Trước linh vị ở chỗ sâu trong Hung điện, có ba nén hương đang cháy.
Bóng dáng Từ Ngôn đã rời đi từ lâu, trong Hung điện chỉ còn lại Khương Đại Xuyên với vẻ mặt khó hiểu. Nhất là câu nói cuối cùng của Từ Ngôn khiến gã càng nghĩ càng giận.
Khi đó Từ Ngôn nói rằng:
“Vốn ta tính hai đường. Một là giết chết ngươi. Hai là mang ngươi đi thật xa. Nhưng ta niệm tình ngươi kính thầy như cha nên không giết ngươi. Mang ngươi đi xa lại sợ ngươi đen đủi tới mất mạng, đành thôi. Biểu huynh, ngươi ở lại Tình châu vậy. Đến lúc ngũ lôi oanh đỉnh nhớ phải chửi cha thằng trời. Từ Ngôn ta chưa từng phục kẻ nào nhưng cũng phải phục sát đất cái vận rủi động trời này.”
“Vận rủi là cái thá giề? Ông đây không sợ! Từ Ngôn ngươi hãy đợi đấy, sớm muộn gì sẽ có ngày chúng ta gặp lại!”
Trong Hung điện vang lên tiếng gào rú phẫn nộ như tiếng gầm thét của thú dữ. Trong sân nhỏ, Khâu Hàn Lễ lại khùng khục cười to.
“Bức Sơn Hà đồ này là một món vũ khí hạng nặng đấy, thế mà tặng lão phu thật à?”
Khâu Hàn Lễ ôm Sơn Hà đồ cười không ngậm được mồm. Lão đã sai mấy đứa đệ tử đi gọi Phỉ lão tam và Lâm Vũ, bởi lão biết rõ đây là hai người bạn cũ của Từ Ngôn.
“Bức đồ này bé quá, chẳng có tác dụng gì mấy.”
Từ Ngôn hào phóng đáp, dù sao Sơn Hà đồ là được cho không, nên tặng đi không cũng chẳng sao.
Khâu Hàn Lễ hài lòng xếp lại Sơn Hà đồ, mỉm cười nói: “Nói đi, muốn ta giúp gì. Thằng nhóc ngươi nào phải kẻ thích chịu lỗ đâu?”
Lúc này, Phỉ lão tam và Lâm Vũ cũng đã tới. Phỉ lão tam cung kính như một tên nô tài tận tụy, vội vàng khom người chào hỏi. Lâm Vũ nghe được lời Khâu Hàn Lễ nói, không hiểu gì quay đầu nhìn Từ Ngôn.
“Giúp ta giám sát Khương Đại Xuyên, nếu gã dám tới Đại Phổ hại người, thì giết gã giúp ta.”
Từ Ngôn vừa nghĩ, Thiên Nhãn vương xà đã xuất hiện ở dưới chân. Căn phòng quá nhỏ, vương xà tuy đã co rút thân thể như mãng xà thường nhưng vẫn là một đống thịt cao hơn đầu người, đôi đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo.
“Từ nay về sau, ngươi phải nghe lời của Khâu trưởng lão, bằng không thần hồn câu diệt.”
Sau khi nghe những lời nói lạnh lẽo của Từ Ngôn, ánh mắt Thiên Nhãn vương xà bắt đầu trở nên sợ hãi, đầu rắn đong đưa. Sau một khắc, một quầng sáng lóe lên, thân rắn biến mất và thay vào đó là một cô gái áo đen với khuôn mặt trắng nõn, nhưng vẫn là đôi mắt với đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo.
“Bái kiến Khâu trưởng lão.”
Nữ tử khom người làm lễ, giọng nói thành khẩn.
Thân là đại yêu đỉnh phong, vốn Thiên Nhãn vương xà đã có thể biến thành hình người từ sớm. Có điều từ sau khi trở thành linh thú của Từ Ngôn, nàng đâu dám tự tiện hóa hình. Hôm nay được cho phép, nàng lập tức hiện ra hình người để chào hỏi.
Khâu Hàn Lễ sững sờ, sau đó nhíu mày im lặng, một lúc sau mới gật đầu nói:
“Được, việc này cứ để ta, chỉ cần Khương Đại Xuyên không quá phận, lão phu sẽ chẳng hỏi đến. Một khi gã dám hại thiên hạ, dù liều cái mạng già này ta cũng phải trấn áp gã.”
Nhận được lời cam đoan của Khâu Hàn Lễ, chút băn khoăn cuối cùng của Từ Ngôn cũng tiêu tan. Hắn mỉm cười rồi ngưng kết ra một giọt tinh huyết có ẩn chứa lạc ấn linh hồn của vương xà, sau đó giao nó cho Khâu Hàn Lễ.
Từ Ngôn tin tưởng nhân cách của Khâu Hàn Lễ một cách tuyệt đối. Có lão và Đại yêu vương xà kiềm chế Khương Đại Xuyên chắc là đủ.
“Từ gia, ngài muốn đi xa ư?" Ở bên cạnh, Phỉ lão tam lờ mờ đoán ra được, bèn hỏi.
“Đúng vậy, lần này đi chưa chắc sẽ trở về.” Trong lúc tán chuyện, Từ Ngôn để lại hai phần linh thạch, mỗi phần khoảng một vạn viên cho Phỉ lão tam và Lâm Vũ. Sau đó hắn cười lớn, rồi nhanh chóng rời đi.
“Chúc Từ gia thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công!” Phỉ lão tam khom người vái, nói ra những lời từ đáy lòng.
“Bảo trọng!” Lâm Vũ chắp tay, dõi nhìn người bạn cũ vừa đi xa.
“Đi khắp thiên hạ, hướng tới thiên hạ chí cường, đây mới con đường mà kẻ mạnh nên đi…” Khâu Hàn Lễ thổn thức nói.
Sau khi rời khỏi Thiên Quỷ tông, bốn người mạnh nhất Nhân tộc gồm Vương Khải, Hà Điền, Sở Bạch và Từ Ngôn đang đứng trên lưng Kim Uế. Bốn kẻ này một khi hợp lực, Yêu vương cũng phải u ám bay màu.
Đứng thẳng đón gió, Từ Ngôn thu vào tầm mắt hoàng thành Đại Tề, nhìn thấy chùa Thiên Vân to lớn, núi Ngọc Lâm, thậm chí cả thành Phong Đô.
Những chuyện cũ tựa gió thoảng mây trôi. Dường như chỉ mới hôm qua thôi, ai có thể nghĩ tới tên tiểu đạo sĩ chạy thoát khỏi trại phỉ năm đó nay đã trở thành vương giả bay lượn trên bầu trời. Nhìn khắp một châu đã không còn đối thủ.
“Chim ưng to quá!”
Trên mặt đất, một đoàn xe ngựa đang chậm rãi di chuyển tới biên giới Đại Tề, cùng hướng với con chim ưng trên trời. Phía trước đoàn xe là một lá cờ lớn thêu một đồng tiền vàng.
Đây là đoàn xe của Kim Tiền tông. Có người ngạc nhiên hô lớn, mấy gã đệ tử Trúc Cơ dựa vào thị lực hơn người đã phát hiện ra con ưng lớn trên trời.
Trên cỗ xe ngựa lớn nhất, một lão già thò đầu ra, nhìn lên không trung.
“Hùng ưng tiện đường, Yêu tộc đấy, không sao đâu, mau đi tiếp đi.”
Lão già không nhìn thấu tu vi của con ưng lớn, nhưng lão cũng không e ngại. Bởi vì nhân tộc Thiên Nam trong vòng hai mươi năm sau hạo kiếp đã càng ngày càng phồn vinh. Yêu tộc Thiên Bắc sẽ không dễ dàng mà qua sông, Bách yêu yến đã trở thành quá khứ.
Sau nhiều năm, tu vi của Trương Hà cũng đã đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ. Gã không chỉ gia nhập Kim Tiền tông mà còn leo lên vị trí đệ tử chấp sự. Gã chịu trách nhiệm đại diện môn phái tại thế tục, thu thập các loại tài liệu cần thiết. Lần này gã tới Đại Tề chính vì một số loại tài liệu luyện đan hiếm có.
Tề và Phổ đã không còn chiến tranh, hai phe chính tà cũng đã thôi giết chóc. Theo mệnh lệnh của hai vị Thái Thượng trưởng lão, hiện giờ tuy quan hệ chính tà chưa tới mức tốt đẹp nhưng cũng bình an chẳng tranh chấp. Đệ tử chính phái có thể tự do đi lại trên đất tà phái, đệ tử tà phái cũng có thể thoải mái qua lại ở khu vực Đại Phổ.
Trương Hà chỉ thấy con chim lớn, mà không thấy mấy tay chí cường cưỡi trên lưng nó. Nhưng Từ Ngôn lại có thể nhìn rõ mồn một đoàn xe trên mặt đất, còn nhìn rõ cố nhân trong đoàn xe.
“Tiện đường thí chủ, lại tiện đường rồi.”
Đang lúc hắn cười, ưng lớn đã sớm bay xa, biến mất ở chân trời. Cái gọi là tiện đường cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Không lâu sau, sông Thông Thiên đã hiện ra trước mặt. Lúc tới bờ sông, Từ Ngôn thấy được một lão già đang thả câu. Người này buông cần nhưng không buồn để ý lưỡi câu, mà hết sức chuyên chú vẽ một bộ họa quyển rất dài.
Bỗng một tiếng thét dài vang khắp không trung. Bên bờ sông, Họa Thánh cũng đã vẽ xong nét bút cuối cùng.
“Chờ ngươi lâu lắm rồi, đây chính là thứ lão phu đã vẽ tới tám chín năm nay, rốt cuộc cũng thành, đón lấy!”
Trong tiếng cười to, Lưu Y Thủ tung bức họa lên cao. Ánh sáng kỳ ảo tỏa ra mạnh mẽ, bức họa mượn gió bay lên rồi trải ra giữa không trung. Trong đó, núi cao sừng sững, sông dài mênh mang. Bức họa dài tới trăm trượng tựa như một vùng giang sơn tươi đẹp hiện ra chân thật trước mắt. Chẳng những thế nó còn tỏa ra linh khí đầy ắp của pháp bảo.
“Đa tạ Họa Thánh!”
Từ Ngôn giơ một tay đỡ lấy bức họa, lớn tiếng khen: “Hay cho một bức giang sơn như họa! Không biết nó tên gì?”
Ưng lớn không dừng lại, tiếp tục bay vào sông Thông Thiên. Nhìn con ưng lớn đã bay xa, Lưu Y Thủ cao giọng đáp:
“Ngươi đã nói giang sơn như họa, vậy thì gọi là Họa Lý Giang Sơn đi!”
“Họa Lý Giang Sơn, hay, hay, hay! Từ Ngôn đi đây! Ha ha ha ha!”
Vẽ ra bức Họa Lý Giang Sơn, nghe được tiếng dài của Từ Ngôn xa xăm truyền đến. Lưu Y Thủ đột nhiên có cảm giác xúc động không nói nên lời, bèn đưa tay vân vê bộ râu, mỉm cười gật đầu tiễn đưa.
Ưng lớn đã bay qua sông Thông Thiên, bay qua trấn Bách Lý, bay qua Thiên Bắc Ngũ địa, cuối cùng bay tới một sơn cốc cực lớn.
Bên trong sơn cốc có vô số linh lực mạnh mẽ của tu sĩ, nơi đây chính là tổng bộ Trảm Yêu Minh.
“Từ thúc thúc!”
Trong sơn cốc, người đầu tiên ra đón là Dương Đại Vũ nay đã có tu vi Hư Đan đỉnh phong. Nối gót Đại Vũ là Tiểu Linh Đang trong dáng vẻ một phu nhân vấn tóc cao. Hai năm trước, hai người đã kết làm vợ chồng.
Thoáng nhìn Đại Vũ mạnh mẽ, Từ Ngôn gật đầu thỏa mãn.
“Minh chủ đích thân tới, phải mở tiệc lớn mới được, khà khà.” Phí lão xuất hiện sau lưng hai người trẻ tuổi, đi bên cạnh là lão Thợ rèn đầu trọc.
“Nghe nói Minh chủ ở Thiên Nam oai hùng lắm, làm mí mắt ta giật cả nửa năm nay, khà khà.” Thợ rèn góp lời: “Chúng ta đã từng tới Thiên Nam, biết được chính Minh chủ Trảm Yêu Minh đã ngăn trở hạo kiếp. Nhân tộc chúng ta có người mạnh như thế, đương nhiên là phải cường thịnh rồi!”
Hai vị Nguyên Anh thoáng bùi ngùi, Phí Minh Viễn nghi hoặc nhìn gã mập bên cạnh Từ Ngôn hỏi: “Vị này là?”
“Nhớ cho kỹ.” Từ Ngôn tức giận chỉ vào Hà Điền nói: “Đây mới là Minh chủ Trảm Yêu Minh của các người, Mập Cửu!”