Dịch: Hoangtruc
Thiên Môn hầu làm việc không có chuyện lo trước lo sau, ra tay có thể nói là tàn nhẫn vô song.
Đánh cho te tua có lẽ sẽ khuất phục địch nhân, thế nhưng đánh tới sắp chết còn có thể thức tỉnh được sợ hãi từ sâu tận đáy lòng của kẻ địch.
Trong sơn cốc, tiếng quyền rơi bồm bộp không dứt không thôi. Một con Đại yêu cứ như thế bị đánh đến mắt rắn trắng dã, miệng sùi bọt mép, chỉ còn lại chút ít hơi tàn.
"Đã lựa chọn xong chưa? Sống hay là chết?"
Nâng hai tay đầy nhức mỏi, Từ Ngôn cũng bị mệt đến ngất ngư, trầm giọng quát hỏi. Ngẩng lên, hắn đã thấy tròng mắt vương xà trống rỗng, chỉ còn toàn tròng trắng.
"Sống, hay là chết?"
Từ Ngôn hung hăng hét to một câu, lòng tự nhủ không lẽ đã đánh chết mất rồi sao.
Đại yêu có sinh mệnh lực cực kỳ cường hãn, nghe được quát hỏi, thân thể nó chợt khẽ uốn éo nhúc nhích.
"Mở rộng tâm thần, trước mắt để ta hạ lạc ấn xuống, ngươi có thể sống được."
Vừa nói, Từ Ngôn vừa vận chuyển linh lực bức ra một giọt tinh huyết rơi vào giữa hai con mắt rắn rồi nhanh chóng xâm nhập vào trong tâm thần đối phương.
Máu huyết có ẩn chứa thần niệm này chính là mấu chốt để thu phục được Đại yêu, chỉ cần thông suốt đến tâm thần đối phương sẽ hình thành lạc ấn cường đại. Từ đó con vương xà này sẽ là linh thú của Từ Ngôn, sẽ không có chút tâm tư cắn trả chủ nhân. Nếu không thần hồn hắn sẽ bị phá hủy trong tích tắc, chết oan chết uổng.
Quả nhiên tinh huyết không gặp không trở ngại, trực tiếp tới thẳng sâu trong tâm thần vương xà, cuối cùng hóa thành từng điểm sáng đỏ thành một lực lượng cấm chế chắc chắn, hoàn toàn hòa làm một thể với tâm thần vương xà.
Như vậy, Thiên Nhãn vương xà đã thành linh thú cảnh giới Đại yêu đầu tiên của Từ Ngôn!
Phù!
Từ Ngôn thở ra một hơi dài, rút thanh pháp bảo xỏ xuyên qua thân rắn cắm xuống đất ra. Hắn bắt đầu khoanh chân ngồi xuống chuẩn bị tế luyện đan dược.
Con Đại yêu này bị thương quá nặng, miệng há cả ra, không có cả sức lực lùi về Tinh Hồn cấm nữa. Nếu hắn không cứu chữa một phen, e rằng chốc lát sau nó sẽ mất mạng thật.
Hắn thu hồi ưng hồn, thả ra vài đầu luyện hồn Đại yêu hộ pháp, lại lấy ra một mớ linh thảo. Cuối cùng hắn còn ném Hải Đại Kiềm ra ngoài để gã canh gác cùng với mấy Đại yêu luyện hồn kia. Xong xuôi hắn mới mới an tâm luyện chế đan dược có thể trị liệu Yêu thú.
Hải Đại Kiềm mới rồi còn đang thoải mái thảnh thơi nhả bong bóng trong hồ nước, vừa ra tới đã há to miệng rộng, lòng oán thầm một tiếng. Gã còn tưởng Từ Ngôn lại bắt mình làm lao động tay chân nữa.
"Con rắn lớn quá a!"
Hải Đại Kiềm dụi mắt, nhìn thấy Thiên Nhãn vương xà lập tức kinh hô một tiếng, thốt ra: "Nó bị ai đánh hay sao? Quá thảm rồi!"
Vừa nói thầm một câu, Hải Đại Kiềm lập tức nhớ tới Quỷ Diện, chợt đổ mồ hôi lạnh.
Có thể tra tấn Đại yêu đến mức này, ở Thiên Bắc ngoại trừ những Yêu vương cường đại đáng sợ kia ra thì chỉ còn có hung thần Quỷ Diện mà thôi.
Đại xà đã gần chết thế nhưng khí tức vẫn còn, làm sao Hải Đại Kiềm không phân biệt được khí tức Đại yêu tản ra chứ.
Lại một Đại yêu xui xẻo! Hải Đại Kiềm mang theo ánh mắt thương cảm nhìn Thiên Nhãn vương xà, lòng thầm than thở một tiếng, tự nhủ chỉ trách số mệnh ngươi không tốt mà gặp phải tên Quỷ Diện khó dây dưa. Thế đạo Thiên Bắc nay đã thay đổi, trước kia là Đại yêu hoành hành, còn bây giờ là Quỷ Diện hoành hành a.
"Đi qua kia phòng hộ." Từ Ngôn thuận miệng phân phó, biến Hải Đại Kiềm trở thành thủ hạ, binh tướng của mình.
Nghe thấy Từ Ngôn phân phó, Hải Đại Kiềm vội vàng gật đầu vâng mệnh, đầu cúi lưng khòm cùng với vài Đại yêu luyện hồn phân bố xung quanh. Dù sao những luyện hồn kia đều ngốc ngếch cả, thêm Hải Đại Kiềm có linh trí chút cũng đỡ.
Luyện hồn Đại yêu nghe lệnh của Từ Ngôn, thế nhưng gia hỏa Hải Đại Kiềm chẳng ra cái gì kia không phải là luyện hồn, cũng không phải là linh thú, đáng lý gã phải có chút lúng túng mới đúng.
Có điều kẻ này tâm to như biển, giống heo hơn cả heo, nếu không có dao mổ trước mắt thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện hậu sự. Chưa kể gần đây thái độ của Quỷ Diện đối xử với gã cũng không tệ, Hải Đại Kiềm cũng không lo lắng tới kết cục của mình nữa. Người ta bảo gã phòng hộ thì gã cứ vâng mệnh, thành thành thật thật ngồi xổm trên một tảng đá lớn.
Hải Đại Kiềm quay đầu lại nhìn đại xà và Quỷ Diện đang luyện đan nơi xa, gãi gãi đầu, cảm giác mình như mình không có khí phách cho lắm bèn hiện ra yêu thân.
Một con cua lớn cụt một càng xuất hiện trên tảng đá lớn, càng cua giơ lên cao diễu võ dương oai. Bộ dáng lần này của gã hung mãnh không ít, khiến đám ưng thỏ chung quanh nhìn thấy vội quay đầu bỏ chạy hết cả.
Hải Đại Kiềm cảm giác mình càng lúc càng trở nên uy phong.
Không nhìn thấy đại xà kia đang gục đàng kia sao? Còn con cua gã thì vẫn hoàn hảo không chút hao tổn gì? Đấy chính là số mạng nha!
Bụp bụp.
Đang hết sức cao hứng, Hải Đại Kiềm lại nhả ra hai cái bong bóng, vừa nhả ra đã lập tức phát nổ hai tiếng bụp bụp.
"Cua ngốc mới nhả bong bóng, lão tử bị đám cua ngốc kia lây bệnh ngu ngốc rồi. Sau này không nhả bong bóng nữa, làm tổn hại uy nghiêm cua Đại Vương ta đây."
Hải Đại Kiềm đang nói nhỏ, còn Từ Ngôn thì bận rộn không ngừng. Không lâu sau, mấy viên đan dược đã được luyện chế ra, được ném cả vào miệng của vương xà.
Có linh đan, tròng trắng mắt của Thiên Nhãn vương xà dần xuất hiện một điểm đen nhỏ, tròn đen sắp chuyển trở về.
Từ Ngôn lại luyện chế ra hơn mười viên linh đan nữa, cuối cùng mới cứu được Thiên Nhãn vương xà. Chẳng qua con vương xà này vô cùng suy yếu, ánh mắt nhìn về phía Từ Ngôn đã mang đầy sợ hãi.
Thân là linh thú, một khi chủ nhân vừa động tâm niệm thì nó sẽ phải tan thành mây khói. Cái cảm giác sinh tử nằm trong tay người khác không dễ chịu gì.
"Động đậy được chưa? Ta muốn mượn thân thể ngươi trở về Thiên Nam."
Đại xà chậm rãi gật nhẹ đầu, sau đó há to miệng rộng, thu lưỡi rắn cong lại tạo thành hình dạng một chiếc ghế chờ đợi chủ nhân an vị.
Từ Ngôn điểm chỉ thu hồi luyện hồn Đại yêu, mắt nhìn Hải Đại Kiềm đang ở trên trên tảng đá phía xa, có chút do dự.
Con Yêu linh đó đã không có tác dụng, nhìn như khôn khéo nhưng thật ra lại ngốc nghếch ngu đần. Không biết lúc đầu Xích Nguyên tìm được Hải Đại Kiềm ở chỗ nào nhưng xem ra mắt rùa không chỉ có tầm nhìn hạn hẹp mà còn không có khả năng nhìn xa trông rộng gì cả.
Cơ hội trở về Thiên Nam là do Hải Đại Kiềm vô tình kể ra tập tục về cố hương của mình, cho nên gã mới giữ được mạng, nếu không đã sớm thành vong hồn rồi.
Hắn vốn định bỏ con cua ngốc này ở lại Thiên Bắc, nhưng lại nghĩ đến lần này về mình phải đối kháng với trăm yêu, còn phải trải qua hạo kiếp ngàn năm. Sau đó hắn còn muốn đi Tuyết Sơn một chuyến. Trải qua nhiều tuyệt hiểm như vậy, nói không chừng hắn sẽ còn bị nhốt trong hiểm địa nào đó như ở Thiên Hà vịnh, cho nên có thêm đồ ăn vẫn tốt hơn.
Bởi sợ sau này bị nhốt trong hiểm địa mà chết đói, Từ Ngôn mới gọi Hải Đại Kiềm tới, thu gã vào Thiên Cơ phủ.
Hải Đại Kiềm vui vẻ trở lại hồ nước. Gã đầy cao hứng, cho rằng mình đã trở thành tâm phúc của Quỷ Diện, thật tình không biết chẳng qua người ta coi gã trở thành đồ ăn dự trữ, không biết lúc nào sẽ bị ăn sạch.
Ánh mắt Từ Ngôn ngưng trọng, bước vào miệng rắn, ngồi ngay ngắn trên mặt ghế được làm từ lưỡi rắn bên trong.
Nơi hạp cốc không người, trong miệng rắn dữ tợn, Từ Ngôn nhìn như thể một vị Vương giả Yêu tộc. Khi miệng rắn cực lớn khẽ khép lại, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, hiện ra một nụ cười giả tạo giống hệt với nụ cười trên tấm mặt nạ của mình.
"Lôi Lục, trăm yêu, chúng ta lại gặp ở Thiên Nam."
Miệng rắn khéo lại, lời nói âm u cũng dần biến mất trong hạp cốc.
Ầm!
Thân rắn khổng lồ thoáng quẫy, trên Tinh Hồn cấm tuôn ra hào quang ảm đạm. Thiên Nhãn vương xà dùng ra lực lượng cuối cùng chui trở lại vào trong cấm chế, cứ vậy biến mất không còn gì nữa.
Cự xà biến mất, Tinh Hồn cấm trên mặt đất chấn động kịch liệt. Cấm chế cực lớn bị thúc giục đến hai lần rốt cuộc đã sụp đổ, vỡ vụn ra.