Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Nhìn thấy Hải Đại Kiềm trốn sâu xuống lòng đất, Từ Ngôn không đuổi theo mà chỉ thu lại Thanh Lân đao, vội vàng quét mắt nhìn vết nứt trên thân đao rồi lắc đầu.
Thời gian cấp bách, lão rùa Xích Nguyên có lẽ đã phát hiện ra, đang nhanh chóng chạy về.
Hắn trừng mắt trái lên, điều động ra lực lượng mắt trái bắt đầu thu nạp linh khí bên trong miệng giếng. Tinh văn trong mắt trái lưu chuyển, chung quanh hắn xuất hiện vòi rồng cuồng bạo. Vòi rồng này như thể vòi rồng thông thường, linh khí tràn đầy như được hồng thủy tràn qua, chui vào trong không gian nơi đáy mắt.
Vẻn vẹn thời gian chừng khoảng một chung trà, miệng giếng đã xuất hiện luồng sáng vặn vẹo. Là tinh túy linh nhãn sắp bị hút ra.
Ngay lúc sắp hút ra được tinh túy linh nhãn, mắt phải nổi lên tia sáng trắng của Từ Ngôn lại khẽ động. Một đầu luyện hồn được hắn lưu lại bên ngoài đã phát hiện Xích Nguyên cùng hạc lớn đã trở về.
Thầm than một tiếng đáng tiếc, Từ Ngôn quay người bỏ đi, không tham luyến thêm nữa. Tinh túy linh nhãn mất đi lực lượng giam cầm lại lần nữa chìm xuống đáy giếng.
Từ Ngôn rời khỏi phạm vi Quy Nguyên tông, bỏ rơi Xích Nguyên, lại tìm một chỗ không người tiếp tục bế quan.
Lần này hắn không đoạt được tinh túy Linh nhãn, nhưng mắt trái vẫn thu được rất nhiều linh khí đủ cho hắn tu luyện cả năm, lại cộng thêm hơn mười vạn linh thạch, có lẽ đủ cho hắn tĩnh tu đến hai ba năm.
Tiêu hao này chỉ là dự tính của Từ Ngôn mà thôi. Sau khi Đan hỏa bên trong Tử Phủ hắn càng lúc càng sáng ngời thì dự tính này đã biến thành sai lầm.
Chỉ mới nửa năm, linh khí trong mắt đã tiêu hao sạch sẽ. Ngoại trừ bản thân hắn sử dụng, một nửa khác đã chui vào sâu trong đáy mắt hắn, bị quái vật kia chiếm mất rồi.
Đã hết linh khí, Từ Ngôn đành phải dùng linh thạch tu luyện. Sau một năm, Đan hỏa bao vây lấy kim đan còn có thêm ánh vàng chói mắt. Đan hỏa không chỉ có uy lực mạnh bạo hơn, mà khi ánh vàng chói mắt kia xuất hiện, tu vi Từ Ngôn cũng càng thêm mạnh mẽ, gần như chỉ trong nháy mắt tăng lên hai phần!
Từ Ngôn vừa kinh ngạc, lại trầm ngâm không thôi.
Nếu lúc trước là lửa uẩn dưỡng Kim Đan tương tự như cảnh tượng phá cảnh, thì Đan hỏa xuất hiện ánh vàng chói mắt lại rất giống dấu hiệu cảnh giới hoàn toàn được củng cố.
"Chẳng lẽ cảnh giới Kim Đan này bao gồm mấy tầng cảnh giới, đột phá từng tầng cảnh giới này mới có thể đạt tới bước cuối là Nguyên Anh?"
Loại suy đoán phá vỡ nhận thức trước kia thế này khiến Từ Ngôn lấy làm khó hiểu, đầu óc mù mịt.
Vốn thực lực hắn đã gần tới Nguyên Anh nhưng có thể nói hầu như không kém tu hành giả vừa mới tiến cấp Nguyên Anh bao nhiêu cả. Thế nhưng ở trong Tử Phủ vẫn là Kim Đan như cũ, hay có thể nói vẫn là Kim Đan rò lửa mà thôi.
Nhớ lại những miêu tả về Hư Đan và cảnh giới Nguyên Anh ở giới tu hành Thiên Nam, Từ Ngôn lại càng không thể nhìn thấu chuyện cảnh giới mình đột nhiên tăng trưởng là thế nào cả. Hắn chỉ có thể kết luận loại tăng trưởng này không có chỗ xấu mà thôi.
Nhìn từng tầng mảnh vụn Tinh Thạch bên người, Từ Ngôn trầm giọng thở dài.
Cảnh giới tăng lên không ít, đáng tiếc Nguyên Anh vẫn là xa xa không với tới được. Hơn nữa linh thạch và linh khí mà hắn đoạt ở Quy Nguyên tông đã bị tiêu hao sạch sẽ không còn gì rồi.
"Nếu như tu vi đã tăng trưởng đến thế này rồi, có thể đi qua Thông Thiên hà được hay không đây..."
Suy tư một phen, Từ Ngôn đứng dậy rời đi.
Năm ngày sau, bên cạnh Thông Thiên hà, một bóng người từ trong mặt đất trồi lên, chân đạp Thanh Lân đao, xâm nhập vào khoảng không phía trên sông lớn.
Thiên Bắc không phải là nơi ở lâu dài được, nếu có thể trở về Thiên Nam được thì Từ Ngôn cũng không muốn phải tranh đoạt tài nguyên tu luyện cùng với bầy yêu ở nơi Thiên Bắc đầy rẫy Đại yêu thế này.
Vừa vào đến sông, một áp lực kinh khủng lập tức kéo Từ Ngôn từ độ cao trăm trượng rơi sát xuống mặt nước. Áp lực này tương tự như uy áp, nhưng lại cường đại như thể một lồng giam, tránh không được, mà phá không xong.
Áp lực đè nặng xuống, khiến Thanh Phong giáp trên người Từ Ngôn cũng bị đè nén mà vang lên từng tràng cọt kẹt..t..tttt, tốc độ Thanh Lân đao cũng càng lúc càng chậm lại.
Hắn chỉ mới cách bờ sông không đến hai mươi trượng mà thôi, thế nhưng Thanh Lân đao đã xuất hiện thêm rất nhiều vết rạn. Pháp khí cực phẩm vốn bị thương rất nặng, nay đã rớt thẳng xuống chỉ còn mức thượng phẩm.
Áp lực đè nặng, Từ Ngôn vẫn cắn răng kiên trì. Tuy rằng cỗ lực lượng này đáng sợ nhưng bản thể đã được cường hóa, hắn có thể miễn cưỡng gắng gượng được. Chẳng qua hắn vẫn cảm nhận được tư vị nửa bước khó đi, cực kỳ không tốt. Pháp khí dưới chân hắn như thể xe trâu, vừa chậm chạp lại nặng nề.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, không tiếc sức thúc giục toàn bộ Linh lực, Thanh Lân đao phát ra một hồi rên rỉ, tốc độ được tăng lên nhiều.
Hai mươi trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng!
Mãi đến trăm trượng, bóng người trên mặt sông khó mà di chuyển thêm bước nữa.
Từ Ngôn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được uy áp khủng bố mà Thông Thiên hà phát tán, thế nhưng Thanh Lân đao dưới chân lại không chịu nổi, sắp sửa vỡ vụn.
Chốc lát sau, một tiếng trầm đục vang lên, thân đao nổ tung, bóng người trên thân đao cũng ngã xuống sông.
Rất lâu sau, bên bờ sông nơi hạ du, Từ Ngôn chật vật bò đi lên.
Hắn không để ý tới áo bào ướt đẫm, ngồi thở hổn hển bên bờ sông. Sông lớn ầm vang trước mắt như thể một cái rãnh trời, hoàn toàn cắt đứt tâm tư trở về quê hương của hắn.
"Xem ra uy áp Thông Thiên hà là nhằm vào cảnh giới, không liên quan tới thực lực. Chỉ cần thành tựu Nguyên Anh là có thể đơn giản qua sông..."
Nhớ tới sư huynh Sở Bạch vừa mới kết thành Nguyên Anh đã lặn lội qua Thiên Bắc, Từ Ngôn lắc đầu tự nói.
Tu vi hiện nay của hắn không kém với tu sĩ mới vừa tiến vào cảnh giới Nguyên Anh là bao, có điều vẫn bị uy áp Thông Thiên hà giam cầm đến không thể động đậy, chứng tỏ cảnh giới tăng lên mới là mấu chốt để qua sông. Dù cho hắn có tu luyện đến mức chém giết được cả Nguyên Anh và Đại yêu, chỉ cần cảnh giới không thay đổi thì vẫn sẽ không qua được Thông Thiên hà.
Nghỉ ngơi nửa ngày, hong khô áo bào rồi, ánh mắt Từ Ngôn lại khẽ động. Cua xanh nhỏ trong ống tay áo hắn lập tức bò ra, đảo mắt biến to cỡ cái cối xay. Nó chính là con cua đầu lĩnh được Từ Ngôn thuần hóa qua.
"Vào sông."
Đơn giản phân phó một câu, cua nhỏ lập tức bò vào nước sông, bơi qua bơi lại bên bờ sông, phập phồng lên xuống.
"Quả nhiên Thủy Tộc không bị uy áp ảnh hưởng!"
Tiểu Thanh chỉ đạt trình độ Yêu vật thông thường có thể tùy ý xuất nhập xuống sông, điều này nói rõ Thông Thiên hà cũng không giam cầm Thủy Tộc.
Hắn bèn gọi cua xanh trở lại, đứng trên lưng cua, thử xem có thể mượn nhờ cua xanh qua bên kia sông hay không. Lần nay bơi ra không đến hai mươi trượng, cua xanh đã dốc sức liều mạng huy động càng cua, không cách nào tiến về phía trước một bước.
Hắn lại lần nữa lên bờ, thu hồi cua xanh, rồi thở dài.
Có lẽ cua xanh có thể qua sông nhưng thì không cách nào chở theo người qua. Trừ phi có thể dựng lên một cây cầu bằng cua xanh, may ra mới qua được.
Nuôi dưỡng bao nhiêu năm mới ra được một con cua có trình độ Yêu vật, nghĩ tới hơn vạn con cua nhỏ trong hậu hoa viên, Từ Ngôn lập tức đau hết cả đầu.
Nuôi được nhiều đấy, nhưng lại không cho ăn nổi. Đây mới là vấn đề nan giải của hắn.
"Núi Quy Nguyên..."
Từ Ngôn âm thầm nói nhỏ, ánh mắt chợt sáng ngời.
Người khác không nhìn ra được Quy Nguyên tông ở núi Quy Nguyên, nhưng nơi đó không thoát khỏi mắt trái của Từ Ngôn. Ngọn núi trải rộng cỏ hoang, không có cây cối cổ thụ kia căn bản chính là một cái mai rùa cực lớn!
"Nhất định là mai rùa bản thể của Xích Nguyên rồi. Hóa ra lão gia hỏa kia đi ra ngoài cũng không mang theo mai rùa a. Mai rùa to lớn như vậy, rất thích hợp cho đám cua ăn."
Tính toán mấy chỗ tốt của Quy Nguyên tông, Từ Ngôn gật gật đầu, tế ra Sơn Hà đồ thuận gió dựng lên.
Quy Nguyên tông không chỉ có linh nhãn giúp Từ Ngôn tu luyện, mà còn có cái mai rùa to như núi cao có thể đủ cho đám cua xanh nhỏ gặm. Hơn nữa thực lực hắn đã tiến thêm một bước, cho nên Từ Ngôn mới quyết định gặp lại Đại yêu Xích Nguyên này một chuyến.
Lúc trước Từ Ngôn chỉ toàn chạy trốn, còn lần này lại muốn nghiệm chứng thực lực chân chính của mình hiện tại một phen, không rõ có thể chống lại Đại yêu hay không.