Dịch giả: Hoangtruc
“Từ Ngôn, mấy người kia đều là đạo sĩ Thừa Vân Quan các ngươi hết sao?" Trình Lâm Uyển trừng trừng mắt nhìn Từ Ngôn, gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.
Không nghĩ tới lại có người chất vấn mình, Từ Ngôn sững người lại. Sau đó hắn trợn to mắt, vô tội đáp: “Bọn họ là đạo sĩ nơi khác chỉ tới ngủ nhờ đạo quán, không tính là đạo sĩ Thừa Vân Quan.”
"Các ngươi đều là đạo sĩ!"
Trình Lâm Uyển đột nhiên cao giọng nói lớn: “Không phải Đạo gia đều là thanh tĩnh vô vi sao, tại sao phải giết người, là vì cái gì?”
Trình Lâm Uyển cũng coi như là bạn chơi từ nhỏ với Từ Ngôn, tuy nữ hài không dám lên núi những vẫn thường xuyên cùng đám bạn chơi đùa chạy khắp bãi cỏ ngoài trấn hoặc ven rừng hoang. Nàng không biết được mấy tên đạo sĩ lạ lẫm kia, chỉ biết một mình Từ Ngôn nên đành phát tiết toàn bộ lửa giận của mình lên đầu hắn.
Thật ra trong lòng Trình Lâm Uyển thừa hiểu tiểu đạo sĩ chất phác này không phải là người ác. Thậm chí hắn còn có chút ngu ngốc, đôi khi nàng còn vì trêu chọc được tiểu đạo sĩ ngây ngốc này mà cười vui vẻ cả ngày. Chẳng qua cảnh tượng hôm nay lại khiến thiếu nữ thật sự cảm nhận được rất rõ ràng mặt ‘Ác’ của cuộc sống, nàng muốn thay đổi mấy thứ đó nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
Tiếng gào khóc khản giọng của Tiểu Hoa vang lên. Nó và tiểu ăn mày đều đã bị đẩy tới sát biển lửa, sắp sửa phải đi qua cái gọi là Thông Thiên Lộ kia. Tuy rằng những đạo sĩ trên quảng trường đều đang đứng vô cùng nghiêm trang, nhưng không ai có thể biết trong lòng bọn hắn rốt cuộc có chứa nhân từ hay chỉ là ác niệm nữa.
Chất vấn của bạn chơi, tiếng khóc của Tiểu Hoa, những thân ảnh lạnh như băng trước mắt, tất cả đã hợp lại thành một hình ảnh biến hóa kì lạ trong mắt Từ Ngôn. Không có Quỷ hồn, không có tinh quái, cũng không có Yêu, nhưng lại khiến người khác rét lạnh đến thấu xương.
Trình Lâm Uyển nói không sai, bọn họ đều là đạo sĩ, đều là đạo sĩ!
Đột nhiên trong lúc này, cổ họng hắn như có thứ đồ gì đó mắc nghẹn lại. Sắc mặt Từ Ngôn càng ngày càng trắng bệch, vẻ dữ tợn sâu trong đôi mắt khi đối mặt với con Cự thú trong lòng núi lại mờ hồ như hiện ra. Tay của hắn, gắt gao nắm lại ngay nơi hông.
Đó là nơi hắn cất dấu viên Lôi châu cuối cùng!
Uy lực của Lôi châu quá lớn, nếu nó nổ tung ngay giữa quảng trường này, chẳng những đám đạo sĩ kia bị nổ chết mà dân chúng xung quanh cũng không tránh khỏi cái chết. Thế nhưng ngoài Lôi châu ra, tuy rằng công phu Phi Thạch của Từ Ngôn có tinh xảo cỡ nào rõ ràng cũng không đánh lại đám đạo nhân có võ nghệ kia. Huống chi đám bọn hắn còn có rất nhiều tên đồng bọn khác nữa.
Một tiểu đạo sĩ mười lăm tuổi, năng lực có hạn. Thậm chí đến một vị đã từng làm tới Tả tướng là Trình Dục cũng không biết phải làm thế nào thì Từ Ngôn càng không có cách gì cả. Dù là như thế, cỗ bạo lệ sâu trong lòng hắn càng nóng nảy điên cuồng, khiến cho thân thể nho nhỏ khẽ run rẩy liên hồi.
“Bé gái Trình gia nói không sai. Hài tử ngốc, chúng ta đều là đạo sĩ a…”
Giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh của lão đạo sĩ vang lên bên tai hắn, dần dần làm biến mất những xao động trong lòng Từ Ngôn. Sau đó, Từ Ngôn nhìn thấy sư phụ mình bước ra một bước, hô lên vang dội: “Từ bi, từ bi!"
Một câu hô to, không giống như là của một người sắp chết vang lên. Thanh âm như tiếng chuông vang rền, khiến tất cả mọi người có mặt tại quảng trường như bị chấn điếc cả tai. Tất cả mọi người đều đảo mắt nhìn qua, đến đám người trên tế đàn cũng đưa ánh mắt bất thiện nhìn xuống, mà bước chân của mấy kẻ áp giải đồng nam đồng nữ cũng khựng lại.
Có lẽ người ngoài chỉ thấy tiếng hô lớn của lão đạo sĩ như muốn điếc tai. Thế nhưng trong mắt đám người Thái Thanh giáo có võ nghệ trên người, mỗi tên đều có thân thủ bất phàm, thậm chí đến cả đạo nhân mặt thẹo cầm đầu khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều trầm xuống.
Chân khí, chân khí hùng hậu đến mức tận cùng!
Chỉ có thúc dục chân khí cấp Tiên Thiên thâm hậu, mới có thể thét một câu, chấn động đến gần điếc cả lỗ tai mọi người.
Bước chân xiêu vẹo yếu ớt ngày thường của Từ Đạo Viễn lúc này đã trở thành long hành hổ nhảy, tựa như ánh sáng lóe lên, vài bước chân đã đứng trên tế đàn. Lão cười nói: “Đạo gia có mây, có nước thiện, chỉ làm lợi cho vạn vật mà không tranh đua. Đạo Viễn ngu muội, không nhìn ra được đại thiện của nước, mười sáu năm thanh tu nhưng vẫn lại ra mặt tranh giành thêm một lần nữa.”
Lời này của Từ Đạo Viễn, là nói với đạo nhân mặt thẹo trước mặt mình, ánh mắt của lão kiên định mà hiền hòa, không nhìn ra được hỉ nộ. Từ Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng sư phụ, nhất thời cũng không hiểu được cuối cùng thì lão đạo sĩ muốn làm gì.
“Lão quán chủ, sắp đắc đạo rồi, không nên tranh giành thì vẫn tốt hơn.”
Đạo nhân mặt thẹo nghe ra được một tia chống đối của đối phương, cho nên một bước cũng không nhường, đáp trả.
“Đạo là Đạo, nhưng cũng không là Đạo.” Từ Đạo Viễn lắc đầu, nói: “Đạo kia, không phải là đạo của ta. Từ bi từ bi, trước có từ, mới có bi. Vô từ sẽ vô bi, vô bi sẽ vô hỉ. Vô hỉ vô bi, có thể có từ bi sao?”
Lão đạo sĩ nói ra mấy câu này, gieo vào lòng đạo nhân mặt thẹo đầy khó hiểu và nghi hoặc, khiến gã không biết nói gì cho phải. Chẳng qua một khắc sau, gã đột nhiên bước ra trước một bước, gạch đá dưới chân vậy mà bị ấn thành một dấu chân lõm xuống thật sâu, rồi thấp giọng nói: “Quấy phá Thái Thanh giáo ta truyền đạo, chỉ còn đường chết!”
“Không cản đạo, không cản đạo.” Từ Đạo Viễn khoát tay cười, lại cao giọng thêm lần nữa: “Bần đạo là Quán chủ Thừa Vân, tu hành nhiều năm tại Lâm Sơn Trấn, gần như tất cả hương thân đều nhận ra.”
Lúc này, là Từ Đạo Viễn đang nói với dân chúng xung quanh đây. Mọi người nghe thấy lão nói vậy, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Quả thật Từ Đạo Viễn đã ở Lâm Sơn Trấn này từ lâu lắm rồi. Lão không chỉ hiền hòa, mà khi các hương thân đau đầu nhức óc đều đến nhờ lão đạo sĩ trong đạo quán này xem qua một chút. Đơn thuốc của Từ Đạo Viễn còn có hiệu quả tốt hơn của lang trung trong Đại thành rất nhiều. Cho nên dân chúng trong tiểu trấn đều rất kính trọng lão.
Vẫn nhìn đám hương thân dân chúng xung quanh, Từ Đạo viễn khẽ gật đầu nói tiếp: “Pháp lực bần đạo không cao, tuổi tác lại không nhỏ. Tiềm tu nhiều năm cũng ngộ được một chút Đạo gia chí lý. So với mấy đứa bé kia thì có tư cách lớn hơn rất nhiều rồi.
Nghe đến đây, cả người Từ Ngôn khẽ run lên. Cuối cùng hắn cũng nhận ra ý định của sư phụ. Lúc này giọng nói của Từ Đạo Viễn lại vang lên lần nữa: “Hai đứa bé kia chưa chắc đã an ủi được Sơn thần đại nhân. Mồm miệng cũng không nhanh nhạy, một khi bọn chúng khóc sướt mướt trước mặt Sơn Thần. Thần Linh lại nổi giận thì không phải lỗi nặng hơn sao?”
“Thông Thiên Lộ này, nên để cho bần đạo đi qua mới thỏa đáng.” Nhìn về phía đống lửa đang cháy phừng phừng, Từ Đạo Viễn mỉm cười, chậm rãi quay đầu về phía đạo nhân mặt thẹo, nói: “Ngài xem thấy thế nào?”
Từ Đạo Viễn đã nói rõ ràng chuyện mồm miệng hai đứa trẻ không nhanh nhạy dễ gây tai vạ, dân chúng xung quanh cũng nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa, lão lại chủ động đưa cho đạo nhân mặt thẹo một cái thang đi xuống, là muốn dùng mạng mình đổi cho hai đứa trẻ kia.
Trầm ngâm một chút, ánh mắt lạnh lẽo của đạo nhân mặt thẹo chuyển sang vẻ hòa ái, cũng chắp tay đáp lại: “Lão Quán chủ từ bi, không nhìn nổi sinh linh đồ thán, chính là đạo nghĩa của Thái Thanh giáo ta. Đã như vậy, thì xin mời lão.”
Biến cố trên quảng trường khiến người khác không thể đoán trước được, nhưng lại như rất hợp tình hợp lý.
Dù sao Từ Đạo Viễn cũng là đạo sĩ. Trong mắt dân chúng, đạo sĩ thay đồng tử đi an ủi, khích lệ Sơn thần thì lại càng nhẹ chuyện hơn không ít. Dù sao đồng nam đồng nữ, một đứa chỉ biết khóc, còn một đứa thì ngu ngốc, ai biết được chúng nó có nói năng rõ ràng với Sơn thần được hay không? Hay lại chọc Sơn Thần tức giận thêm? Nếu vậy thì hành lễ cúng bái này lại thành không công vô ích mất.
Phần lớn trong đám người đều tán thành hành động vĩ đại của lão đạo sĩ, chỉ có Trình Dục là khe khẽ lắc đầu. Phẫn nộ trong mắt lão không những không giảm xuống, mà còn sâu sắc hơn nữa.
“Người khởi xướng, không chỉ có vậy!”
Lão nhân chỉ nói xong câu này, rồi không nói gì tiếp nữa mà tách ra khỏi đám người, lặng lẽ trở về nơi ở của mình, bóng lưng có chút đìu hiu. Lão đã quyết định nhanh chóng lên đường, nếu như vẫn để cho Thái Thanh giáo tiếp tục làm loạn cả đất nước như thế, cho dù hôm nay có Từ Đạo Viễn chấp nhận quên mình cứu lấy hai đứa trẻ, thì mai sau sẽ có ai quên mình giữ lấy hoàng triều Đại Phổ?
Cái thiên hạ quý báu này, chỉ sợ khó mà giữ được.
Từ Đạo Viễn đến cạnh đám lửa, kéo Tiểu Hoa và đứa nhỏ ăn mày ra khỏi tay đám đạo sĩ canh chừng, cười nói: “Bé con, đi đi, đi đi.”
Tiểu Hoa đang gào khóc lúc này mới nhận ra mình đã được cứu ra, nó không dám liếc nhìn đám đạo sĩ cao lớn kia mà nhanh chóng cùng tiểu ăn mày vội vội vàng vàng chạy ra khỏi quảng trường. Tính ra nó đã thoát được một kiếp, nhưng lão đạo sĩ lại phải táng thân trong biển lửa.
Nhìn sư phụ quên mình đánh đổi lấy bình an cho Tiểu Hoa, Từ Ngôn lại không thể nào phân rõ được chuyện đó là đúng hay sai. Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Hoa bị chết cháy, nhưng lại càng không muốn nhìn thấy sư phụ bị thiêu sống như thế. Lúc này, vừa nhìn chằm chằm lấy bóng lưng lão đạo sĩ, Từ Ngôn gắt gao nắm chặt lấy Lôi châu bên thắt lưng.
Mấy tên đạo sĩ áp giải đồng nam đồng nữ cũng bị ánh mắt của lão đạo sĩ bức lùi lại. Trước đám cháy, chỉ còn lại hai thầy trò Thừa Vân Quan mà thôi.
“Đồ nhi, ngươi có biết nhân tâm là cái gì không?”
Dưới ánh lửa phập phùng làm nền, Từ Đạo Viễn đầy yêu thương nhìn đứa đệ tử của mình. Lão rốt cuộc cũng dạy cho Từ Ngôn phần đạo lý cuối cùng trong cuộc đời này của mình.
-------------------
* Thượng thiện nhược thủy
- Là một câu trích trong Đạo Đức Kinh – Lão Tử. Đại ý chính là: Người thiện vào bậc cao [có đức cao] thì như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người ghét (chỗ thấp) cho nên gần với đạo.
- Ví người thiện với nước, không tranh giành, chỉ làm lợi cho vạn vật.