổ!!!” Nữ tử này đầy hưng phấn. Có Tôn Văn bên cạnh, nàng cảm thấy nơi này không gì không thể làm được. Trong lúc đầy kinh hỉ, nàng đã vô thức bấm niệm pháp quyết, một lực lượng Ngự Thú lực đặc hữu của bờ Bắc bay thẳng đến Phi Hổ kia.

Tôn Văn mãnh liệt quay người lại nhìn về phía đá núi phía xa kia, thấy một con Phi Hổ với đôi cánh dài đang nằm dài đó, đầy lãnh đạm nhìn ba người với ánh mắt băng lạnh.

“Xích Phi Hổ! Chết tiệt, đây không phải là địa phương mà nó hay xuất hiện a, đây chính là một trong Thập Đại chiến thú!” Hai mắt Tôn Văn trợn tròn. Sau khi nhận ra nữ tử bên cạnh mình vậy mà dám thử ngự con thú này, tâm thần gã run lên đồng thời nhanh chóng kéo hai người lùi về phía sau. Một đường đi nhìn gã đầy oai phong là thế, nhưng thực ra những nơi mà gã đưa hai người này đến cũng chỉ là những khu vực có chiến thú hiền hòa. Dù sao thì tông môn vẫn luôn duy trì hung tính của bọn chúng nên chỉ bảo vệ và dưỡng một cách đại khái mà thôi, do đó mà nơi này vẫn tính là nguy hiểm đối với đệ tử ngoại môn đấy. Cho nên mỗi khi đệ tử nội môn đi vào thì luôn có đệ tử nội môn đi theo.

Nhưng lúc này, Phi Hổ kia chợt gầm nhẹ rồi đứng dậy, tiếng gầm to truyền ra chấn động cả không trung, Ngự thú lực rơi trên người nó lập tức tan vỡ, hai mắt nó chuyển sang màu đỏ rồi đột nhiên vọt thẳng tới ba người.

“”Không tốt!!!” Tôn Văn hoảng hốt. Lúc này Phi Hổ đã nhấc lên cuồng phong dữ dội, khí thế có thể so với Ngưng khí tầng chín khiến hai đệ tử ngoại môn kia ngây ngốc, cả người run rẩy không ngừng. Tôn Văn cắn răng một cái, đang định lấy ngọc giản cầu cứu.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy ngạc nhiên từ đằng xa truyền tới.

“Ồ Tiểu Phi, đừng nghịch ngợm nữa, nằm xuống!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv