Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Bên trong Thiên Cơ phủ như hạt cát lẫn trên bờ một con sông nhỏ, Từ Ngôn chồng chất vết thương đang cầm lấy một quả hồ lô nhỏ màu tím.
Chạy trốn khỏi Tiềm Long lĩnh, tránh được Yêu vương kinh khủng, coi như bữa tiệc tiễn đưa lần này xém chút nữa Từ Ngôn đã tiễn luôn cả mình đi rồi.
Yêu vương ra tay quá mức đáng sợ. Nếu trên người hắn không có Liệt Phong giáp, cũng không ăn Bích Anh loa thì dù có tu vi Kim Đan hậu kỳ, hắn vẫn sẽ chết tươi trong tay Yêu vương.
Không cần nhiều, chỉ một kích toàn lực của Yêu vương cũng đủ để giết chết Nguyên Anh, thậm chí là Nguyên Anh đỉnh phong.
Thực lực Từ Ngôn có thể so được với tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng không chết được trong tay Yêu vương đã là kỳ tích rồi. Có điều hắn bị thương rất nặng, Liệt Phong giáp nhiều chỗ vỡ nát, bản thân đầy rẫy nội thương. Mấu chốt nhất là kinh mạch hầu như phế cả, đến Tử Phủ cũng xuất hiện vết rách.
Có thể còn sống đã không dễ, về phần chữa thương lại càng không dễ dàng gì.
Kỳ thật tuy rằng vết thương của Từ Ngôn rất nặng nhưng vẫn không tới mức chí mạng. Thế nhưng lần thúc giục mắt trái vừa rồi mới khiến thương thế của hắn nặng nề.
Cưỡng ép áp chế mắt trái tạo thành lực cắn trả không thua gì nhận lấy một kích của Yêu vương, muốn khôi phục lại cần phải có một lượng lớn đan dược cực phẩm.
Linh thảo trong Thiên Cơ phủ rất nhiều nhưng hắn không có thời gian luyện chế. Một khi không áp chế nổi thương thế, liên lụy đến Kim Đan, coi như có dưỡng thương khỏe lại cũng sẽ để lại tai hoạ ngầm đáng sợ.
Lấy ra một quả Linh Lung quả cực phẩm, Từ Ngôn không chút do dự nuốt vào.
Dù sao hắn có hai Linh Lung quả cực phẩm, dùng một quả chữa thương không coi vào đâu.
Linh Lung quả vào bụng, một khí tức lạnh buốt ầm ầm tản ra. Linh quả cực phẩm trên thế gian này mang theo lực lượng kỳ dị không cách nào tưởng tượng được, không chỉ có thể kéo dài thọ nguyên mà còn mang theo năng lực khôi phục có thể nói là kinh khủng.
Miệng vết thương trên người nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Kinh mạch vỡ vụn trong cơ thể cũng được lực lượng Linh quả đúc lại, nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu. Đến vết rách trên Tử Phủ cũng đang chậm rãi biến mất.
Từ Ngôn khoanh chân ngồi, vận chuyển linh lực thúc đẩy dược hiệu Linh quả. Công cuộc chữa thương lần này của hắn co kéo tới cả nửa tháng.
Nửa tháng thoáng qua, Từ Ngôn bỗng nhiên mở hai mắt, trong đó có ánh sáng chớp lóe.
"Không hổ là Duyên Thọ đan cực phẩm, không nói đến chuyện thương thế khôi phục lại, đến cả tu vi cũng bị thúc lên thêm vài phần."
Từ Ngôn âm thầm nói nhỏ, khẽ gật đầu. Linh quả bị trăm yêu tranh đoạt quả thật có hiệu dụng kinh người, không chỉ khôi phục thương thế mà còn củng cố Kim Đan hậu kỳ vững chắc.
"Cảnh giới Kim Đan đã viên mãn, bước tiếp theo nên phá cảnh lên Nguyên Anh."
Từ Ngôn thoáng trầm ngâm, hàng mày nhướng lên rồi chửi ầm: "Yêu vương cái quái gì! Không đánh mà chạy, Yêu vương hay là rùa đen?"
Từ Ngôn không nghĩ ra nguyên do khiến Lôi Vũ đột nhiên rút đi nhưng mơ hồ phát giác được có lẽ có liên quan tới mắt trái mình.
Hắn mang theo một thân nộ khí đứng dậy mà đi. Rất nhanh, hậu hoa viên truyền đến tiếng kêu rên cùng cầu xin tha thứ của Hải Đại Kiềm.
Sau khi trút giận vào con cua khổng lồ này, Từ Ngôn đã bình tĩnh lại, xếp bằng ở trong phòng, nhắm mắt yên lặng.
Sức mạnh mắt trái quá mức đáng sợ, đến cả Yêu vương còn cảm thấy bị uy hiếp. Điểm này không chỉ khiến Từ Ngôn kinh ngạc mà còn khiến hắn càng thêm kiêng kị với con quái vật nơi đáy mắt kia.
Rốt cục Yêu vương kia đã nhận ra thứ gì...
Trăm mối vẫn không có cách giải, Từ Ngôn trầm tư trọn vẹn một ngày cũng không nghĩ ra đáp án. Trừ phi hắn có thể tự mình đi Cửu U giản hỏi cho rõ ràng.
Nhớ tới sự đáng sợ của Yêu vương, Từ Ngôn bèn bỏ hẳn tâm tư đi Cửu U giản một chuyến. Nếu như đối mặt lại với Yêu vương, ngoại trừ mắt trái ra thì hắn đã không còn thứ gì bảo vệ tính mạng của mình nữa rồi.
Vứt bỏ tâm tư đi dò hỏi Yêu vương, ánh mắt Từ Ngôn chợt ngưng tụ lại.
Tuy rằng thương thế khỏi hẳn nhưng khí tức của Linh Lung quả cực phẩm vẫn còn tồn đọng lại không ít. Nếu như dùng tu vi Kim Đan hậu kỳ không thể đối chiến được với Yêu vương, vậy thì đành đột phá tới Nguyên Anh!
Từ khi hắn ngưng tụ ra Kim Đan đã qua hơn hai mươi năm, đổi thành tu hành giả có thiên phú không tầm thường thì có lẽ khoảng thời gian này đã đủ đột phá từ Hư Đan lên đến Nguyên Anh rồi.
Khí tức Linh Lung quả cực phẩm thật sự khó được, Từ Ngôn chuẩn bị thử nghiệm đột phá lên Nguyên Anh.
Hắn bèn lấy ra hàng vạn linh thạch phủ kín quanh người, lại lấy ra Uẩn Anh đan ra bản thân luyện chế, rồi áp chế tạp niệm, trầm lòng tĩnh khí, đưa tâm thần trốn tới Kim Đan nơi Tử Phủ, cảm nhận linh lực ở chỗ sâu trong Kim Đan truyền đến mãnh liệt.
Ngồi xếp bằng ba ngày ba đêm, điều chỉnh tu vi đến trạng thái đỉnh phong, hắn mới nuốt Uẩn Anh đan vào.
Lực lượng đan dược hóa thành linh khí dao động cuồng bạo lập tức trải rộng tất cả xương cốt tứ chi, Kim Đan bên trong Tử Phủ theo đó tuôn ra kim quang chói mắt. Dưới sự thúc giục toàn lực của Từ Ngôn, Đan hỏa bề ngoài đột ngột bùng lên.
Kim Đan chậm rãi xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Đan hỏa tản bên ngoài bắt đầu co rút lại. Chậm rãi trong Tử Phủ chỉ còn lại một vầng mặt trời sáng chói, bên trong đó chỉ có chút ánh vàng đang cấp tốc chuyển động.
Linh thạch bên người Từ Ngôn đã bắt đầu nhanh chóng tiêu hao. Lúc này hắn như thể một cái động sâu không đáy đang điên cuồng hút linh khí chung quanh vào.
Phá cảnh hiểm trở nhất là ở điểm chưa chuẩn bị đủ. Cũng may những năm này hắn đánh chết Đại yêu, có được vô số linh thạch dự trữ, lại có Uẩn Anh đan tương trợ, cảnh giới cũng đã đạt tới đỉnh phong, chưa kể còn có lực lượng Linh Lung quả cực phẩm sót lại. Chuẩn bị đầy đủ như thế, đổi lại là Hư Đan đỉnh phong khác thì không khó khăn gì phá cảnh vào được Nguyên Anh.
Người khác làm được, Từ Ngôn với thiên phú kinh người lạ càng dễ dàng làm được.
Kim Đan chuyển động nhanh như gió, dần thay đổi trạng thái. Hình dạng viên đan đã chuyển biến thành trẻ mới sinh. Linh khí dao động càng thêm mãnh liệt, thẩm thấu rồi uẩn hóa vào trong hình dáng trẻ sơ sinh này.
Cảm nhận được Kim Đan xuất hiện khác thường, Từ Ngôn vẫn vô cùng trầm ổn. Kim Đan ngưng tụ thành bộ dáng trẻ mới sinh chính là bước cảnh Nguyên Anh đầu tiên. Chỉ cần hoàn toàn chuyển hóa đan thể thành linh thể như trẻ mới sinh mới chính thức thành công vào cảnh giới Nguyên Anh.
Hình dáng trẻ mới sinh xuất hiện nhưng mà bề ngoài vẫn là màu vàng. Linh khí bên trong Tử Phủ bắt đầu khởi động, trẻ mới sinh có bề ngoài giống hệt Từ Ngôn chợt nhăn hàng mày lại.
Ngay trong thời khắc phá cảnh mấu chốt, Từ Ngôn cảm nhận được một điểm bất thường.
Hắn quả thật có thể ngưng tụ Nguyên Anh, thậm chí còn nắm chắc mười phần. Thế nhưng trẻ mới sinh được ngưng tụ ra này lại có một điểm thiếu hụt chí mạng.
Hắn không có tim!
Kỳ thật Từ Ngôn không rõ Nguyên Anh có bộ dạng gì, thông qua ghi chép từ hai phái chính tà thì hẳn là một trẻ mới sinh nhỏ nhắn trong suốt ẩn chứa Linh lực kinh người. Về phần thân thể Nguyên Anh có tâm mạch hay không lại không ai đề cập đến cả.
Nguyên Anh vô tâm như thể thiếu thốn một loại lực lượng nào đó, mà hắn cũng không biết phải tìm kiếm lực lượng này nơi đâu.
Lúc thân thể Nguyên Anh càng thêm rõ ràng, cái cảm giác thiếu hụt tự nhiên này càng thêm đè nặng trong lòng hắn, còn có cả một chút bi thương không cách nào nói rõ dâng lên.
Như thể sau khi phá cảnh xong, Từ Ngôn sẽ mất đi thứ gì trân quý vậy.
Đó là dự cảm ở nơi sâu xa, không hề có dấu hiệu, với Từ Ngôn lại càng thêm không chân thật.
"Giả Anh, vô tâm..."
Tiếng thở dài nặng nề vang lên bên trong Tử Phủ. Linh khí bên trong thân thể Nguyên Anh trong suốt sắp sửa ngựng tụ đến cực hạn đột nhiên tán loạn đi, bên trong Tử Phủ bắt đầu xuất hiện một tràng gió lốc.
Sau trận gió lốc đó, dược hiệu Uẩn Anh đan đã bị tiêu hao hoàn toàn, linh khí từ Linh Lung quả cực phẩm còn sót lại cũng tiêu tán sạch sẽ. Bên trong Tử Phủ yên tĩnh, chỉ có một viên Kim Đan vô cùng ngưng thực đang chậm rãi xoay tròn.
"Dùng Lôi làm tên, chứng đạo tu sĩ. Không phải ta thiên tư chưa đủ, chỉ là Thiên địa vây khốn ta”
Lẩm bẩm một câu thở dài cuối cùng của cổ tu Đại Nho đã chết còn sót lại, Từ Ngôn mở hai mắt nhìn lên đỉnh đầu mình.
Hắn không nhìn ra chân tướng của lồng giam trong trời đất này, nhưng lúc nãy đã cảm nhận được bi ai của cổ tu Đại Nho, cảm giác được phần thiếu hụt của Nguyên Anh kia. Từ Ngôn bèn kiên quyết buông bỏ cơ hội tiến giai Giả Anh.
Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, một khi mình trở thành Giả Anh thì kiếp này cũng sẽ giống như tu sĩ Lôi kia, bị vây khốn giữa trời đất.