Ở miệng hẻm núi là một vùng đất bao la dọc theo núi non trùng điệp, ao hồ nhỏ chi chít như sao trên trời, óng ánh vàng rực dưới nắng chiều như những tấm kính lớn, nhiều nơi trên đất liền bị bao phủ bởi những làn khói nhẹ, giống như sương mù, nhưng những người am hiểu đều biết đó là khí độc sinh ra từ đầm lầy.
Dân bản xứ gọi vùng đất này là “Đất Âm Phủ”, hai bên núi non sơn thủy hữu tình, nơi thì cây rừng um tùm xanh biếc, nơi thì mặt nước chằng chịt. Vùng đồng hoang này dài tới ba dặm, cảnh đẹp vô cùng phong phú, nhưng làn khói độc bao phủ mênh mang, khiến người ta lạnh người, luôn có cảm giác cạm bẫy chết chóc rình rập khắp nơi.
Long Ưng vượt lên đi đầu, lướt vào vùng đồng hoang, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã theo sát phía sau, không ngừng tiến sâu vào.
Hai ngọn núi thấp hình bộ ngực phụ nữ kẹp vùng đồng hoang này vào giữa, xếp đặt một cách cân xứng. Lúc này là thời điểm đông tàn xuân tới, cây xanh che mắt khắp núi, càng đi về phía trước, khe núi càng càng sâu, những dãy núi lớn nhỏ cao thấp như những chiếc răng nanh nhọn, trên đỉnh núi, đá núi chất chồng đủ loại hình thù, trông rất đẹp mắt.
Long Ưng bỗng dừng lại, chỗ này cách vùng đồng hoang kia không tới nửa dặm, mọi người lần lượt chạy tới bên cạnh hắn.
Cách đó hơn một trượng, hai xác người nằm trên mặt đất gần một cái hồ, trên người đều trúng nhiều mũi tên.
Mịch Nan Thiên giật mình:
- Là người của Khâm Một Thần Nhật!
Vạn Nhận Vũ tới phía trước, ngồi xổm xuống, kiểm tra miệng vết thương trên người xác chết, nói:
- Tên này giống với mũi tên chúng ta đoạt được của bọn Điền Bang, cho nên có thể nói, người phục kích hai tên này cho dù không phải người của Điền Bang, hẳn là có quan hệ với bọn bọn chúng.
Mịch Nan Thiên nhìn về phía trước, lại quan sát thế núi hai bên, nói:
- Hẳn là bọn Khâm Một Thần Nhật bị phục kích ở vùng ven phía nam vùng đất này, hai người này quay đầu chạy trốn, nào ngờ không tránh được họa sát thân.
Long Ưng lao về phía nam, nói:
- Nhất định phía trước còn có nhiều người chết.
Năm người triển khai thân pháp lao về phía trước, quả nhiên Long Ưng đoán việc như thần, càng đến gần vùng ven, xác người càng nhiều. Mịch Nan Thiên nhận diện từng xác một, nhưng cho đến lúc rời khỏi vùng đồng hoang, vẫn không phát hiện ra thi thể của Khâm Một Thần Nhật.
Khi mọi người rời khỏi vùng đồng hoang, leo lên một đỉnh núi nhỏ có thể quan sát khắp vùng, Mịch Nan Thiên nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra chỉ có một mình Khâm Một phá vây thành công, e rằng hầu hết hoặc toàn bộ thủ hạ của hắn đã bỏ mạng nơi này rồi.
Phong Quá Đình nhắc Long Ưng:
- Ta còn nhớ đêm đó chúng ta nghe lén được Tông Mật Trí thúc giục Khâm Một Thần Nhật ra đi, còn nói sẽ phái người dẫn đường, nếu như thật sự có người dẫn đường, thì phải biết nơi đây là vùng đất nguy hiểm, đầy khí độc, như Ngõa Thông đã cảnh báo chúng ta.
Lộ trình do Ngõa Thông chỉ dẫn không đi qua vùng đồng hoang đầm lầy này, nhưng vì Long Ưng cảm nhận được mùi chết chóc, nên mới vào để xem rõ ngọn ngành.
Dạ Tê Dã nói:
- Phần lớn những người này đều hít phải khí độc, khiến công lực của họ bị sút giảm rất nhiều, lúc bị phục kích không còn sức để chống cự. Theo như lời công tử nói, Khâm Một đã trúng gian kế của Tông Mật Trí.
Mịch Nan Thiên khó hiểu hỏi:
- Tại sao Tông Mật Trí lại muốn giết Khâm Một? Có khi nào do Thoán Ban gây ra không? Không phải vì bị chúng ta phá hỏng giao dịch mà hắn và Tông Mật Trí xảy ra hiểu lầm sao?
Nắng tắt, sao đã bắt đầu mọc trên bầu trời, vầng trăng non lưỡi liềm treo xa xa.
Long Ưng phân tích:
- Nói một cách đơn giản là giết người diệt khẩu. Lúc bố trí sát hại Khâm Một và thủ hạ, là Tông Mật Trí tưởng rằng thắng lợi đã cầm chắc trong tay, Phong Thành sắp bị hắn chiếm.
Vạn Nhận Vũ đồng ý:
- Bất luận là ai, cũng không muốn dính líu với bọn buôn người, trong khi Khâm Một đã nức tiếng khắp cao nguyên về thành tích buôn người, hơn nữa còn biết rõ mọi hoạt động của Tông Mật Trí và Thoán Ban, vả lại dù sao cũng là người ngoại quốc, y đến nương nhờ Tông Mật Trí như thế, đã trở thành chướng ngại vật cho giấc mộng bá chủ của Tông Mật Trí, cho nên loại bỏ bọn Khâm Một, là vứt đi một gánh nặng.
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Chúng ta phải đánh giá lại mối quan hệ giữa Tông Mật Trí, Điền Bang và Kim Sa Giang, mới có thể điều chỉnh lại sách lược trong tương lai.
Trong bốn người, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cũng có cùng cảm cảm nghĩ như hắn.
Đại Giang Liên thật sự là tổ chức do người Đột Quyết bày ra nhằm chuẩn bị cho kế hoạch thôn tính Trung Thổ, là thủ đoạn phá hoại đáng sợ của ngoại tộc chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, với phương pháp thâm nhập đã trở thành mối họa to lớn trong lòng đế quốc Trung Thổ. Càng hiểu rõ thực lực và ảnh hưởng của Đại Giang Liên, càng thấy Đại Giang Liên vô cùng khó đối phó. Thế lực của nó đã không còn giới hạn ở biên giới Đại Chu, mà vươn xa khỏi biên thùy, thậm chí ảnh hưởng tới chính trị và kinh tế của các nước láng giềng. Từ tình hình Nam Chiếu, đủ nhìn thấy toàn bộ tình hình.
Phong Quá Đình nói:
- Chỉ cần quan sát tình hình giao dịch giữa Tông Mật Trí và Thoán Ban, thấy đôi bên đều cẩn thận từng li từng tí, đề phòng lẫn nhau, là đủ biết quan hệ giữa hai bên cũng không mật thiết.
Long Ưng gật đầu nói:
- Tông Mật Trí và Thoán Ban đều là người bản địa của khu Nhĩ Điền, xưng vương xưng bá trong phạm vi thế lực riêng của mình, tuyệt đối sẽ không thần phục bất cứ kẻ nào, cho nên quan hệ với Đại Giang Liên, chỉ là loại quan hệ vì lợi ích. Xét kỹ hơn nữa, tuy hiện giờ tình trạng của đôi bên là nước sông không phạm nước giếng, còn có thể hợp tác buôn bán, nhưng nếu thực lực của một bên tăng lên mạnh mẽ, uy hiếp được bên còn lại, nhất định sẽ tiêu diệt hoặc sáp nhập, thôn tính đối phương, cho nên Tông Mật Trí và Thoán Ban đang ở trong tình thế nửa hợp tác nửa đối địch.
Mịch Nan Thiên nói:
- Nói như vậy, phục kích Khâm Một và tùy tùng của hắn, không phải là Điền Bang mà người khác?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là Kim Sa Giang.
Long Ưng nói:
- Trì Thượng Lâu chỉ có hiểu biết có hạn đối với tình hình buôn người ở Nam Chiếu, chủ yếu hắn ta phụ trách tuyến đường mua bán từ Tây Vực đến cao nguyên, còn ở Nhĩ Điền là do Điền Ban phụ trách. Chuyện có liên quan đến khu Nhĩ Điền, đều do lão đại Cách Phương Luân của Kim Sa Bang phụ trách, hẳn là gã này cũng là người trung gian hòa giải giữa Tông Mật Trí và Thoán Ban. Để cho Cách Phương Luân lớn mạnh một phương, là có lợi mà vô hại đối với Tông Mật Trí, mục đích là tạo ra mối họa cho Trung Thổ chúng ta, khiến chúng ta phải mệt mỏi ứng phó. Thử nghĩ, nếu Tông Mật Trí thống nhất khu Nhĩ Điền, lại xuôi nam vây hãm Phủ Đô đốc Diêu Châu, quân tiên phong thật sự tiến về Ba Thục, điều gì sẽ xảy ra?
Vạn Nhận Vũ hít vào một hơi khí lạnh, nói:
- Khi đó Trung Thổ lâm nguy!
Long Ưng nói:
- Đây chính là mục đích hô mưa gọi gió của Đại Giang Liên ở Nam Chiếu, vừa có tài nguyên khoáng sản, vừa có nguồn mỹ nữ trẻ tuổi dồi dào vô tận, lại còn có thể làm lung lay nền móng của chúng ta. Nếu tất cả những ý tưởng và kế hoạch này đều xuất phát từ cái đầu của quốc sư Đột Quyết Khoan Ngọc, vậy thì không giết được người này, chúng ta đừng hòng có ngày nào sống yên vui.
Phong Quá Đình đưa mắt nhìn vùng đồng hoang lấp lánh dưới trời sao, hít sâu một hơi, nói:
- Người phục kích Khâm Một, nhất định là người hiểu rõ địa thế rừng núi của khu Nhĩ Điền, tuy Kim Sa Bang ở gần Nhĩ Điền, nhưng dù sao vẫn là người ngoại lai, sao có thể phối hợp khéo léo như vậy với Tông Mật Trí?
Dạ Tê Dã giật mình nói:
- Ta hiểu rồi, đây là do bọn cướp Hạ Lan.
Mọi người vội vàng hỏi tới.
Đối mắt lóe lên sát khí chói ngời, Dạ Tê Dã trầm giọng nói:
- Mười năm gần đây, trong vùng núi giữa Nhĩ Hải và Điền Trì, xuất hiện một đám sơn tặc, có phạm vi hoạt động rất rộng, hành động xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn hung tàn, do thủ lĩnh của chúng tên là Hạ Lan, nên chúng tôi gọi là bọn cướp Hạ Lan.
Phong Quá Đình nói:
- Một người chồng của Tiểu Uyển cũng bị bọn cướp Hạ Lan giết chết.
Long Ưng biến sắc, nói:
- Không ổn!
Tất cả mọi người đều nhìn hắn chăm chú.
Long Ưng nhìn về phía Phong Quá Đình, nói:
- Đêm đó, khi chúng ta nấp dưới gầm cầu đá nghe lén Tông Mật Trí nói chuyện với Khâm Một, Khâm Một có đề nghị để hắn đi cướp các thiếu nữ tộc Bạch về, rồi giao cho Thoán Ban, có thể thấy loại việc ác này, Thoán Ban đều giao cho người khác làm thay, mà phụ trách vụ này, nhất định là bọn cướp Hạ Lan.
Rốt cuộc mọi người hiểu vì sao Long Ưng giật mình: sau khi bọn cướp Hạ Lan giết người ở vùng đồng hoang này, mục tiêu kế tiếp đương nhiên là người Bạch lánh nạn ở Điền Trì.
Long Ưng thở ra một hơi dài, nói:
- Trong lúc vô tình, Khâm Một đã giúp chúng ta một đại ân, lúc ta vừa mới lên núi, phát hiện ven đường có nhiều cành lá bị đụng gãy, suy ra bởi vì Khâm Một phá vòng vây chạy thoát, bọn cướp Hạ Lan bất đắc dĩ phải lùng sục trên diện rộng, điều này có thể trì hoãn thời gian của bọn chúng vài ngày hoặc hơn, chỉ cần chúng ta đuổi theo bọn chúng cả ngày lẫn đêm, có lẽ sẽ ngăn chặn được hành động độc ác của chúng đúng lúc.
***
Sau khi xem xét những mẩu tro tàn dưới dòng suối bên đường, Long Ưng đứng lên hỏi Ngão Thông:
- Bây giờ còn cách Điền Trì xa không?
Ngõa Thông đáp:
- Điền Trì ở cách đây bảy mươi dặm về phía đông bắc, bọn cướp Hạ Lan đã trệch hướng trên đường đến Điền Trì.
Vạn Nhận Vũ thấy vẻ mặt của Long Ưng trở nên nghiêm nghị, nói:
- Hay là chúng ta đánh giá sai rồi? Mục tiêu kế tiếp của bọn cướp Hạ Lan không phải là người Bạch lánh nạn ở Điền Trì.
Long Ưng đưa mắt nhìn về phía Điền Trì, nhưng bởi vì đang ở trong sơn cốc, đương nhiên không nhìn thấy được gì, trầm giọng nói:
- Ta cảm ứng được sự có mặt của Tông Mật Trí.
Phong Quá Đình phấn chấn:
- Hắn đã đến Điền Trì, đúng không?
Mịch Nan Thiên nói:
- Chẳng lẽ hắn đi nương nhờ Thoán Ban?
Long Ưng lắc đầu, nói:
- Hắn không cần nương nhờ bất cứ ai, đã không có quân đội ràng buộc, hành tung của hắn càng khó dò, khó chế ngự. Từ khi hắn trốn thoát khỏi Phong Thành, cho dù bị ta rót hai luồng ma khí vào cơ thể, cảm ứng của ta đối với hắn vẫn lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy công pháp của hắn có thể kiềm chế ma khí của ta, lúc nãy chợt rõ ràng, bây giờ lại bắt đầu mơ hồ. Mẹ nó chứ, Tông Mật Trí đến Điền Trì, chắc chắn là có lý do.
Tiếng của Nguyệt Linh chợt cất lên phía sau mọi người:
- Mục tiêu của hắn là Ngụy Tử Kỳ, tộc trưởng tộc Bạch Nhĩ Tây, chỉ có ông ta biết chỗ mai táng Đan Nhiễm Đại quỷ chủ.
Kể từ lúc lên đường, đây là lần đầu tiên Nguyệt Linh xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng như u linh chân không chạm đất lướt qua Phong Quá Đình và Mịch Nan Thiên, đôi mắt như hai viên bảo thạch thần bí lóe sáng, dịu dàng nói:
- Bọn cướp Hạ Lan cũng không trệch khỏi tuyến đường chính xác, chỉ vì Ngụy Tử Kỳ và tộc nhân của ông ta bị Thoán Ban bán đứng, bị an trí ở phía nam Điền Trì, bị cách ly và cô lập, tạo điều kiện thuận tiện cho bọn cướp Hạ Lan ra tay. Mà Tông Mật Trí thì do bắt hụt con mồi, tâm trạng bất ổn, để lộ sơ hở, bị Ưng gia phát hiện vị trí của hắn.
Mọi người đều thất kinh.
Long Ưng quyết đoán nói:
- Ta và Ngõa Thông đến gặp Ngụy Tử Kỳ trước một bước, các vị đến đó sau, có thể trong ngoài phối hợp, tiêu diệt bọn cướp Hạ Lan, đồng thời lại có thể bố trí bẫy rập đối phó Tông Mật Trí.
Mịch Nan Thiên nói:
- Một mình huynh làm sao phân thân? Ta theo huynh đi!
Nguyệt Linh nói:
- Đây là việc quan trọng, không thể sơ suất, ta với Đình ca và ba người các vị cùng đi.
Từ trên núi Long Ưng đưa mắt nhìn xuống, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Rốt cuộc tránh được bọn cướp Hạ Lan rồi, thật là nguy hiểm!
Bốn người chạy tới bên cạnh hắn, trong bóng đêm đang xuống, trên bình nguyên cách đó ba dặm về phía trước, lều trại mọc lên như rừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của dê bò.
Ngõa Thông giận dữ nói:
- Không ngờ Thái Phụng đúng là tay sai của Thoán Ban, cố tình an trí tộc ta đến một nơi bằng phẳng, không thể dự vào địa thế phòng thủ, để cho người mặc tình ức hiếp.
Thái Phụng là thủ lĩnh tộc Bạch ở Điền Nam, có quan hệ làm ăn qua lại mật thiết với tộc Bạch ở Nhĩ Tây, Ngụy Tử Kỳ dẫn người trong tộc tới đây, đúng là muốn nương nhờ ông ta, làm sao hiểu được bụng dạ khó lường của người này?
Phong Quá Đình nhìn về phía phải sau thung lũng, sát ý tràn đầy trong mắt, nói:
- Bọn cướp Hạ Lan có khoảng một ngàn hai đến một ngàn rưỡi người, chỉ cần rời khỏi vùng núi, là có thể tập kích bất ngờ về phía doanh trại trong vòng một canh giờ. Hừ! Ai biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau!
Long Ưng nhìn kỹ địa thế xa gần, mỉm cười nói:
- Nếu kẻ địch phát động tập kích lúc đêm khuya, sẽ không có nhiều người sống sót rời khỏi nơi này. Ngõa Thông huynh, trong tộc của huynh, có bao nhiêu chiến sĩ có thể dùng được?