Cuộc sống của Giang Kiều quả nhiên không tốt.
Hắn mất ngủ cả đêm và tóc bắt đầu rụng rất nhiều.
Sau khi ly hôn, Ôn Tri Tâm không mang theo bất cứ thứ gì, hắn vốn tưởng có thể giữ lại làm kỷ niệm.
Nhưng Cận Minh Thành phái người đến, đem tất cả đồ đạc rời đi.
Nửa đêm hắn tỉnh lại, ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhớ lại từng kỷ niệm đã từng trải qua với Ôn Tri Tâm.
Thật ra cô rất yếu ớt, ngủ không sâu giấc, một chút ồn ào cũng khiến cô tỉnh dậy.
Nhiều hôm, nửa đêm cô nằm mơ, nằm trong lòng hắn nhỏ giọng khóc, hắn phải dỗ nửa ngày mới được.
Lúc ăn cơm, không hợp khẩu vị thì cô liền bỏ bữa.
Giang Kiều có đôi khi suy nghĩ, cô gái yếu ớt như vậy, làm sao lại có thể ngủ cùng hắn trong phòng trọ? Làm thế nào để chăm sóc cho người mẹ ốm yếu của mình?
Một chút việc nhà Ôn Tri Tâm cũng không biết làm, chuyện này cũng là sau khi ở chung hắn mới biết được.
Rửa bát, tay sẽ bị dị ứng.
"Giang Kiều, anh sẽ không hối hận chứ!" Cô chống eo, cố ý tỏ ra hung dữ nói, "Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi."
Hắn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, lấy sữa chua cho cô uống, tự mình đi rửa bát.
Hồi ức giống như từng sợi tơ, quấn quanh hắn khiến hắn không thở nổi.
Giang Kiều thậm chí không dám về nhà nữa, mỗi đêm đều ngủ ở khách sạn.
Có một lần đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, bà chủ hỏi hắn: "Giang tiên sinh, đã lâu không thấy anh đến mua hoa."
Khi cuộc sống khấm khá hơn, mỗi ngày trở về, hắn đều sẽ mua cho Ôn Tri Tâm một bó hoa.
Hắn cũng dần dần phát hiện, so với tiền bạc trang sức, Ôn Tri Tâm thích một bó hoa, một cây kẹo hồ lô hơn.
Dùng trái tim để đối đãi với cô, kỳ thật cũng không khó.
Sau đó hắn bởi vì bị lòng tự ti quấy phá, cố ý bận rộn, không về nhà, dùng đó để tra tấn cô.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự là đáng chết.
Những ngày hắn và Phương Noãn Hạ mập mờ, trong lòng hắn luôn chờ đợi Ôn Tri Tâm có thể phát hiện.
Bởi như vậy, Ôn Tri Tâm sẽ buồn bực, sẽ thống khổ.
Sau đó hắn chỉ cần nói đó là hiểu lầm, dỗ dành cô một chút là được.
Nhưng trên thực tế, Ôn Tri Tâm đã không chút do dự đẩy hắn ra, ngay cả nửa phần lưu luyến cũng không có.
Cô chịu ủy khuất vì hắn, là bởi vì yêu.
Không có tình yêu, hắn ở trước mặt Ôn Tri Tâm ngay cả một người qua đường cũng không bằng.
20
Sau khi ly hôn, Giang Kiều hao hết tâm tư muốn theo đuổi cô một lần nữa, lại đáng buồn phát hiện ngay cả Ôn Tri Tâm ở nơi nào hắn cũng không biết.
Sau khi chia tài sản ly hôn, trong tay Giang Kiều vẫn còn một khoản tiền không nhỏ.
Hắn không muốn Ôn Tri Tâm khinh thường nên lập tức đầu tư công ty mới.
Kết quả không đến hai năm liền gặp chuyện, xảy ra vấn đề vô cùng lớn ở phương diện thuế hóa.
Công ty bị tạm ngừng kinh doanh, sản phẩm tồn đọng không bán được, tiền hàng không trả lại được.
Giang Kiều rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra tất cả thành công trước đây của hắn, đều là do Ôn Tri Tâm mang đến.
Đúng vậy, tốt nghiệp liền thành lập công ty, không có công ty lớn chèn ép, thuận buồm xuôi gió tới mức sắp đưa ra thị trường. Làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nói cho cùng, là do Cận Minh Thành thương Ôn Tri Tâm, ở sau lưng giúp đỡ hắn.
Hắn nhìn con số nợ nần, nửa ngày không hồi thần.
Phương Noãn Hạ xông vào phòng làm việc của hắn, tát hắn một bạt tai rất mạnh: "Giang Kiều, anh nhìn bộ dáng hiện tại của anh đi!"
Sau khi ly hôn, hắn vẫn ở cùng Phương Noãn Hạ.
Con số trên hóa đơn ngân hàng là có thể đổi lấy nụ cười của Phương Noãn Hạ.
Chỉ là từ khi công ty mới sụp đổ, nụ cười của Phương Noãn Hạ cũng càng ngày càng ít.
"Tỉnh táo lại, đừng để thua cuộc." Phương Noãn Hạ hít sâu một hơi, giúp hắn sửa sang lại cà vạt, kiên nhẫn nói, "Giang Kiều, tôi tranh thủ được một cơ hội cho anh từ chỗ bạn học cũ. Đi tham gia một bữa tiệc tối đi, bằng năng lực của anh, nhất định sẽ có người nhìn trúng. Chỉ cần có nhà đầu tư chịu giúp đỡ anh, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
Cuộc sống phong quang của Phương Noãn Hạ còn chưa trôi qua được hai năm, cô ta không muốn mọi thứ đổ sông đổ bể.
Huống hồ lựa chọn của cô ta không nhiều, sơ yếu lý lịch gửi ra đều như đá chìm đáy biển, người đàn ông vừa ý cô ta thì cũng chỉ là muốn chơi đùa cô ta một lúc mà thôi.
Giang Kiều tuy rằng không yêu cô ta, nhưng vẫn coi như có vài phần chân tâm. Bây giờ, thứ không đáng giá nhất chính là tình cảm.
Giang Kiều bởi vì chút chân tình này, sẽ cho cô ta thêm một ít tiền thì cũng coi như đáng giá.
Giang Kiều đẩy tay Phương Noãn Hạ ra, cởi cà vạt đứng lên.
Hắn nhìn ra ngoài từ cửa sổ thủy tinh, bỗng nhiên suy nghĩ. Nếu như năm đó không có Ôn Tri Tâm, hắn kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dựa vào bằng cấp ưu tú tới một công ty lớn, cố gắng ba năm thì trèo được lên vị trí quản lý cấp cao, nếu may mắn thì có thể sở hữu cổ phiếu.
Sau năm năm, có thể sẽ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hoặc cũng có thể sẽ tiếp tục lăn lộn trong công ty, lương một năm có mấy trăm ngàn.
Nhưng hắn đi quá nhanh, cũng quá thuận lợi. Trong kinh doanh, hắn sớm quên mất chính mình. Hắn là cái thá gì chứ?
Luôn miệng nói cái gì mà yêu Ôn Tri Tâm mệt chết đi được, nói cho cùng đó chỉ là do lòng tự tôn quấy phá, không muốn bản thân thừa nhận mình dựa vào Ôn Tri Tâm mới có thể đi tới vị trí này mà thôi.
"Giang Kiều! Anh nói đi!" Phương Noãn Hạ hét lên.
"Tôi sẽ đi." Giang Kiều bình tĩnh nói.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao, là tiệc sinh nhật của một Hoa kiều nước ngoài.
Phương Noãn Hạ hao hết tâm tư mới lấy được một tấm thiệp mời, dặn dò Giang Kiều nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Hắn cầm thiệp mời đi, không nghĩ tới sẽ gặp được bạn cũ. Chính là đối tác cũ của công ty kiêm bạn cùng phòng đại học, Trương Phong.
Hai năm ly hôn với Ôn Tri Tâm, bất tri bất giác tất cả bạn bè trước kia đều xa lánh hắn.
Giang Kiều thậm chí còn ý thức được một chuyện đáng buồn, nếu Ôn Tri Tâm không muốn, hắn thậm chí ngay cả một chút tin tức của cô cũng không tìm hiểu được.
"Ơ..." Trương Phong đánh giá Giang Kiều. Từ trên xuống dưới, làm sao cũng không thấy dáng vẻ thiên chi kiêu tử hăng hái năm đó, anh ta thở dài, "Nói chuyện một lúc không?"
Giang Kiều cùng anh ta đi sang một bên, trầm mặc một hồi hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Sau khi anh rời đi, công ty bị thu mua, đãi ngộ của mọi người đều rất tốt, năm nay đang chuẩn bị đưa ra thị trường." Trương Phong do dự một chút nói, "Xin lỗi, Cận tổng ra lệnh cấm chúng tôi tiết lộ bất cứ chuyện gì về Ôn tiểu thư."
Giang Kiều "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Hắn cầm ly rượu, hoảng hốt nghĩ. Thì ra Ôn Tri Tâm thật sự là mặt trời trên cao, cô vừa đi, anh bước lên thang mây cũng không thể chạm vào cô.
Vẻ mặt Trương Phong không đành lòng nói: "Nói thật, chuyện của anh và Ôn tiểu thư, bị Cận lão gia ở nước ngoài biết, nên chuyện gây dựng sự nghiệp cậu đừng nghĩ nữa. Đêm nay, tôi giới thiệu cho cậu, tìm một công ty không tồi làm việc trước đã."
Trong bữa tiệc, Trương Phong rất cố gắng giúp Giang Kiều mồi chào quan hệ. Nhưng ai nghe đến tên Giang Kiều, đều im lặng nhìn hai người.
Trương Phong buồn sầu, nói: "Anh nói xem, sao lại như này chứ? Năm đó anh em độc thân, đều rất hâm mộ anh. Cô ấy có tình tình tốt, đã thế còn xinh đẹp, lúc nào cũng ở bên cạnh anh. Anh ở phòng trọ hơn mười mét vuông, cô ấy cũng không chê. Lúc đi lấy đồ giúp chúng ta, cũng luôn luôn tươi cười. Mẹ anh nhập viện, coi như đã nhìn ra chân tình. Không nói đến thân phận kia của cô ấy, cho dù là một cô gái bình thường, thì cũng rất hiếm ai sánh bằng."
Trương Phong không nhịn được hoài niệm.
Giang Kiều nghe, đúng vậy, mấy năm nay hắn cũng suy nghĩ, sao lại như vậy?
"Quên đi, nói những lời này cũng vô dụng." Trương Phong do dự một lúc, "Nhân vật chính của yến hội đêm nay hình như là một người chú của Cận tổng. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ đi tìm Cận tổng tâm sự."
Sau khi yến hội bắt đầu, Cận Minh Thành xuất hiện.
Giang Kiều đứng ở dưới khán đài, nhìn anh như chúng tinh phủng nguyệt.
Kỳ thật Giang Kiều có vài lời chưa từng nói với bất luận kẻ nào, hắn rất ghen tị Cận Minh Thành.
Sau khi kết hôn với Ôn Tri Tâm, hắn gặp Cận Minh Thành vài lần, mỗi lần đều không tính là vui vẻ.
Một lần là hắn muốn mua xe cho Ôn Tri Tâm.
"Em ấy không biết lái xe, nếu cần tôi sẽ cho em ấy một chiếc xe và tài xế." Cận Minh Thành hời hợt nói, "Khi còn bé, con bé xảy ra tai nạn xe cộ, khiến Tri Tâm rất sợ hãi. Còn nữa, nếu anh có thời gian rảnh, nhớ cùng cô ấy đi biển một chuyến. Hàng năm vào thời gian này, em ấy đều đi lặn."
Một lần là sinh nhật Ôn Tri Tâm.
Vẻ mặt Cận Minh Thành thoạt nhìn có chút đau đầu: "Mấy năm nay ba ba có chút tin Phật, nên đã giúp Tri Tâm quyên góp một pho tượng Phật vàng, hai người vì chuyện này mà cãi nhau một trận. Anh khuyên nhủ em ấy, đừng mất hứng."
Về đến nhà, Tri Tâm còn đang tức giận nói quyên góp tượng Phật làm cái gì, quyên góp mấy trường tiểu học không phải là tốt hơn sao?
Những lời nói Giang Kiều chuẩn bị không có cơ hội thốt ra, bởi vì rất nhanh Tri Tâm liền vui vẻ trở lại.
Cận Minh Thành quyên góp sáu trường tiểu học, bọn nhỏ quay video gửi tới, nói sẽ chăm chỉ học tập, cảm ơn chị Tri Tâm.
Giang Kiều thầm nghĩ, hắn muốn gặp Cận Minh Thành để hỏi chuyện về Ôn Tri Tâm.
Cận Minh Thành nhận điện thoại vội vàng rời đi, Giang Kiều đi theo.
Ở trên hành lang, hắn rốt cuộc cũng gặp được Ôn Tri Tâm.
Cận Minh Thành nhanh chóng đi lên nắm lấy tay người muốn chạy, ngữ khí hơi tức giận, "Nếu không là anh ngăn cản em thì hiện tại chỉ sợ em đã tới hải đảo xa xôi nào đó vui đùa rồi chứ gì?"
Giang Kiều trốn trong bóng tối, giống như một tên hề đang rình mò nhìn công chúa cao cao tại thượng.
Hai năm không gặp, cô càng xinh đẹp hơn, xinh đẹp tới nỗi chói mắt.
Cô ngửa đầu, trong mắt có sóng nước. Trên đầu điểm xuyết hạt lấp lánh màu xanh lam, giống như công chúa nhân ngư vậy.
Hắn nhớ tới lúc trước Ôn Tri Tâm kiêu ngạo đứng trên sô pha nói: "Em không muốn trở thành ai cả, em chính là Ôn Tri Tâm. Công chúa hay nữ hoàng gì đó em đều không muốn làm."
Đúng vậy, cô đã sớm có được toàn bộ thế giới, cần gì phải mong bản thân trở thành ai.
Cô đi chân trần trên thảm, giày cao gót đá sang một bên.
Giang Kiều tựa vào vách tường, miêu tả bộ dáng của cô trong đầu. Bộ dáng kia chính là lúc cô ủy khuất nhưng không muốn nói chuyện.
Giống như một lần hắn vì chuyện làm ăn mà bỏ lỡ sinh nhật của cô.
Cô đáng thương ngồi trên sô pha, không chịu nói chuyện với hắn.
Tính tình nhỏ nhen khi yêu, cho tới bây giờ vẫn luôn làm động lòng người.
Lúc khóc, đuôi mắt cô phiếm hồng, nước mắt lã chã, rơi xuống xương quai xanh của cô, rất động lòng người.
"Tránh ra, kệ em!" Thanh âm Ôn Tri Tâm truyền tới, rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Kiều ngẩng đầu nhìn sang.
Cận Minh Thành cúi đầu dỗ dành Ôn Tri Tâm, có chút cầu xin: "Là anh sai rồi có được không? Chuyện tối qua là anh không tốt. Em đừng đi, anh trai cầu xin em."
Anh nói xong, thật sự quỳ một gối trên mặt đất.
Ôn Tri Tâm đá anh một cước, Cận Minh Thành thuận thế nắm chặt mắt cá chân cô.
Chuyện phía sau, Giang Kiều không nhìn tiếp nữa.
Sau khi hắn đi ra ngoài, Trương Phong vội vàng đuổi theo hỏi thế nào rồi.
Giang Kiều quay đầu nhìn Trương Phong, khuôn mặt mơ hồ nói: "Trương Phong, cậu cùng mấy người bạn từng nói sau lưng tôi. Tôi chẳng qua là vận khí tốt, nên tuổi còn trẻ đã có nhiều như vậy. Kỳ thật năng lực mọi người cũng không kém, chỉ là không được may mắn như tôi mà thôi."
Vẻ mặt Trương Phong có chút xấu hổ nói: "Aiz... Chuyện đó, chính là bọn tôi ghen tị với anh nên mới nói linh tinh."
"Anh nói không sai." Giang Kiều đi ra khỏi khách sạn năm sao kia.
Tất cả mọi người nói không sai.
Hắn vốn chỉ là một tảng đá giấu trong cát sỏi, bởi vì có Ôn Tri Tâm, nên mới bị nhầm tưởng là kim cương.
Không có cô, hắn liền không là gì cả.
Phương Noãn Hạ gọi điện thoại tới, hổn hển nói: "Ung thư gan giai đoạn cuối?!"
Giang Kiều cúp điện thoại, mua một vé máy bay tới đảo Tô Mai.
Hắn muốn đi lặn một lần, chết trong biển rộng mà Ôn Tri Tâm thích nhất.
Hắn đã từng có được một viên minh châu, chỉ là hắn không biết quý trọng.
Hắn rất hy vọng ngày Ôn Tri Tâm biết tin hắn chết, có thể nhớ đến hắn, mà không phải là một người qua đường có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hoàn toàn đưa hắn vào quên lãng.