Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 5-1: Túy Vọng Ngôn



Con thuyền ngược dòng mà đi, từ Thượng Ngu đổi đi quan đạo, một đoạn đường thủy, một đoạn đường bộ gấp rút đi, chờ đến khi trở lại kinh thành, thời tiết đã có chút lạnh.

Nhị ca không đi cửa chính vào Hoàng thành, mà dẫn đoàn người ta cùng nhị tẩu vòng Hàm Trì Môn ở mặt tây mà vào, miễn đi rất nhiều nghi lễ.

Phía đông Hàm Trì Môn có một cung đạo, đi thẳng tới Thiên Hoa Cung, nhưng nhị ca chỉ con đường phía bắc nói với ta: "Được rồi, ta phải mang nàng ý tới Bộ binh báo cáo một tiếng, muội mang Phương đại phu về Thiên Hoa Cung trước đi." Dứt lời, liều gọi nhị tẩu ta đi.

Ta quả thực có chút bội phục hắn.

Ở bên ngoài thì thôi đi, giờ ở trong thành Cửu Càn, không ai không biết mặt ta, nếu cho người xung quanh thấy Xương Bình công chúa dẫn đường cho một công tử xa lạ, chỉ sợ ta còn chưa bước chân được vào Thiên Hoa Cung, đã phải đến Tử Quy Điện của đại hoàng huynh quỳ rồi.

Phương Thanh Viễn tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của ta, tiến lên nói: "Công chúa, người cảm thấy khó chịu sao?"

Ta lắc đầu một cái, đang suy nghĩ phải đáp hắn như nào, bỗng một cung nữ đi ngang qua "Nha" lên một tiếng.

Cung nữ có chút quen mắt, có lẽ đang làm nhiệm vụ ở khu vực Hàm Trì Môn, thấy ta nhìn nàng, vội vàng quỳ xuống lạy: "Nô tỳ Hoàn Thúy, ra mắt Xương Bình công chúa, công chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hoàn Thúy này ngược lại rất cơ trí, sau khi bình thân, liền hướng Phương Thanh Viễn khụy đầu gối, hiểu ý vì ta giải vây nói: "Hôm trước có nghe Tam Đăng công công nhắc tới công chúa sắp hồi cung, cả ngày đều trực ở Hàm Trì Môn, hôm nay không biết làm sao, công công không có tới, vừa vặn nô tỳ gặp được, không bằng giúp công công đảm nhiệm nhiệm vụ này, dính chút phúc khí của công chúa."

Vừa nói, liền muốn dẫn đường cho ta cùng Phương Thanh Viễn.

Ta đi theo nàng, không so đo trong lời nói của nàng có nhiều cái không hợp quy củ. Toàn bộ thành Cửu Càn đều làm Xương Bình bị xui xẻo, nàng lại nói ta có phúc khí, ừ, là một người rất có nhãn lực.

Tiểu Tam Đăng tuy không có ở Hàm Trì Môn, nhưng quả thật có ở bên ngoài cổng Thiên Hoa Cung, rướn cổ lên ngóng thấy ta, một đường chạy tới, hai mắt đẫm lệ: "Công chúa, cuối cùng ngài cũng trở lại, nô tài chờ ngài thật lâu a." Lại nói, "Công chúa ở bên ngoài có tốt không?"

Ta gật đầu một cái, nói: "Khá tốt, ngươi thì sao?"

Tiểu Tam Đăng nói: "Nô tài thì có gì tốt hay không tốt, công chúa trở lại, chính là tốt nhất." Vừa nói, liền muốn nâng tay áo lau nước mắt.

Hoàn Thúy bên cạnh phụt cười, nói: "Tam Đăng công công thật là, lúc công chúa chưa trở lại, ngài ngày đêm mong người về, hôm nay công chúa thực sự trở lại, nhưng ngài lại không có dáng vẻ nửa điểm cao hứng."

Tiểu Tam Đăng tựa hồ bị lời này của nàng làm nghẹn họng, hồi lâu mới đem nước mắt nuốt vào trong.

Hoàn Thúy cười hì hì thi lễ với ta: "Công chúa vạn phúc, nô tỳ xin cáo lui trước."

Tiểu Tam Đăng nhìn bóng lưng nàng, chốc lát phục hồi tinh thần, trước tiên nói với Phương Thanh Viễn: "Vị này chính là Phương đại phu đi, Hoán vương gia đã phái người tới phân phó, nô tài chờ một lúc nữa sẽ dẫn Phương đại phu tới Thái Y Viện."

Phương Thanh Viễn nói: "Làm phiền công công."

Tiểu Tam Đăng lại nói với ta: "Sớm nghe công chúa sắp hồi cung, mấy ngày này, nô tài đều ở Hàm Trì Môn, vậy mà hôm nay công chúa mới trở lại."

Ta nói: "Làm sao, ngươi trách ta không biết lựa chọn thời điểm?"

Tiểu Tam Đăng lập tức nói: "Nào có chuyện đó, bất quá hôm nay nhị thế tử Liêu Đông Vương cũng tới.."

Lời hắn còn chưa dứt, sau lưng bỗng nhô ra một đứa bé hoa hoa lục lục.

Cục thịt mập lao đến bên chân ta, ôm lấy chân ta, giọng nói lanh lảnh: "Thế thẩm, A Thanh nhớ người muốn chết------"

Ta ngu người.

Tiểu Tam Đăng cười ngượng ngùng, ngược lại là Lan Gia đi theo cục thịt mập tới, giải thích với ta: "Nhị thế tử là theo Thẩm tam thiếu tới kinh thành, ngược lại so với công chúa tới sớm hơn một chút, ước chừng bởi vì quả thực nhớ công chúa, sáng sớm hôm nay đã tới Thiên Hoa Cung chờ rồi."

Đúng rồi, Thẩm Vũ mang ba vạn tinh binh Nhiếp gia hồi kinh, có vẻ đã đi đường tắt eo hẹp Bắc Đạo, lại so với ta và nhị tẩu nhanh hơn một chút.

Cục thịt mập ngẩng đầu hỏi: "Thế thẩm, người có nhớ A Thanh không?"

Dĩ nhiên là ta nhớ.

Nhưng ta không biết dỗ dành con nít, lại thêm Vu Nhàn Chỉ không có ở đây, bộ dạng mập mạp nhiệt tình này, ngược lại khiến ta không biết phải làm sao.

Cục thịt mập tựa hồ không để ý, lại hỏi: "Thế thẩm, vậy người có nhớ thế thúc không?"

Ta vừa sững sờ, sau đó lại thấy hắn ngây thơ hỏi lại: "A Thanh với thế thúc, thế thẩm nhớ ai hơn?"

Trong lòng chợt động, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Nắng thu vừa đẹp, một cành mai khô nhô ra ngoài tường cung, Vu Nhàn Chỉ đứng cách đó không xa không gần, khóe miệng khẽ cong, nhưng lại hơi nhíu mi, hỏi: "Sao trì hoãn lâu như vậy mới về?"

Giờ phút này ta thấy hắn, không nói được là vui hay buồn.

Sự bực bội đè nén trong lòng tựa như đã mấy tháng rốt cuộc cũng sụp đổ, hóa thành một dòng nhiệt, đều nói vui đến chảy nước mắt, mừng đến chảy nước mắt, nhưng ta thật ra rất vui vẻ, lại rất khổ sở.

Ta hướng hắn bước đến mấy bước, rốt cuộc không nhịn được nước mắt chảy xuống, chỉ hỏi: "Chàng.. sao chàng lại tới?"

Hắn cười nói: "Nàng đúng là không có nửa điểm khiến người ta yên tâm." Sau đó ôn nhu hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"

Ta hiểu hắn đang nói đến trận phong hàn ta mắc phải sau trận động đất ở eo hẹp Bắc Đạo, trên đời này, không có chuyện gì hắn không biết.

Ta gật đầu một cái, nói: "Đã khá hơn rồi."

Sau đó Vu Nhàn Chỉ liền không nói nữa.

Ta không biết nói gì với hắn, giương mắt nhìn hắn, hắn đang nhìn sau lưng ta.

Ta theo ánh mắt hắn nhìn lại, Phương Thanh Viễn cũng đang ngỡ ngàng nhìn hắn.

Tiểu Tam Đăng thấy tình hình này, đi tới bên người Phương Thanh Viễn, nhắc nhớ: "Phương đại phu, vị này chính là đại thế tử Viễn Nam."

Phương Thanh Viễn vội vàng quỳ xuống hỏi: "Thảo dân Phương Thanh Viễn, bái kiến thế tử đại nhân."

Ta nói với Vu Nhàn Chỉ: "Tổ tiên Phương đại phu hành nghề chữa bệnh, chuyên trị bệnh hàn, đoạn đường này phải làm phiền hắn chăm sóc."

Phương Thanh Viễn giương mắt nhìn ta, bên tai lại đỏ, lắp bắp nói: "Tạ, tạ công chúa yêu thương, chăm sóc công chúa, là bổn phận thảo dân phải làm."

Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, nhếch mi liếc ta một cái, lại nhìn Phương Thanh Viễn, trên mặt không chút biểu tình, nửa ngày không nói.

Ta quả thực không nghĩ tới Vu Nhàn Chỉ lại bày ra bộ mặt đó với một đại phu, mọi người xung quanh đều ngẩn ra, cục thịt mập cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thế thúc của hắn.

Phương Thanh Viễn đang quỳ cũng thấy mờ mịt, ngước mắt lên nhìn Vu Nhàn Chỉ.

Vu Nhàn Chỉ cười một tiếng, ung dung thong thản nói: "Mấy ngày qua, làm phiền Phương đại phu chăm sóc A Bích rồi."

Phương Thanh Viễn sửng sỡ một chút, lại nghiêm trang chắp tay nói: "Thế tử đại nhân quá lời, thảo dân có thể chăm sóc công chúa, chính là phúc phận ba đời của thảo dân."

Lời này nói ra, Vu Nhàn Chỉ lại im lặng.

Vì vậy mọi người lại không nói gì.

Cục thịt mập nhìn xung quanh, thấy mọi người không có động tĩnh, kéo tay áo Lan Gia, nghi ngờ nói: "Hắn vừa mới nói thế tử đại nhân, là nói ta sao?"

Lan Gia liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Ngươi nhỏ như vậy, làm gì đã là đại nhân."

Cục thịt mập bĩu môi, ủy khuất "Nga" một tiếng.

Tiểu Tam Đăng liếc nhìn sắc mặt Vu Nhàn Chỉ, một lát sau, mới nói: "Phương đại phu mời đi." Lại nói: "Hoán vương gia đã phân phó, Tôn thái y của Thái Y viện chuyên chăm sóc công chúa, Phương đại phu trước mắt cứ đi theo Tôn thái y đi, nô tài dẫn người qua đó."

Phương Thanh Viễn chắp tay nói: "Vậy làm phiền công công."

Trước khi đi, hắn quay đầu dặn dò ta: "Công chúa xin hãy chú ý thân thể, trời có chút lạnh, ngày sau thảo dân sẽ tới thăm người." Lại nói với Vu Nhàn Chỉ cùng cục thịt mập: "Thế tử đại nhân, tiểu thế tử đại nhân, thảo dân xin cáo lui trước."

Khóe môi Vu Nhàn Chỉ khẽ cong, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh.

Cục thịt mập ra oai, ưỡn cái bụng tròn vo, vung tay lên, nghiêm trang nói: "Ừ, ngươi đi đi."

Chờ Phương Thanh Viễn đi xa, cục thịt mập lập tức không chống đỡ nổi nữa, ngửa mặt lên ngây thơ hỏi ta: "Thế thẩm thế thẩm, lúc nãy A Thanh thế nào?"

Ta gật đầu nói: "Ừ, rất có phong thái."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv