Dịch: lanchiyeudieu
Biên: Hoangtruc
Khi đánh chết Vô Trí ở ngoài thành Ngũ Địa, phải vận dụng mắt trái, bản thân Từ Ngôn cũng lâm vào thống khổ cùng cực, nếu không thì hắn đã giam cầm hồn phách Vô Trí lại tra hỏi một phen.
Lúc trước không bắt được hồn phách Vô Trí, nay lại có Man tộc đưa tới cửa, Từ Ngôn đành phải miễn cưỡng nhận lấy phần đại lễ này, xuất thủ trước làm thịt tên Man tộc thủ lĩnh.
Trong soái trướng, chỉ mới chất vấn một câu, đầu tên thủ lĩnh Man tộc cao lớn đã rơi xuống đất, âm thanh rất nhỏ nên bọn Man tộc phía ngoài cũng không phát hiện. Từ Ngôn ung dung xoay người lại, lạnh lùng nhìn thi thể, đợi hồn phách tên đó đi ra để giam cầm lại.
Cũng không lâu lắm, từ trong thi thể trôi nổi một đạo u hồn nhàn nhạt, Từ Ngôn đang định thi triển Thiên Quỷ Thất Biến thì bỗng nhiên cả kinh.
Trong mắt trái của hắn thấy rõ ràng đạo hồn phách này hoàn toàn khác với hồn phách của Nhân tộc, mặc dù hình dạng thì giống nhau, trên hồn phách cũng giống như trên thân thể, đầy ắp đồ đằng đen kịt.
Các đồ đằng cổ quái trên người tên Man tộc, hiện giờ lại ở trên hồn phách gã.
Từ Ngôn kinh ngạc, trực tiếp vận dụng thủ đoạn luyện hồn, vốn tưởng rằng có thể đơn giản giam cầm đạo hồn phách này, không ngờ rằng đối phương giãy giụa hung hãn, trong lúc nhất thời công pháp Thiên Quỷ Thất Biến cũng không thể khuất phục.
Từ Ngôn trừng mắt lên, tính dùng mắt trái giam cầm âm hồn, nhưng không nghĩ rằng khi hắn vừa mới trừng mắt trái, đạo âm hồn kia lập tức biến thành một nhúm quang ảnh, trực tiếp bị mắt trái thu nạp.
Kinh ngạc đã đành, Từ Ngôn lại càng thêm giận dữ.
Âm hồn không có năng lực tự bay vào trong mắt trái của hắn, mà là lực lượng từ bên trong mắt trái đã thôn phệ đạo hồn phách này.
Dùng tám đầu đại yêu luyện hồn hộ thân, tâm thần Từ Ngôn trực tiếp đi vào mắt trái, truy tung.
Ở chỗ sâu trong mắt trái có một đạo hồn phách Man tộc xám tro đang chạy nhanh như bay. Tâm thần Từ Ngôn đuổi theo phía sau nhưng không kịp, hắn đành trơ mắt nhìn đạo âm hồn kia bay vào giữa hắc ảnh nằm sâu trong đáy mắt, cứ như vậy bị quái vật nuốt sạch.
Trong lúc Từ Ngôn còn chưa hiểu rõ tình hình, một chấn động tâm tình đầy phẫn nộ bỗng nhiên xuất hiện trong không gian đáy mắt. Tiếng thú rống to không có có chút dấu hiệu báo trước nào.
Từ Ngôn có thể dùng tâm thần tận mắt nghe thấy tiếng thú rống vang lên từ trong đáy mắt.
Lúc này bản thể hắn lại không có cảm giác thống khổ, nhưng quái dị là tinh thần hắn lại nảy sinh một loại đồng cảm. Giống như con quái vật kia phẫn nộ khiến Từ Ngôn cũng phẫn nộ theo.
Vừa mới phát giác được loại đồng cảm quỷ dị, Từ Ngôn quyết định thật nhanh, hắn lập tức li khai tâm thần khỏi mắt trái.
Trong đại trướng, Từ Ngôn lảo đảo một bước, sau đó cặp mắt của hắn cũng dần dần nổi đầy tơ máu.
Mặc dù đã rời khỏi thế giới trong mắt nhưng phẫn nộ kia vẫn không tản đi hết được. Thô bạo nơi đáy lòng lại lần nữa bùng lên.
Nỗi phẫn nộ của Từ Ngôn với Man tộc khiến hắn điên cuồng, thanh Giao Nha liền lóe lên hàn quang, sau một khắc đã xé nát căn lều thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ thời gian một chung trà, nơi trú quân của Man tộc đã xuất hiện một cuộc tru sát đẫm máu, hơn một ngàn Man tộc tất cả đều chết sạch dưới uy lực của pháp bảo, không một mống nào sống sót.
Man tộc còn chưa dựng xong nơi trú quân thì nơi này đã biến thành địa ngục tanh máu. Máu chảy thành sông, thi thể chất chồng như núi. Ở sâu bên trong nơi trú quân có một bóng người đeo mặt nạ mặt quỷ phảng phất như Ma Thần.
Hơn một ngàn Man tộc bị diệt sát, xuất hiện một lượng lớn âm hồn. Những âm hồn này khác với âm hồn của tên thủ lĩnh Man tộc, trên người không có đồ đằng mà mang theo sát khí tinh thuần.
Mắt trái Từ Ngôn nhanh chóng thu nạp toàn bộ các sát khí đang phiêu đãng trong doanh địa. Cho dù hắn có tận lực cũng không cản được mắt trái thu nạp những sát khí này.
Qua hơn nửa ngày, sự thô bạo trong lòng Từ Ngôn mới bị áp chế lại, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt nạ hắn.
Từ Ngôn ngửa đầu nhìn về phía vòm trời đen kịt. Tối nay bầu trời không trăng không sao, chỉ toàn mây đen.
Từ rất lâu, mắt trái đã là bí mật của tiểu đạo sĩ Từ Ngôn. Hắn không dám tiết lộ, cũng không dám nói với người ngoài. Trừ sư phụ ra thì không ai biết rằng mắt trái của hắn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ không thuộc về thế gian này.
Nhưng hiện nay hắn mới nhìn thấu rằng bản tâm của hắn, sự thô bạo trong đáy lòng vậy mà lại cùng mắt trái tương thông.
Trong lòng hắn có quỷ dữ, nhưng quái vật nơi đáy mắt có lẽ còn đáng sợ hơn quỷ dữ này nữa.
Giết chết hơn một ngàn Man tộc nhưng Từ Ngôn lại không bắt được một âm hồn nào.
Ý định tra hỏi Man tộc thất bại, Từ Ngôn có chút mờ mịt, trừ phi hắn tự mình đi Tuyết Sơn một chuyến, có lẽ mới có thể cởi bỏ bí ẩn trong lòng.
Hắn chọn một chỗ không có dấu vết của Man tộc, cứ vậy ngồi lặng im bên bờ sông.
Có thể mơ hồ thấy ở giữa tầm nhìn nhạt nhòa của mắt trái một quang cảnh trắng xóa ánh mặt trời lập lòe phía sau, đó chính là một góc của Tuyết Sơn, một địa phương thần bí và nguy hiểm
"Khi nào có thể trở về Thiên Nam..."
Cảm giác lực bất tòng tâm này là cảm xúc dồn nén rất lâu trong lòng Từ Ngôn. Từ khi hắn đến Thiên Bắc, giống như tu vi của hắn càng cao thì nỗi băn khoăn trong lòng càng nhiều, càng khiến tâm thần hắn bực bội.
Thường thì khi tâm phiền não, trong lòng nóng nảy thì biện pháp tốt nhất chính là một bữa ăn ngon, thế nhưng Từ Ngôn lại không có khẩu vị gì, không thèm ăn gì cả. Bất quá hắn đã tìm được phương pháp giải quyết phiền muộn trong lòng.
Xa xa nơi chân trời, một bóng ma lướt đến, lộ ra hình dáng dữ tợn của tất cả quái vật khổng lồ.
Đó là tất cả Đại yêu!
Trăm yêu đi đường, vạn thú dưới mặt đất đều cúi đầu. Phía dưới bầy Đại Yêu, vô số sinh linh sợ hãi phát run, chúng chỉ lo những cường giả này động đậy một ngón tay út thì chúng cũng sẽ tan thành mây khói.
Có hơn ba mươi tên Đại Yêu đang phi hành, hình dạng khác nhau, trên lưng những Đại Yêu này có hơn mười đạo thân ảnh, có nam có nữ. Người cầm đầu mặt dài xanh bệnh, chính là Lôi Lục.
Nhìn thấy lũ Đại Yêu tới gần, trong lòng Từ Ngôn vui vẻ hẳn lên. Ánh mắt lạnh lẽo.
Đường sông quá dài, Từ Ngôn sở dĩ dừng lại ở bờ sông chính là cố gắng bỏ công đợi trăm yêu. Đáng tiếc đợi cũng khá lâu mà không thấy, hắn còn tưởng trăm yêu đã sớm xuôi Nam. Cho nên hôm nay gặp được, trong lòng hắn vui mừng khôn xiết.
Mắt trái hắn có thể nhìn ra cực xa, thị lực trăm yêu cũng không so bằng. Khi phát hiện trăm yêu tiến đến, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, hắn trực tiếp nhảy vào sông.
Hắn dùng năng lực phòng ngự của Liệt Phong giáp, lại nấp dưới mặt đá, lẫn vào trong khí tức mạnh mẽ của dòng sông. Dĩ nhiên trăm yêu sẽ không cố ý đi kiểm tra đáy sông làm gì.
Không bao lâu, mấy chục Đại yêu phi hành đến bờ sông này. Nhìn qua bên kia sông, Lôi Lục điên cuồng nở nụ cười: "Trăm yêu xuôi Nam, gọi Yêu Chủ chúng ta thức tỉnh, lên đường!"
Một câu "lên đường", bên bờ sông tiếng trăm yêu liền nhao nhao hô ứng, gào to chấn rung cả trời.
"Nuốt sạch nhân tộc Thiên Nam!"
"Diệt sạch giới tu hành Thiên Nam!"
"Thu thập hàng tỉ huyết hồn!"
"Yêu chủ chắc chắn tỉnh lại!"
Cảnh tượng một bầy yêu cuồng loạn nhảy múa có thể nói là kinh người. Tiếng gào thét của những Đại Yêu này vang đi cực xa khiến bách thú chung quanh dỏng tai lên nghe ngóng rồi chuồn lẹ.
Thú con chạy thục mạng, thú lớn cũng trốn luôn, vậy mà lại có người chật vật đuổi theo bọn Đại Yêu.
"Rào rào", chỉ nghe tiếng nước chảy, có một thân ảnh nhỏ gầy từ biên giới đường sông đang vội vàng bơi đến, vừa bơi vừa hô to: "Đợi ta một chút ta! Chờ ta một chút!"
"Lão già Xích Nguyên kia không chết a."
"Sao lão lại bơi trong sông mà tới?"
"Con rùa đen vương bát không phải ở trong sông sao?"
"Lão là rùa núi, ở trong dung nham trong lòng đất. Hỏa quy lội nước? Lão đây là bị dồn vào đường cụt mới đúng."
Trong lúc cả đám Đại Yêu đang suy đoán đủ kiểu thì lúc này Xích Nguyên đã đến gần, vội vàng bò lên lưng một Đại Yêu phi hành.
"Lão ô quy, ngươi đây là bị ai làm hại đến thảm thế, cũng không dám lên bờ rồi hả?" Một Đại Yêu béo tốt hỏi.
"Ngoại trừ Quỷ Diện thì còn ai nữa!" Xích Nguyên phẫn hận không thôi, lão trốn ở đáy sông tránh né đã hơn một năm, kinh sợ không dám trồi lên, lần này nghe được tiếng gào thét của trăm yêu mới dám hiện thân.
"Quỷ Diện quá mức âm hiểm, san bằng Quy Nguyên tông của ta cũng không nói làm gì, hắn còn chiếm mai rùa của ta, đoạt đi cực phẩm Linh Lung quả mà ta còn không nỡ ăn đây!"
Xích Nguyên càng nói càng khổ sở, mắt rưng rưng, chân thành khuyên bảo đám Đại yêu chung quanh: "Chư vị cũng nên cẩn thận, Quỷ Diện rõ ràng ra khỏi Thạch Đầu sơn, đang ở Thiên Bắc, ta thì không may nhưng các ngươi không có việc gì là tốt rồi... Lão Thương Mộc cùng Quỷ Nhãn đâu rồi, Minh Phong cùng Tứ Dực đâu rồi. Ồ! lỗ tai Lục gia sao vậy? Chỉ còn một cái thôi à?"