Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Lần nào gặp phải Quỷ Diện, Hải Đại Kiềm cũng chưa từng được dễ chịu qua. Lần này cũng không ngoại lệ.
Dưới đại thụ truyền đến tiếng quyền cước binh binh bốp bốp. Sau một lúc lâu, Từ Ngôn thở phào một hơi, buồn phiền tích tụ trong lồng ngực theo vết bầm dập trên mặt Hải Đại Kiềm mà biến mất không còn gì.
"Không nên bò ra, trốn trong nước sông nửa năm một năm chẳng phải được rồi sao..."
Hải Đại Kiềm vừa thầm mắng mình vận khí quá kém, vừa vâng dạ đứng một bên. May mắn gã chỉ bị đánh, mà thế này thì gã đã tập mãi cũng thành thói quen rồi.
"Ngồi đi, dựng cầu cua đã vất vả ngươi rồi." Từ Ngôn sảng khoái tinh thần ngồi dưới tàng cây, bình tĩnh nói.
"Tạ trưởng lão ban ngồi! Tạ trưởng lão ban ngồi!"
Hải Đại Kiềm mệt mỏi không ít, vừa bò lên đã bị đánh cho một trận tối mặt. Vốn gã định ngồi nghỉ ngơi một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn bèn nằm sấp xuống ngay trên mặt đất.
Không phải gã không muốn ngồi, mà tư thế hiện tại bảo vệ đầu nhanh chóng nhất, lại sẽ không bị thương nơi chỗ hiểm được.
Nhiều năm qua đã thành thói quen. Hiện tại mỗi khi trông thấy Từ Ngôn, Hải Đại Kiềm sẽ rất tự nhiên mà lập tức chuẩn bị tốt để bị đánh, tư thế phòng ngự nào nhanh nhất tốt nhất gã sẽ chọn tư thế nấy. Dù sao mất mặt có gì đáng sợ, đến Đại yêu còn bị mất mạng thì với Hải Đại Kiềm gã mà nói, mặt mày không có gì đáng nhắc tới.
Nằm cả buổi không nghe thấy động tĩnh gì, Hải Đại Kiềm lén nhìn trộm Từ Ngôn, lên tiếng hỏi: "Trưởng lão chuẩn bị đi đâu a, trăm yêu rời đi, mà bầy cua cũng tản cả..."
Vốn định nói tốt nhất chúng ta cũng đường ai nấy đi, cả đời này đừng nên gặp lại nữa, có điều gã chợt nhìn thấy sắc mặt Từ Ngôn có chút âm trầm bèn trực tiếp nuốt phần lời còn lại vào bụng.
"Đúng vậy a, đi đâu đây?"
Từ Ngôn tựa lên cành cây, nhìn con sông trước mặt. Sau một lúc lâu, hắn như tự nói: "Muốn về nhà, thế nhưng không thể quay về..."
Cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Từ Ngôn, không hiểu sao Hải Đại Kiềm cũng bắt đầu bi thương. Một khi cua không vui, theo thói quen đa số sẽ nhả bong bóng. Miệng vừa nhả ra một cái bong bóng khí, Hải Đại Kiềm bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng phì phì hai tiếng.
Gã là Yêu linh, còn là Yêu linh hóa hình, sao có thể nhả bong bóng!
Nhất định là ở trong hồ nước cùng đám cua ngốc kia quá lâu. Hải Đại Kiềm nghĩ như vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề không bao giờ nữa nhả bong bóng nữa.
"Ngươi có nhà không? Nhà ngươi ở đâu?"
Bên tai truyền đến tiếng Từ Ngôn hỏi han, Hải Đại Kiềm đang nghĩ ngợi đến chuyện nhả bong bóng nên thuận miệng đáp: "Nhà thì có cái gì hay? Hải tộc chúng ta bốn biển là nhà!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Hải Đại Kiềm đã hối hận, vội vàng lấy tay bảo vệ đầu.
Gã vốn cho là mình sẽ lại bị một trận đòn tối mặt, đợi cả buổi lại không thấy gì bèn vội vàng ngượng ngập vừa cười vừa nói: "Quê ta ở Bạch Đồng hà."
"Bạch Đồng hà? Ngươi không phải là cua biển sao?" Từ Ngôn hơi hiếu kỳ, tên là Hải Đại Kiềm tức là gã là cua biển, sao quê quán lại ở sông?
"Cua Đại Vương của chúng ta quả thật là cua biển, nhưng quê quán vẫn là ở Bạch Đồng hà."
Nhớ tới cố hương của mình, Hải Đại Kiềm bò lên, ngồi dưới đất gãi đầu nói: "Cua Đại Vương sinh ra ở Bạch Đồng hà, sống dưới biển sâu. Đây là truyền thống của cua Đại Vương nhất tộc chúng ta. Không rõ bắt đầu từ lúc nào, chắc là từ rất nhiều năm trước rồi, dù sao thì ta sinh ra ở Bạch Đồng hà, sau đó theo nước sông bơi ra biển rộng, rồi đợi đến lúc tu vi thành công lại bơi vào bờ."
"Cua biển quay về sông?" Từ Ngôn khẽ nhíu mày hỏi: "Là vì tránh né thiên địch sao?"
"Cũng có thể. Biển rộng nguy cơ trùng trùng, vì bảo toàn đời sau, cứ cách mỗi ba năm, cua Đại Vương chúng ta đều trở lại quê cũ một chuyến. Sinh hạ đời sau ở Bạch Đồng hà rồi lại về biển sâu."
Nghĩ tới thói quen của cua Đại Vương khiến Hải Đại Kiềm chợt thổn thức: "Đường quá xa a, ước chừng có hơn mấy vạn dặm đấy. Có cua mẹ trên đường đi sinh ra cua con, cua bố phải ngậm cua con trong miệng mang đi, chờ đến Bạch Đồng hà lại nhổ ra. Cứ nghe Nhân tộc các ngươi nói sinh con không dễ, Yêu tộc chúng ta dễ lắm sao? Đám Yêu tộc cường đại kia còn đỡ, có Yêu vương có Đại yêu che đỡ, thích sống chỗ nào thì sống chỗ đó. Cua Đại Vương nhất tộc chúng ta không có bao nhiêu Yêu linh chứ đừng nói tới Đại yêu, ài... Đợi khi ta thành Đại yêu, nhất định quay về biển rộng, đánh ra một vùng thiên hạ cho cua Đại Vương nhất tộc ta."
Hải Đại Kiềm lẩm bẩm cả buổi, lúc thì than thở, lúc lại hùng tâm tráng chí. Gã nói đến hăng say, ánh mắt Từ Ngôn cũng theo đó biến hóa, rồi thì cuối cùng trở trên sáng ngời.
"Ngậm cua bơi đi, sinh con nơi cố hương, ngậm cua bơi đi, sinh con nơi cố hương..."
Một câu này bị Từ Ngôn lẩm bẩm lấy vô số lần. Phần hy vọng trở lại Thiên Nam cứ vậy lại xuất hiện trong lòng!
Cua có thể ngậm cua con, vậy có nghĩa Yêu tộc khác cũng có thể ngậm thứ gì đó... chỉ cần thứ trong miệng đó không bị nuốt mất, vậy coi như có cơ hội trở về cố hương.
"Thiên Nhãn vương xà..."
Tinh Hồn cấm là cấm chế cổ xưa chỉ thuộc về Thiên Nhãn vương xà nhất tộc, Từ Ngôn không dùng được, các Đại yêu khác cũng không dùng được. Nhưng nếu chỉ cần mượn nhờ bản thể Thiên Nhãn vương xà, bị vương xà nuốt vào trong miệng là chẳng phải có thể mượn nhờ Tinh Hồn cấm trở về Thiên Nam hay sao?
Mắt hắn càng lúc càng sáng ngời. Từ Ngôn là Nhân tộc, không có nửa điểm liên quan với Xà tộc. Hơn nữa Thiên Nhãn vương xà trong Thiên Quỷ tông kia là đại địch với Từ Ngôn hắn, giữa hai bên chỉ có hận ý vô tận mà không có lấy nửa điểm hảo cảm, nói là địch nhân cũng không quá đáng.
Thiên Nhãn vương xà sẽ không ngậm lấy Từ Ngôn. Muốn Đại yêu kia nghe lệnh thì chỉ có một cách.
Thu nhận Thiên Nhãn vương xà làm linh thú, khắc hạ xuống lạc ấn linh hồn!
Chỉ có linh thú mới không nuốt chủ nhân của mình. Mượn nhờ thân thể vương xà trở về Thiên Nam đã trở thành phần hy vọng trở về nhà cuối cùng của Từ Ngôn.
"Nên nghĩ ra sớm mới đúng..."
Khóe miệng hắn dần dần nổi lên vui vẻ, ánh mắt chuyển hướng qua Hải Đại Kiềm.
"Đại Kiềm, có muốn quay về cố hương không?"
"A?"
"Nếu như có thể thành công, ta mang ngươi trở về Thiên Nam."
"Không đi được không hả?"
"Cơ hội tuy chỉ có một, nhưng có lẽ tỷ lệ thành công không nhỏ."
"Quê ta không ở Thiên Nam a!"
"Nếu thật sự về được, ta sẽ cho ngươi nếm thử mỹ vị Đại yêu rán là thế nào."
"Ta không muốn ăn Đại yêu a! Trưởng lão bỏ qua cho ta đi!!!"
Bên cạnh con sông, dưới gốc cây già, hai bóng người đang huyên thuyên nói mà không cần lời đáp. Từ Ngôn càng nói càng phấn chấn, mà Hải Đại Kiềm thì mặt mày như khóc tang, thiếu điều muốn rơi nước mặt.
Truyền thống cua Đại Vương ngược dòng sinh con giúp Từ Ngôn liên tưởng đến cách dùng miệng vương xà trở về Thiên Nam. Đây là một phần cơ hội cuối cùng của hắn, hơn nữa chỉ có một lần, bỏ lỡ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn trăm yêu hành hạ Thiên Nam.
Từ Ngôn đột nhiên đứng dậy, Thiên Cơ phủ khẽ động, Hải Đại Kiềm bị thu thẳng vào phủ. Rồi một con cua xanh khổng lồ được Từ Ngôn phóng ra ngoài.
Ngay lúc nguy hiểm tiến đến thì Từ Ngôn đã thu Tiểu Thanh vào trước nên nó không bị chút hao tổn gì. Vừa xuất hiện, nó lập tức giơ càng cua lên, vây quanh chủ nhân.
"Ở lại bờ sông thu nạp lại đám cua nhỏ. Tìm được thì tụ tập cả lại ở gần đại thụ này."
Phân phó một câu, Từ Ngôn thò hai cánh bay lên trời, thẳng hướng về phía dãy núi nơi xa.
Vạn con cua nhỏ sẽ không chết đuối hết cả, dù sao chúng nó cũng là thủy tộc. Vất vả lắm mới nuôi lớn như vậy, bỏ hết đi có chút đáng tiếc. Cho nên Từ Ngôn mới bảo Tiểu Thanh chịu trách nhiệm tìm kiếm đồng tộc khác lại, còn hắn thì cần chuẩn bị đầy đủ một phen.
Chém giết Đại yêu thì dễ, hàng phục Đại yêu tương đối khó khăn, còn muốn thu làm linh Thú thì khó lại càng thêm khó. Vì phần cơ hội cuối cùng này, Từ Ngôn đành phải bận rộn một phen.