Hoa Giản Ninh Nhi, Khang Khang và Huệ Tử cùng hướng về phía cô gái thi lễ, chào hỏi:
-Tương phu nhân!
Ánh mắt của Tương phu nhân vẫn không rời Long Ưng, nụ cười tươi tắn như từ trong đáy lòng dốc cạn, nồng nhiệt chân thành, tình ý miên man. Nàng dịu dàng đáp lại ba nàng:
-Phạm gia cứ để thiếp thân (1) tiếp đón, vất vả cho Ninh Nhi quá! Mau về nhà nghỉ ngơi đi, Khang Khang và Huệ Tử cũng về đi, chuẩn bị ở nhà mà vui chơi!
Ba nàng vâng lời rời đi.
Tương phu nhân đi tới bên cạnh Long Ưng, đưa bàn tay thon nhỏ đẹp đẽ ra, khẽ kéo cánh tay hắn, kề tai hắn nói:
-Mời Khinh Chu theo thiếp thân.
Giọng nàng thân thiết tự nhiên, như đã quen biết hắn cả đời rồi vậy, làm người ta hết sức khoan khoái. Tiếng nói của nàng lại càng gợi cảm mê người, có phong vị tự nhiên thoải mái của vẻ đẹp không cần trang điểm giả tạo, duyên dáng yêu kiều làm người ta tiêu hồn thực cốt. Cho dù là người có định lực như Long Ưng (?), cũng suýt nữa không kìm chế được, kề sát thân thể nàng, muốn đụng chạm vào bộ ngực nàng mới thỏa.
Xe ngựa đang chờ sẵn bên bờ hồ, một người kéo cửa xe ra.
Tương phu nhân nhắm mắt lại, nói:
-Thân thể Khinh Chu có một mùi kỳ lạ, rất hấp dẫn thiếp thân!
Long Ưng nhún vai nói:
-Mùi gì chứ? Làm sao so sánh được mùi thơm trên người phu nhân? Đó không phải là mùi của hương liệu mà là phát ra từ cơ thể động lòng người của phu nhân, chỉ nghĩ tới đã khiến tiểu đệ không ngừng mơ màng tơ tưởng. Hừm!
Tương phu nhân lại cười nói:
-Khinh chu không nên lừa gạt thiếp thân, ngươi cũng không đến mức “sắc thụ hồn dữ” (2), có định lực mạnh mẽ hơn những người khác nhiều.
Long Ưng bước lại gần nàng, nói:
-Phu nhân đánh giá cao tiểu đệ rồi! Chỉ vì vừa rồi lúc ở trên thuyền, cầm lòng không đậu đã trút sạch lửa dục, hiện giờ quá mệt mỏi nên không thấy hứng, phu nhân cũng hiểu mà!
Tương phu nhân dừng lại trước cửa xe, hết sức vui vẻ nói:
-Biểu hiện của Khinh Chu vô cùng xuất sắc, mới lần đầu gặp mặt đã có can đảm đùa bỡn thiếp thân, khiến rốt cuộc thiếp thân đã thấy một chút hy vọng.
Long Ưng ngẩn người nói:
-Hy vọng?
Tương phu nhân nói:
-Thiếp thân chính là người chịu trách nhiệm cho hành động lần này, vinh nhục của các ngươi cũng là vinh nhục của thiếp thân. Mời Khinh Chu lên xe.
Xa phu ra roi, xe ngựa chạy về hướng đông.
Tương phu nhân thuận miệng giới thiệu:
-Kiến trúc của tổng đàn đại khái có thể chia thành một bảo, hai lũy, ba thành, sáu trấn và tám lầu.
Long Ưng nhìn cảnh vật ngoài cửa, nghe giọng nói êm tai của nàng, từng câu từng lời như thỏ thẻ bên gối, tựa như làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, đáp:
-Có cả bảo, cả lũy kia à? Thật sự không ngờ tới.
Tương phu nhân nói:
-Còn có rất nhiều chuyện mà người mới đến không ngờ tới. Ba thành là thành Nam, thành Bắc và thành Hà Khẩu. Thành Hà Khẩu chẳng khác nào một binh thự, làm chỗ ở cho binh lính, chủ yếu là để phòng ngự. Thành Nam và thành Bắc là nơi ở của bang chúng và gia quyến, đường xá ngõ ngách trong thành mang vẻ đặc sắc của thủy thành Giang Nam, cửa hàng, tiệm ăn, thanh lâu, đủ các ngành nghề phục vụ, cái gì cần có đều có, không có khác biệt gì lớn so với các thành trấn bên ngoài, điều khác biệt duy nhất là hàng hóa chúng ta chúng ta cung cấp đều thuộc loại hảo hạng.
Long Ưng chắc lưỡi hít hà:
-Trời ơi, một nơi rộng lớn như vậy, làm sao duy trì việc cung cấp thức ăn?
Tương phu nhân nói:
-Việc này do ban nội sự của một trong sáu trấn luân phiên lo liệu, đất đai màu mỡ cùng với sông hồ lớn nhỏ, lại thêm Động Đình Hồ mênh mông hỗ trợ, chẳng những chúng ta có thể tự cấp tự túc, mà còn có thể tích trữ hàng hóa, để cung ứng bất cứ lúc nào.
Long Ưng nói:
-Đã có ban nội sự trấn, đương nhiên là có ban ngoại sự trấn, vậy họ sẽ phụ trách vấn đề gì?
Tương phu nhân nói:
-Có một số việc thiếp thân không thể giải đáp, nhưng chuyện nào có liên quan tới thiếp thân, thiếp thân biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết không giấu giếm (3)
Cho dù cô gái này nói chuyện nghiêm trang cỡ nào, dường như từ trong xương cốt của nàng vẫn luôn ẩn chứa một vẻ mê hoặc nào đó khó thể hình dung, khiến người ta bứt rứt không yên, nhưng vẫn cảm thấy nàng có khí chất cao quý không thể xâm phạm, càng sợ mạo phạm nàng sẽ gặp phải tai họa.
Long Ưng cười khổ nói:
-Phu nhân chê cười rồi, ta không tin phu nhân chịu nói hết lai lịch, xuất thân với ta mà không hề giấu diếm.
Tương phu nhân kinh ngạc nói:
-Vì sao Khinh Chu lại có ý nghĩ đó?
Nhìn đôi mắt dài nhỏ sâu thẳm và quyến rũ của nàng, đột nhiên Long Ưng nói:
-Chỉ với cái tên “Tương phu nhân” tùy ý mượn đỡ trong số các nhân vật của huyền thoại của Động Đình Hồ, đã cho thấy rõ thủ đoạn giấu diếm lai lịch rồi, đúng không?
Tương phu nhân thản nhiên cười:
-Ai ai cũng đều có nghi ngờ này, nhưng chỉ có một mình ngươi dám trực tiếp chất vấn thiếp thân, có phải vì lá gan của ngươi đặc biệt lớn? Lại vừa không biết nơi đây có nhiều quy định cấm kỵ?
Long Ưng tới sát bên nàng, kề vào vai nàng, cảm thấy có cảm giác tê dại kỳ lạ vì tiếp xúc với cơ thể nàng, trơ mặt ra nói:
-Không liên quan gì tới gan lớn hay gan nhỏ, mà chính vì sự thèm khát, hì hì!
Tương phu nhân kề tai hắn, đôi môi thơm tho ướt át khẽ lướt qua dái tai của hắn, hơi thở như hoa lan, thủ thỉ:
-Tên của người ta là Tương Quân Bích, không ai ở bên, Khinh Chu cứ gọi thiếp thân là Quân Bích, thiếp thân không ngại đâu.
Lập tức Long Ưng rơi vào thế hạ phong.
Từ lúc bốn mắt gặp nhau, hai người đã ngấm ngầm triển khai một cuộc tấn công và phòng thủ giữa nam và nữ, Tương phu nhân dựa vào mị công kỳ ảo siêu phàm tuyệt thế, Long Ưng thì dựa vào Ma chủng, tranh đấu xem ai có thể nắm được trái tim của đối phương. Thắng bại tuy không có giới tuyến rõ ràng, nhưng trong tình thế đặc thù nào đó, lại có thể tạo ra ảnh hưởng mang tính quyết định.
Không biết có phải do rơi vào thế bị động, lập tức Long Ưng cảm thấy mị lực của nàng gia tăng mãnh liệt, cho dù khuôn mặt đoan chính thanh nhã đang bình thản cũng trở nên sinh động hoạt bát, hấp dẫn kinh người, khơi gợi dục vọng, cảm thấy việc sung sướng nhất trên đời là được cùng nàng chui vào trong chăn.
Long Ưng thầm kinh hãi, chịu đựng sự hấp dẫn của nàng bên tai, nói:
-Mẹ ơi! Đến khi nào ta có thể cùng lên đỉnh Vu sơn với phu nhân đây? Chỉ đến lúc đó, thuộc hạ mới dám gọi phu nhân là Quân Bích.
Tương phu nhân xoay khuôn mặt xinh đẹp đi chỗ khác, đôi mắt đẹp khiến người ta yêu thương chớp chớp, vẻ đẹp và mị thuật kết hợp một cách hoàn hảo, dung mạo xinh như hoa như ngọc tỏa ra vẻ rạng rỡ động lòng người, bộ ngực căng tròn khẽ nhấp nhô, lộ vẻ trêu cợt, hờ hững nói:
-Ở tổng đàn, thiếp thân chưa bao giờ ngủ chung giường với bất cứ ai.
Long Ưng ngồi thẳng người lên, sau khi rời khỏi vai nàng, lại sinh ra cảm giác mất mát, không khỏi thầm mắng mình vô dụng, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào đối phó, cô gái này thật sự quá lợi hại.
Nếu như không chịu nổi sự hấp dẫn của mị lực của nàng, bị trói bởi lưới tình của nàng, chẳng những Long Ưng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, mà ma công của hắn cũng sẽ bị giảm sút. Hắn cười khổ nói:
-Vậy thì không thể làm gì khác hơn là đợi sau này khi phu nhân ra ngoài chơi, thuộc hạ sẽ ước hẹn với phu nhân.
Tương phu nhân phì cười duyên dáng, lườm hắn một cái nói:
-Thiếp thân chỉ muốn nói cho Khinh Chu biết, thiếp thân không phải người tùy tiện, cũng không cự tuyệt ngươi! Sao lại thu binh nhanh như vậy?
Long Ưng có cảm giác chán nản vì bị nàng dắt mũi đi đâu thì đi, biết là ở hiệp đấu đầu tiên này, hắn đã thua.
Hắn là người cầm lên được, bỏ xuống được, trận chiến mở màn thất bại, chưa hẳn sau này đều bại. Thời gian còn dài, lo gì không có cơ hội hòa nhau? Hắn cợt nhã nói:
-Đa tạ phu nhân chỉ điểm, không biết phu nhân giữ chức vụ gì ở Đại Giang Liên? Thuộc đàn nào?
Tương phu nhân quả thật không nuốt lời, thoải mái đáp:
-Thiếp thân thuộc Hãn bảo, bát đàn.
Long Ưng tỏ vẻ kính nể, nói;
-Chỉ thiếu một cấp là là lên tới cấp cao nhất cửu đàn, rất cao cấp! Không biết tiểu đệ là đàn cấp mấy?
Tương phu nhân che miệng cười duyên, nói:
-Ngươi thì nửa đàn cũng không có, phải đợi thiếp thân giúp ngươi rèn luyện thành tài, mới báo cáo lên tiểu Khả Hãn, để người phong cấp đàn cho ngươi.
Long Ưng lung tung nói:
-Phu nhân không thể nói khéo léo hơn một chút được sao?
Lần này đến lượt Tương phu nhân bước tới dựa vào vai hắn, nói:
-Tốt nhất là trong lòng Khinh Chu có sự chuẩn bị, ba tháng này thiếp thân là nghiêm sư của người, sẽ dạy cho ngươi thành thục kỹ xảo chiếm được cả tinh thần và thể xác của phụ nữ. Thời gian không nhiều, chẳng những thiếp thân nói chuyện ngay thẳng trực tiếp mà còn thưởng phạt phân minh. Dĩ nhiên, ngươi cũng phải ngay thật với thiếp thân.
Long Ưng lầu bầu:
-Cái này cũng dạy được sao?
Xe ngựa quẹo phải, cuối đường thấy ẩn hiện một tòa kiến trúc kiểu pháo đài, có tường cao kiên cố, khí thế mạnh mẽ.
Tương phu nhân lơ đãng hỏi:
-Khinh Chu từng tập thuật ngự nữ sao?
Quá bất ngờ, suýt nữa Long Ưng cứng họng không trả lời được.
(1)Thiếp thân: từ phái nữ tự xưng một cách nhún nhường (thường dùng ở phụ nữ có chồng).
(2)Sắc thụ hồn dữ: câu trích trong bài Thượng Lâm phú của Tư Mã Tương Như “Trường mi liên quyên, vi thê miên miểu, sắc thụ hồn dữ, tâm du vu trắc”
Dịch nghĩa:
(Bài phú này ở Việt Nam chưa có người dịch, dongphong tạm dịch, có gì sơ xuất mong độc giả lượng thứ): Đôi mày liễu cong vút mỏng mảnh, khẽ liếc nhìn, con mắt có đuôi, sắc đẹp của nàng làm ta tiêu hồn, vừa gặp đã ngất ngây si dại.
Dịch thơ:
Mày ngài cong vút, mắt liếc mày đưa, tiêu hồn nhan sắc, chập chờn cơn mê.
(3) Nguyên văn: Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.