Dịch giả: Hoangtruc
Tối hôm qua mãi đến khuya Từ Ngôn mới đi ngủ, sáng lại dậy rất sớm, cho heo và ngựa ngoài sân ăn.
Hai con bảo mã đang ăn là cỏ khô thượng hạng. Còn con heo Tiểu Hắc bên kia càng kinh khủng hơn. Nó đang gặm một khúc chân giò lớn, nếu biết được đây là giò heo thì không biết nó sẽ có cảm tưởng gì đây?
“Ăn nhiều một chút đi Tiểu Hắc, chỉ sợ sắp tới ta không cho ngươi ăn được rồi.”
Đừng trước chuồng heo, Từ Ngôn thì thào nói: “Ta phải đi Quỷ Vương môn rồi. Mười tám Thái Bảo đều phải ở trong sơn trang, ngươi ở lại Mai Hương lâu đi. Nếu thấy nơi này quá chán, thì trở về núi sâu cũng được.”
Khò khè khò khè!
Tiểu Hắc đang gặm chân giò, mỡ bám đầy mép, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khò khè kêu lên vài tiếng. Như thể muốn nói Từ Ngôn yên tâm, nó sẽ chờ ở chuồng heo, không đi đâu cả.
"Chuyến này phúc họa khó đoán, tà phái Thái Bảo..."
Từ Ngôn cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Vì cứu Mai Tam Nương, hắn tự mình nhảy vào cuộc rồi. Hôm nay đã thành Thái Bảo Quỷ Vương môn, nhìn thì vô cùng sáng lạng, nhưng thực ra lại bị người ta quản thúc. Đặc biệt là hai cha con Trác gia kia, tuy rằng hai người đều tươi cười đầy chân thành, nhưng chẳng biết làm sao khi hắn nhìn dáng cười của hai phụ tử này, tim hắn có một cảm giác rét lạnh.
Bây giờ có muốn bứt ra đã không được rồi. Không đề cập tới chuyện hắn là Thái Bảo, bỗng dưng biến mất sẽ kéo theo rất nhiều cao thủ tìm kiếm, mà chỉ sợ hắn vừa đi, Mai Hương lâu lại bị dính líu vào.
Nếu đã lún vào quá sâu, đành tùy thời hành sự trong vũng bùn Quỷ Vương môn này vậy.
Thu dọn hành lý xong xuôi, Từ Ngôn khôi phục về vẻ chất phác lại. Sau đó hắn vui vẻ ăn sáng với Tam tỷ một bữa, rồi phất tay chia tay. Dưới sự hâm mộ vẫy tay cuồng nhiệt của Vương Bát Chỉ, hắn đánh ngựa rời đi.
Nhìn bóng dáng đệ đệ xa dần, Mai Tam Nương cay cay khóe mũi, nước mắt rơi xuống.
Tiểu đạo sĩ trưởng thành, nên lưu lạc ra thiên hạ một lần. Tuy thanh danh tà phái không hay ho gì, nhưng Thái Bảo tà phái là thân phận trên vạn người. Có thể lấy thân phận Thái Bảo bước vào giang hồ, so ra còn may mắn hơn đám võ giả giang hồ chỉ cầm đao kiếm tạo thanh danh nhiều.
Nàng vì vui mừng mà rơi lệ, thật tình không biết trong lòng đệ đệ nàng lại đắng chát.
Mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn là đều ở tổng đà cả. Cứ lần lữa vài ngày nữa vẫn được, nhưng Từ Ngôn không muốn mất thêm thời gian. Sớm muộn gì cũng phải đi, đi muộn không bằng đi sớm, ít nhất còn quen thuộc được tình huống Quỷ Vương môn.
Đi một đường từ Phong đô đến cửa lớn của sơn trang ngoài thành, Từ Ngôn đều chỉ thấy một cảnh tượng dập đầu quỳ lạy của đám đệ tử Quỷ Vương môn. Từ đám tiểu đầu mục, người hầu, hay cả nữ tỳ, nhìn thấy vị Thái Bảo hắn đều khom người quỳ xuống, thiếu điều cắm thẳng đầu vào trong đất.
Có thể nói thân phận Thái Bảo Quỷ Vương môn cực kỳ kinh khủng. Ngoại trừ bốn vị hộ pháp và tám vị Đường chủ ra, không ai có thể vượt qua được. Nếu đắc tội với Thái Bảo, bị đánh chết tươi cũng không có chỗ để kêu oan.
Lúc vào sơn trang, hắn không gặp môn chủ Trác Thiên Ưng, nhưng lại gặp đại Thái Bảo đang nhàn nhã thưởng trà. Nhìn thấy Từ Ngôn đến, Trác Thiếu Vũ hết sức cao hứng, bắt chuyện với đệ đệ thứ mười bảy này nửa ngày mới gọi hai nữ tỳ có vẻ ngoài dễ coi đến hầu hạ hắn. Nhưng Từ Ngôn lại nói ở một mình đã quen nên một mực từ chối.
Hắn không muốn có hai người ngày đêm theo dõi mình như vậy.
Vì không ham thích nữ tỳ xinh đẹp mà Trác Thiếu Vũ tấm tắc kêu kì lạ không ngớt. Về sau mới nhớ ra nhà hắn mở thanh lâu, vị đại Thái Bảo mới chợt hiểu. Khó trách người ta chướng mắt những tì nữ này, lấy bất kì người nào trong đống nữ nhân ở Mai Hương lâu ra cũng đều hơn xa các nàng cả.
Không thích mỹ nữ không sao, Trác Thiếu Vũ bèn mang Từ Ngôn đến một gian phòng lớn được canh gác nghiêm ngặt ở sâu trong sơn trang. Đẩy cửa đi vào, bốn phía trong phòng đều là các loại bí tịch võ công, không những có Vũ Khúc kiếm thức Quỷ Vương môn, mà còn nhiều công pháp tuyệt học khác, thậm chí cả công phu bên chính phái cũng không thiếu.
Trác Thiếu Vũ không tin một võ giả tuổi thiếu niên, còn đạt đến Tiên Thiên Tam mạch như Từ Ngôn không thích mỹ nữ, lại cũng không thích cả những bí tịch võ công trân quý của Quỷ Vương môn.
Quả nhiên, nhìn thấy những điển tịch các môn phái, Từ Ngôn cười ngây ngô nhào tới. Trái với một quyển, phải một quyển không ngừng lật xem, ánh mắt như dính vào quyển sách luôn rồi.
“Không nhìn ra thập thất đệ lại còn là một tên si võ đến vậy, ha ha ha.” Trác Thiếu Vũ cởi mở cười to nói: “Từ từ xem, Quỷ Vương môn chúng ta thu thập võ công giang hồ không tới một ngàn cũng tám trăm. Đệ tử bình thường căn bản không được nhìn tới, ngươi là Thái Bảo, nếu ngươi muốn học mấy công phu này, có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. ha ha ha.”
Nghe được Trác Thiếu Vũ cười, Từ Ngôn thẹn thùng gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng hỏi: “Đại ca, đám công phu này, ta có thấy đem về gian viện của mình đọc được không?”
Trác Thiếu Vũ khoát tay, vỗ đầu Từ Ngôn, nói: "Tiểu tử ngốc, người khác không cầm đi được, ngươi cũng không cầm đi được hả? Nhớ kỹ, thân phận Thái Bảo của ngươi.”
“Ta biết rồi!” Từ Ngôn cười ngây ngô: “Sau này nhìn thấy thứ tốt, không cần quan tâm, trước tiên cứ lấy là được.”
Trác Thiếu Vũ nghe vậy sững người, sau đó cười to không ngớt, không ngừng khen ngợi Từ Ngôn trẻ nhỏ dễ dạy, còn mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn Từ Ngôn bê một chồng lớn bí tịch võ công trở về chỗ ở.
Đợi đến khi Từ Ngôn đi xa, ánh mắt tán thưởng của Trác Thiếu Vũ dần biến mất, thay vào đó mà một loại ánh mắt không biết là thương cảm hay chán ghét. Cái loại ánh mắt này có rất nhiều cách nhìn. Nếu là Từ Ngôn nhìn thấy ánh mắt đại Thái Bảo lúc này, nhất định hắn sẽ nhớ tới ánh mắt khi tên đồ tề trong Lâm Sơn trấn nhìn vào đám heo.
Lạnh lùng mà tàn nhẫn!
Từ Ngôn không nhìn thấy ánh mắt của Trác Thiếu Vũ, tất nhiên Trác Thiếu Vũ cũng không nhìn thấy ánh mắt của Từ Ngôn bị chồng sách che mất. Khác với gã, từ lúc bước chân vào tòa sơn trang này, ánh mắt Từ Ngôn chỉ có một loại thần thái, ngu ngốc và khờ khạo.
Ở trong tổng đà tà phái, Từ Ngôn không thể không cẩn thận được, cho nên đã hoàn toàn ngụy trang khắp toàn bộ trên người.
"Thập thất ca!"
Vừa về đến gian viện, sau lưng hắn có bước chân truyền đến, còn nghe thấy tiếng kêu có chút ngây ngô vang lên. Không cần quay lại, hắn cũng biết là ai. Vì gọi hắn là thập thất ca, chỉ có vị Thái Bảo cuối cùng mà thôi.
"Thập bát đệ, hắc hắc." Từ Ngôn ngốc nghếch xoay người lại. Vì cố không để đám sách vở rơi xuống, mà hắn phải nghiêng lệch đầu nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này, Dương Nhất bật cười. Sau lại cảm thấy cười nhạo huynh trưởng vậy có chút không được, bèn vội sai hai nữ tì sau lưng: “Nhiều sách như vậy, để ta cầm hộ thập thất ca!”
Nói là ta cầm hộ ngươi, nhưng Dương Nhất lại không động tay, chỉ chắp tay sau lưng đầy bộ dáng thiếu gia. Hai tì nữ sau lưng y nhanh chóng định cầm bớt sách trong tay Từ Ngôn.
"Không cần không cần!" Từ Ngôn lùi lại ra sau, nói: “Đây đều là bí tịch trong tông môn, không thể để người ngoài nhìn.”
Nghe hai chữ bí tịch, hai nữ tì kia sợ tới mức run rẩy cả người, nhao nhao lùi lại.
“Thập thất ca lại xem nhiều bí tịch như vậy ư?” Dương Nhất bắt đầu hiểu kì lấy một quyển trên cùng xuống, vừa lật ra xem vừa đi cùng Từ Ngôn vào gian viện.
“Thập thất ca, không phải đệ nhiều lời…” Dương Nhất cau mày nói: “Võ giả chúng ta tập võ cũng chỉ vì giải khai sáu mạch. Chỉ cần tập luyện một công phu đến mức tận cùng thì công phu đó sẽ không tầm thường, nếu học nhiều công phu như vậy mà nói, chẳng bằng đẽo cày giữa đường, học cái này lại mất cái kia?”
Thiếu niên tuổi tác không lớn nhưng biết không ít đạo lý, lại bị một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình dạy bảo. Thế nhưng Từ Ngôn không thèm để ý, chỉ cười nói: “Nhìn thấy nhiều công phu như vậy, nhất thời thèm thuồng muốn cầm về vài cuốn về đọc a, ha ha.”
"Tham thì thâm đó thập thất ca!"
Dương Nhất tiện tay nhét cuốn bí tịch vào ngực Từ Ngôn, còn mình bứt ra, phóng tới cây hòe to lớn trong sân. Y đạp đạp vào thân cây ba bước, sau đó lộn vòng hạ người xuống, rơi xuống thì đồng thời lại xuất ra song quyền một lúc, để lại hai dấu quyền thật sâu trên thân cây.