Dịch: lanchiyeudieu
Biên: Hoangtruc
Yêu Vương của ngàn năm trước, dù tàn hồn có bất diệt thì đến hôm nay cũng không còn quá mạnh mẽ nữa.
Vài đạo lôi quang hiện lên, thi thể Thương Lực hóa thành tro tàn, hồn phách bị Từ Ngôn thu lấy làm luyện hồn.
"Dò đường đi."
Nói nhỏ một câu, Từ Ngôn thúc giục linh lực, khống chế luyện hồn Thương Lực chui vào cửa đá.
Vốn dĩ cửa đá không có vật gì che chắn, chỉ có đại trận bảo hộ chung quanh. Nhưng đại trận vốn đã mất đi uy năng, chỉ còn khí tức yếu ớt, chỉ cần dùng sát khí trong tinh huyết của Yêu Tộc là mở được. Mặt khác, cũng có thể dùng tinh huyết của Yêu linh hoặc linh lực cũng đều có tác dụng tương đương. Đây là lý do vì sao trước đó Thương Lực phun máu để mở cửa.
Kỳ thật Thương Lực chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí để mê hoặc Từ Ngôn mà thôi.
Bên trong thạch điện, mắt phải Từ Ngôn nổi lên tia sáng trắng thi triển Tiên Mi Quỷ Nhãn, bên người còn có trường đao Giao Nha và Hổ Cốt vờn quanh.
Theo luyện hồn của Thương Lực đi vào, Từ Ngôn nhìn thấy một đại điện khác.
Bên trong thạch điện u ám, cuồng phong bắt đầu khởi động. Vừa mới xuyên qua cửa đá, luyện hồn Thương Lực lập tức mờ đi, rồi tiếng hổ gầm vang lên, luyện hồn Thương Lực bỗng nhiên vỡ nát, tiêu tán vào hư vô.
Hắn bước lùi lại, mắt phải nhanh chóng nhắm chặt
Luyện hồn bị tan rã, pháp thuật của hắn cũng bị phá vỡ, bất quá cũng kịp thấy vài cảnh tượng sau đại môn.
"Xương khô..."
Mở mắt ra, hai hàng lông mày Từ Ngôn nhíu chặt.
Hắn nhìn thấy trong gian thạch thất phía sau cánh cửa có một bộ xương khô ngồi xếp bằng. Trong bộ xương khô như có một đạo hồn phách mạnh mẽ. Chính đạo hồn phách kia đã đánh tan luyện hồn Thương Lực.
Trầm ngâm một lúc, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, đưa tay đánh ra một luồng linh lực lên thạch hổ phía bên phải
Sau một hồi cọt kẹt trầm đục, cửa đá chậm rãi mở ra.
Đại khái đã phỏng đoán được uy năng đánh tan luyện hồn Thương Lực, Từ Ngôn không do dự nữa, trực tiếp bước vào giữa tòa thạch điện thứ hai.
Thạch điện trống rỗng, ngoại trừ trên mặt đất có các rãnh giống như bên ngoài, thì không có thạch hổ, chỉ có một bộ xương người đã khô, ngồi xếp bằng trong thạch điện. Khi có bước chân người lạ, hai mắt bộ xương khô có chút phát sáng lên, đồng thời xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng.
Uy áp không kém gì uy áp đại yêu. Tuy rằng đáng sợ, nhưng không cách nào ngăn cản được Từ Ngôn.
Bước từng bước một tới gần bộ xương khô, chân mày Từ Ngôn càng nhíu chặt.
Dường như khác với suy đoán ban đầu, hình dáng xương khô này rõ ràng là của Nhân tộc, tuyệt đối không phải Yêu Vương hoặc Đại yêu. Chẳng lẽ ngàn năm trước cường giả nhân tộc đã cùng hổ hồn của Hổ hồn của Yêu vương đồng quy vu tận?
Răng rắc, răng rắc!
Hào quang trong hai mắt bộ xương khô càng ngày càng sáng. Xương cốt kêu vang một hồi, rõ ràng ại đang đứng lên.
"Là Yêu Vương mà lại đi chiếm giữ hài cốt nhân loại, ngươi không sợ bị chê mất mặt sao?”
Từ Ngôn lạnh giọng, đồng thời thúc giục pháp bảo, xuất ra Hổ Cốt và Giao Nha
Rống!!!
Bộ xương khô đứng lên há miệng gào thét, tiếng mãnh hổ điên cuồng gầm rú vang lên. Sau một khắc, xương khô và pháp bảo đã đánh vào nhau.
Rầm rầm!
Khô lâu nhìn hung ác vậy mà bị pháp bảo đánh cho rơi lả tả xuống mặt đất.
Xương cốt vỡ vụn đều nằm trong dự liệu của Từ Ngôn, lúc này hắn trừng mắt trái, nhìn chằm chằm vào hư không phía trên bộ xương khô.
Tinh văn trong mắt trái lưu chuyển, một hồn phách của một con mãnh hổ đang
gào thét.
Hổ hồn không lớn, thế nhưng là khí tức rõ ràng không thua gì đại yêu!
Tàn hồn của Yêu vương đã trải qua cả ngàn năm còn có thực lực như thế. Nếu là Hư đan khác tất sẽ bị cắn nuốt sạch. Dù cho Nguyên Anh không chuẩn bị kỹ mà đến cùng dễ dàng toi mạng.
Hổ hồn chiếm giữ bên trong bộ xương khô Nhân tộc đang giương nanh múa vuốt, hung ác vô cùng, muốn lao đến đánh giết nhưng không cách nào tiến thêm một bước. Bởi vì trên thân Hổ hồn đã bị một lực lượng gông xiềng chí mạng từ trong mắt trái Từ Ngôn giam cầm lại.
"Luyện!"
Dùng khí tức mắt trái giam cầm Hổ hồn, Từ Ngôn sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp vận dụng luyện hồn pháp môn.
Dù sao cũng là tàn hồn của Yêu Vương, mạnh hơn rất nhiều so với tinh hồn của Đại yêu.
Từ Ngôn toàn lực tế luyện, mà Hổ hồn thì liều mạng giãy giụa. Tiếc rằng khí tức trong mắt trái có năng lực khắc chế âm hồn Quỷ vật rất mạnh, trừ phi là hồn phách Yêu vương nguyên vẹn bằng không thì không thể thoát khỏi sự giam cầm của Từ Ngôn.
Hao phí hơn nửa ngày, tiếng hổ gầm không dứt trong thạch điện mới nhỏ xuống, cuối cùng triệt để biến mất.
Hây dô... Lau mồ hôi lạnh trên đầu, Từ Ngôn thở dài một hơi.
Ở trước mặt hắn, một đầu Hổ hồn nằm sấp giữa không trung, cúi đầu không vọng động. Một cỗ uy áp tương đương với uy áp của Đại yêu đang phập phồng.
“May mắn là tàn hồn của Yêu vương, nếu như là hồn phách Yêu Vương đầy đủ, chỉ sợ không thành được luyện hồn."
Tâm niệm vừa động, bốn móng vuốt Hổ hồn liền động, đứng dậy xoay quanh chủ nhân. Với năng lực hiện nay của Từ Ngôn, hắn chỉ có thể luyện hóa được tàn hồn của Yêu vương, tuyệt không cách nào luyện được tinh hồn của Yêu vương hoàn chỉnh được cả. Mặc dù vậy, cho dù có là linh hồn Yêu Vương hoàn chỉnh, hắn cũng không sợ. Hắn có mắt trái cùng pháp bảo, cho dù cái đầu hổ hồn này ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể gây tổn thương cho Từ Ngôn.
"Dù sao cũng chỉ là hồn phách, kém hơn Yêu Vương chân chính rất nhiều.”
Truyền thừa của Yêu vương mà Thương Lực dày công tính kế nhiều năm cuối cùng lại trở thành luyện hồn của Từ Ngôn. Nếu như Thương Lực còn sống, chỉ sợ cũng bị tức chết.
Thương Hổ nhất mạch đến đây đã chết hai đầu đại yêu, di cốt và tàn hồn của Yêu Vương đều rơi vào tay Từ Ngôn, cũng chẳng khác gì diệt tộc rồi.
Tàn hồn và di cốt của Yên vương vốn là một thể, Từ Ngôn âm thầm suy nghĩ, không biết có thể dùng tàn hồn này của Yêu Vương khống chế di cốt của Yêu vương hay không.
Đang suy nghĩ, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.
Trong mớ xương cốt rơi lả tả, Từ Ngôn nhặt lên tấm thẻ tre vô cùng cũ kỹ.
Thẻ tre này hẳn là di vật của bộ hài cốt nhân tộc kia. Từ Ngôn nhìn thì thấy có chút quen mắt, chợt nhớ đến tấm thẻ tre nhận được từ Xích Nguyên.
Lấy ra hai nửa thẻ tre cũ kỹ, so sánh một chút, thì ra chúng là một đôi.
Từ Ngôn cười khổ, ôm quyền thi lễ với mớ hài cốt vụn rơi lả tả trên đất, áy náy nói:
“Thì ra là di cốt của tiền bối cổ tu Đại Nho,tiểu tử lỗ mãng đã làm hư mất chân thân của người.”
Ngay cả mạng sống cũng không còn, vị cổ tu Đại Nho kia tất nhiên sẽ không trách tội gì cả. Từ Ngôn cười xấu hổ rồi ngồi một bên, đọc phần thẻ tre thứ hai còn sót lại của vị cổ tu Đại Nho này.
"Trời cao ngút, cũng có điểm cuối. Không thành Kim Đan, chỉ có tiềm tu Nguyên Anh. Nguyên Anh không thành, thề không phá cảnh…”
Văn tự trên thẻ tre thập phần cổ xưa, cũng thập phần mơ hồ, Từ Ngôn vừa chậm rãi phân biệt, vừa nhìn xem từng câu chữ thật chậm.
"Nguyên Anh mặc dù đạt cực hạn, vẫn thiếu hụt như trước, có thể thành Thần Văn, nhưng Thần Văn đại thành thì có ích lợi gì?"
"Phi thiên, không đấu lại phong bế của ông trời. Nhập địa lại bị dung nham chặn lại ở bên ngoài. Trời đất tuy lớn, nhưng lại là lồng giam.
“Nay sắp chết, ta dùng Giả Anh đỉnh phong, hội tụ trận đạo chi lực, chiến cùng Yêu Vương Hổ tộc Thiên Bắc. Diệt thân hổ, vây khốn Hổ hồn.”
Thọ sắp hết, dù có chém Yêu vương, nhưng vẫn không được giải thoát. Lòng tiếc nuối, chắc chắn còn kéo dài đến thiên cổ. Nay lưu lại một bộ trận đồ, Nhân tộc nhìn qua ắt được lợi.”
“Tên họ tuy có, nhưng nhắc mà chi, ta chỉ ao ước một đạo kinh lôi, xé nát thương khung.”
“Dùng Lôi làm tên, chứng đạo tu sĩ. Không phải ta thiên tư chưa đủ, chỉ là Thiên địa vây khốn ta”
“Thiên địa vây khốn ta...
Lời nói đứt quãng, càng nghe thêm trầm trọng. Dùng Nguyên Anh đỉnh phong, nổi giận chém chết Yêu Vương, có thể nói là việc làm kinh thế hãi tục. Đáng tiếc vị cổ tu Đại Nho chỉ dùng chữ Lôi làm tên kia lại chết trong chính giữa đại trận của chính mình.
“Tu sĩ Lôi, Lôi tiền bối..."
Trong thẻ tre, một nỗi bi ý dâng lên, tỏ rõ niềm bi ai của người tu hành.
Trận pháp chi đạo, có lớn có nhỏ. Lớn thì kinh Thiên động Địa, Nhỏ thì có thể thu nhỏ tàng hình. Đại trận tu sĩ Lôi để lại nhìn qua vô cùng rối rắm nhưng tất nhiên là đạt được đến uy lực của trận đạo đỉnh phong, tên lại đơn giản chỉ có hai chữ:
Tru yêu!