Quyển 5 – Chương 244: Tụ nghĩa tại Phong Thành (hạ).
Dạ Tê Dã cung kính thưa vâng, giống như anh hùng xem trọng anh hùng vậy, thái độ khác với trước đó.
Ba người Long Ưng nhìn nhau, đều cảm thấy Tông Mật Trí gấp rút tìm hài cốt của Mi Nguyệt như vậy, nhất định có điều bất thường. May mà đối phương không biết Tiểu Uyển là tỳ nữ của Mi Nguyệt, nếu không nhất định sẽ nghi ngờ đối với khúc sông đó. Phong Quá Đình chau mày với Dạ Tê Dã:
- Ta dẫn Tiểu Uyển đến Ưng Cốc, là chuyện của ba ngày trước, tại sao xảy ra chuyện này, mà lại không nói với ta?
Chỉ cần nghe gã chất vấn trực tiếp một chiến sĩ tộc Ưng mà mọi người kính sợ, còn mang theo ngữ khí trách móc, là biết mối quan hệ mật thiết giữa gã và tộc Ưng.
Dạ Tê Dã áy náy nói:
- Hôm đó Đình ca đi về vội vàng, huynh đệ lại chưa được sự cho phép của tộc vu, nên không nói cho huynh. Sau khi Đình ca đi khỏi, chúng ta đã ngay lập tức báo cho tộc vu, và nói với ngài rằng huynh muốn cùng hai huynh đệ người Hán tử thủ Phong Thành. Tộc vu cảm thấy sự tình nghiêm trọng. Việc quỷ tốt đến xâm phạm và Đình ca quay về nhất định không phải là hai việc ngẫu nhiên. Đêm hôm đó, ngài ngay lập tức làm phép thỉnh thần, khẩn cầu Ưng Thần chỉ lối.
Thần ưng bay rợp bầu trời, dường như đang làm quen với môi trường mới ở sơn thành. Mọi người nín thở, nghe Dạ Tê Dã kể lại nguyên do đến Phong Thành tương trợ. Chỉ còn lại ngọn gió tây bắc thổi vù vù, và dòng sông chảy từ Nhĩ Hải vào sông hộ thành, rồi chảy về phía đông nam rào rạc.
Mười tám chiến sĩ tộc Ưng, ánh mắt đều lộ vẽ hãi hùng. Buổi lễ mời thần đêm ngày hôm đó hiện về mồn một.
Dạ Tê Dã nhìn bầu trời xanh bồng bềnh bóng mây, đột nhiên phát ra một loạt tiếng sáo như tiếng chim ưng kêu. Đám chim ưng như nhận được mệnh lệnh, tất cả bay về phía nam, khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Bì La Các hồ hởi nói:
- Ưng tộc biết cách truyền ngôn của chim ưng, quả là danh bất hư truyền.
Dạ Tê Dã ngạo nghễ nói:
- Ta là muốn để Tông Mật Trí biết rằng, chúng ta đã tới!
Thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người, y nói tiếp:
- Tộc vu khả kính của chúng ta, vừa đốt ngọn lửa chính trên tế đàn. Ưng Thần đã nhập vào người ngài. Chưa bao giờ có chuyện linh thiêng như vậy. Thông qua tộc vu, Ưng Thần đã dạy rằng, sự tồn vong của tộc ta, hoàn toàn nằm trên người Đình ca. Cuộc đấu tranh kịch liệt giữa Đan Nhiễm đại quỷ chủ và Tông Mật Trí, không hề dừng lại vì Đan Nhiễm đại quỷ chủ qua đời, mà càng kịch liệt hơn. Và đã đến lúc quyết đấu phân thắng bại, mấu chốt là nằm ở Phong Thành.
Long Ưng kinh hãi nói:
- Mẹ ơi, linh nghiệm vậy sao?
Mọi người đều cảm thấy da đầu tê lên. Những điều Dạ Tê Dã nói, mọi người không thể hiểu được, nhưng nó thực sự tồn tại. Nội dung của nó vô cùng huyền diệu, vượt qua cả ranh giới giữa người và quỷ.
Dạ Tê Dã nói:
- Sau nghi lễ, chúng ta cử hành tộc hội với sự tham gia của toàn thể mọi người. Lần cử hành tộc hội trước là mười sáu năm trước, vào đêm cái tin Đan Nhiễm đại quỷ chủ mất được báo tới. Trong tộc hội, chúng ta đưa ra quyết định đồng nhất, đó là những chiến sĩ cấp thần ưng phải dốc toàn bộ lực lượng, đến Phong Thành đuổi theo Đình ca.
Phong Quá Đình nói:
- Chiến sĩ tộc Ưng phân làm ba đẳng cấp, đó là thuần ưng, thủ ưng và khán ưng. Khán ưng là chỉ những người tộc Ưng kỹ nghệ chưa tinh hoặc chưa đến tuổi thành niên. Thủ ưng là chỉ những chiến sĩ có thể trèo lên tổ chim ưng, kỹ nghệ đã thành hình. Thuần ưng là khó nhất, là có thể tự mình thuần phục một con thần ưng. Giờ trong số những người dưới ba mươi lăm tuổi ở tộc Ưng, chỉ có mười tám người có có tư cách này.
Bốn cô gái Đinh Na “Ồ” một tiếng, nhìn họ với ánh mắt tôn kính, khiến các chiến sĩ tộc Ưng càng thấy tự hào.
Dạ Tê Dã hân hoan nói:
- Nhưng người thuần ưng vĩ đại nhất, vẫn là Đình ca. Năm xưa huynh ấy thà chết cũng không làm bị thương bất kỳ người nào trong chúng ta. Lại được đám chim ưng tự bảo vệ, không cho chúng ta ra tay lấy tính mạng huynh ấy. Điều này đã có được sự kính trọng cao nhất trong toàn tộc chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta xóa bỏ quy định trong tộc, nhất định là có nguyên nhân kết quả của nó, chứ không phải là ngẫu nhiên.
Đến tận bây giờ, ngoài ba người Long Ưng, những người khác, dường như đã nghe hiểu mà không hiểu, chỉ hiểu mang máng. Bì La Các còn đỡ, Mịch Nan Thiên và bốn cô gái Đinh Na đều không hiểu gì. Nhưng trong không khí đầy áp lực này, không ai dám hỏi đến tận cùng, sợ động chạm đến điều cấm kỵ của tộc Ưng.
Giờ đây, hơn mười thuộc hạ của Bì La Các bước xuống từ chỗ vương bảo. Bì La Các ra hiệu tay với họ. Những thuộc hạ nhận mệnh rồi tản về phía các ngôi nhà hai bên con dốc, tiếp tục tìm kiếm những vật tư có ích.
Dạ Tê Dã nói:
- Toàn là cao thủ, có bao nhiêu người?
Bì La Các khiêm tốn nói:
- Trong tệ tộc, được coi là những người giỏi nhất rồi, tổng cộng một trăm người, thật hối hận không mang nhiều người hơn.
Lúc này Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều cảm thấy trí tuệ và sức hút của một người lãnh tụ kế thừa là y, nếu so với Trạch Cương của Thi Lãng Chiếu, ít nhất là hơn hẳn một bậc.
Bì La Các nói:
- Trước khi đóng cửa thành, nhân lúc bây giờ những người có thể quyết định đều ở đây, hãy để chúng ta quyết định một việc trước. Đó chính là ai làm tổng chỉ huy của cuộc chiến thủ thành lần này. Ta xin thay mặt cho Mông Xá Chiếu, để cử Long Ưng huynh.
Mịch Nan Thiên cười nói:
- Long huynh không những là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, hơn nữa tìm khắp thiên hạ vẫn không thể tìm thấy người nào có đủ tư cách hơn huynh ấy. Mịch Nan Thiên ta có thể nói cho mọi người hay, trước khi bị một mình huynh ấy đẩy lùi một nghìn năm trăm người chúng ta ở Khương Đường, ta chưa từng tưởng tượng được thế gian lại có một nhân vật giỏi như huynh ấy.
Ngoài Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, ai nấy đều trầm trồ.
Dạ Tê Dã nói khó tin:
- Sao lại có thể vậy? Một trong số đó còn là cao thủ như Mịch Nan Thiên.
Mịch Nan Thiên nói đầy tôn sùng:
- Đây là sự thật không thể chối cãi. Trên cao nguyên ai cũng biết. Huynh ấy không chỉ dựa vào võ công cái thế, mà còn có chiến lược trí tuệ.
Ánh mắt Dạ Tê Dã nhìn sang Phong Quá Đình, trầm giọng nói:
- Quyết định của Đình ca, là quyết định của chúng ta.
Phong Quá Đình ung dung:
- Long soái, xin hãy nói hành động bước tiếp theo.
Mọi người ồ lên tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt.